Chương 21: Tay không đập chết Xích Hống, gặp lại Anh Tử
“ Wakanda forever. ”
Chỉ thấy, Văn Vũ chấp hai tay thành dấu X trước ngực sau đó hắn liền hét to câu nói mà các Chiến binh báo đen sẽ nói đi ra trận mà hay nói.
Hồ Bát Nhất và Tuyền béo lúc này đã tìm được nơi nấp an toàn, liền thò đầu ra nghe được Văn Vũ hét to câu đó, cả hai chả hiểu câu nói đó là gì cả.
Sau khi, đã lên đủ tinh thần Văn Vũ tiến tới cửa sắt nâng thanh chắn cửa ra, bên kia đầu của cửa sắt con Xích Hống không ngừng đập mạnh vào cánh cửa bỗng nó cảm giác được cánh cửa tựa hồ đang di chuyển.
Thấy vậy, nó liền ra sức mà đập chỉ thấy cửa sắt kêu mấy tiếng ầm ầm rồi bỗng bị sức mạnh của con ác ôn này đập bay ra.
“ Hống ~ ”
Khi thấy cánh cửa bị bay ra, nó liền lao đầu thẳng vào nhằm tìm kiếm đám người Văn Vũ và Hồ Bát Nhất, Tuyền béo.
Đúng lúc này, Văn Vũ đã đứng chờ nó sẵn rồi khi thấy con ác ôn này đập bay cánh cửa sắt ra Văn Vũ đã chuẩn bị vào tư thế khi Xích Hống đã vào đúng vị trí mà hắn đợi.
Văn Vũ liền lao như t·ên l·ửa ra, hai bàn tay liền biến hóa thành lợi chảo móng vuốt sắc nhọn cũng được tung ra Văn Vũ muốn dùng một chiêu đánh bại con Xích Hống này.
Luồng gió lạnh thốc tới, con xích hống khi thấy Văn Vũ liền lao thẳng tới hắn, hơn nữa còn lặng lẽ im lìm như một tia chớp, nhưng so về tốc độ Văn Vũ vẫn nhỉnh hơn một chút, hắn liền dùng móng vuốt sắc nhọn cào về phía của con ác ôn này.
Xoẹt ~
Nói thì chậm chứ, mọi chuyện chỉ xảy ra trong vòng vài giây mà thôi từ lúc Xích Hống đi vào trong cửa sắt tới nhìn thấy Văn Vũ đang tập kích tới mọi chuyện đều như nước chảy mây trôi.
Bịch ~
Một mảnh thịt từ người con Xích Hống bị Văn Vũ cào xuống, tuy nói con ác ôn này là mình đồng da sắt nhưng gặp phải thứ kim loại mạnh nhất vũ trụ MCU này thì Hạn Bạc cũng bị hắn xé nát người ra ấy chứ.
Văn Vũ không hề dài dòng, hắn quay người lại nhanh chóng nhún chân, bật nhảy lên người của con Xích Hống, sau đó dùng móng vuốt sắc nhọn cắm vào đầu của nó ra dùng sức lôi ra.
Con Xích Hống cũng không biết Văn Vũ muốn làm gì, nhưng khi hắn nhảy lên người của Xích Hống nó liền lấy hai tay định tát bay Văn Vũ nhưng nó không rằng mu bàn tay chỉ còn hai ngon tay, cũng không còn đủ sức để hất bay hắn xuống.
Xoẹt ~
Chỉ nghe thấy một tiếng xoẹt to rõ, đầu của con Xích Hống bị Văn Vũ tháo xuống. khi Văn Vũ cầm được đầu của con ác ôn thì hắn cũng dùng sức nhún người lộn nhào về phía sau một cách đẹp mắt.
Hồ Bát Nhất và Tuyền béo nấp ở một bên xem trận chiến của Văn Vũ, không đầy 3 phút đồng hồ con Xích Hống ác ôn này đã bị Văn Vũ tháo đầu xuống.
Thấy vậy, hai người họ cũng chạy tới xem Tuyền béo liền nói: “ Con mẹ nó, Vũ cậu cũng thật là biết dấu tài a! Sao ban đầu không xử nó luôn để chúng ta đỡ phải chật vật như vậy. ”
“ Anh nghĩ tôi không muốn, hazz…” Văn Vũ cầm lấy đầu của Xích Hống, liền ném về chỗ của Tuyền béo rồi thở dài nói.
Bây giờ hắn mới thích ứng được sức mạnh của Tâm Hình Thảo mang lại, vì thế mà Văn Vũ mới tự tin mà vặt đầu của con Xích Hống xuống nếu mà gặp đối thủ có trí thông minh chắc chắn hắn sẽ là người ăn hành ngậm mồm.
Lúc này, Văn Vũ mới cảm nhận được không biết đánh nhau thật là một thiệt thòi khi thám hiểm a.
Hồ Bát Nhất, lúc này cũng đã nhìn Văn Vũ với cặp mắt khác sau đó liền nhìn về cái đầu mà Tuyền béo đang cố gắng không vứt xuống mà cầm lấy.
“ Nó mất đầu rồi đúng không, mọi người! ” Bỗng trong đầu hắn có một suy nghĩ, rồi sau đó hướng mắt nhìn về thân xác của con Xích Hống đang đứng im trước cửa sắt.
Một ý nghĩ mát lạnh xông tới đỉnh đầu Hồ Bát Nhất, Khi Văn Vũ và Tuyền béo nghe được câu này của Hồ Bát Nhất cả hai người bọn họ liền quay đầu nhìn thân xác đó.
Chỉ thấy, cơ thể của con ác ôn liền cử động bổ nhào về phía của cả ba người Văn Vũ.
Tuyền béo chửi ầm lên: “ Con bà nó, thế mà nó vẫn còn sống được! ”
Hồ Bát Nhất nói lớn: “ Béo, cầm v·ũ k·hí nên bắn nó. ”
Văn Vũ liền chạy tới trước mặt của con Xích Hống, lúc này nó đã không nhìn thấy được đường đi vì thế mà Văn Vũ không phải mất quá nhiều tế bào não để suy nghĩ đánh ở đâu.
Chỉ cần mãng lên là xong, Văn Vũ liền bật nhảy lên sau đó luồn tay vào chọc thủng bụng của con Xích Hống, rồi dùng lấy hai tay đối lập nhau làm ra động tác xé toạc vật gì đó ra vậy.
Nhưng lúc này Văn Vũ đang xé toạc không phải là vật gì khác, mà là con Xích Hống ác ôn này đã truy đuổi bọn hắn suốt mấy tiếng qua.
Hồ Bát Nhất và Tuyền béo định cho tay vào cò súng sắp bóp xuống bắn thì chỉ nghe thấy tiếng xoẹt to rõ, trong mắt bọn họ lúc này thấy Văn Vũ tay không xé Xích Hống ra làm hai nửa rồi vứt qua một bên.
“ Ôi mẹ ơi, Nhất cậu có nhìn thấy gì không? ” Tuyền béo run lên một cái, sợ hãi nói.
“ Tiên sư nó, tớ có mù đâu mà không nhìn thấy! ” Hồ Bát Nhất cũng chả khá hơn là bao run giọng mắng lại Tuyền béo.
“ Hô..hô.. ”
Lúc này mặt nạ báo đen đã được thu hồi lại, để lộ ra gương mặt của Văn Vũ tái xanh đi, hắn đây là lần đầu xé nát con người tuy Xích Hống chỉ là xác c·hết thi biến bị Hồ Bát Nhất nhận lầm là Xích Hống động vật đã duyệt tuyệt ở vùng thảo nguyên này.
Nhưng Văn Vũ biết rõ, đây là xác của tên tướng quân nước Kim bị thi biến, càng nghĩ tới đây hắn liền không chịu được mà nôn thốc nôn tháo.
Trong bụng là đồ ăn tối hôm qua mà hắn ăn đều bị nôn sạch ra ngoài, sau đấy vẻ mặt của hắn cũng mới khá lên được một chút nhưng tay của hắn đang không ngừng run.
“ Vũ, cậu không sao chứ? ”
Tuyền béo và Hồ Bát Nhất cũng hoàn hồn trở lại, thì thấy cảnh Văn Vũ đang nôn ọe thì chạy tới hỏi hắn.
“ Không sao, chúng ta mau ra khỏi đây thôi! ”
“ Ừ.” Hồ Bát Nhất không hỏi nhiều liền gật đầu, rồi sau đó đỡ lấy cánh tay của Văn Vũ ra hiệu cho Tuyền béo rời khỏi nơi quỷ quái này.
Lỗ hổng sập ra trên tường, vẫn còn nguyên như lúc cả đám nhảy ra, lúc đầu thì t·ẩu t·hoát từ đây, giờ lại đỡ lấy Văn Vũ trở về chỗ này, đúng một vòng lớn, cuối cùng chỉ được hai đồ vật quy giá, cũng may ra Văn Vũ tới thời khắc phát huy được tiềm năng của mình tay không xé nát con Xích Hống kia thế nên cả đám mới có thể nhàn nhã đi tới nơi này, lúc đi vào thì có ba người mà giờ đi ra tới căn mộ thất chính điện thì lại thêm ra hai cái xác trẻ con đổ đầy thủy ngân này nữa, thật khiến người ta dở khóc dở cười.
Có điều trong căn cứ ngầm này tuy không có thứ gì giá trị, nhưng lại có không ít v·ũ k·hí và trang phục, có thể còn tìm được mấy chiếc máy phát điện ở đâu đó, kể chuyện này với mọi người trong làng, Hồ Bát Nhất liền thầm nghĩ.
Giờ chỉ cần phá được nắp quan tài bị con Xích Hống kia đập bay chặn lại lối ra là được, mà Anh Tử đang ở bên kia đợi lấy cả đám người Văn Vũ, sau đó chỉ cần trèo ra cái lỗ mà đám trộm mộ lúc trước đã đào bên ngoài là thoát, lúc này tinh thần và thể lực của tất cả đều đã đến cực hạn rồi.
Lúc này, bên ngoài Anh Tử lấy súng săn của mình bắn nguyên cả băng đạn mà cô nàng mang theo mà vào tấm ván quan tài chặn cửa, mạt gỗ tung lên lả tả, nắp quan tài vốn đang gắn chặt vào tường, đạn đã bắn nát được một ít phần giữa, xong rồi lại cầm báng súng đập vào nắp quan tài những vẫn không ăn thua gì cả.
Trên đầu Anh Tử đã đầy là mồ hôi, bờ môi thì tái đi vì dùng sức quá độ hai tay của cô nàng không ngừng run rẩy, miệng thì thở hồng hộc hét lớn.
“ Anh Vũ, anh Hồ, anh Béo…. Các anh có ở đó không! ”
Anh Tử dường như đã nghĩ tới chuyện xấu nhất, nhưng cô nàng liền lắc đầu bỏ cái suy nghĩ ấy đi. Chợt cô nàng liền nhớ lại câu nói của Văn Vũ trước khi t·hi t·hể trong quan tài bị thi biến.
Hắn nói “ Có chuyện gì anh sẽ kéo hai người kia chạy ra.”
Vì thế mà cô nàng vẫn rất tin tưởng, rằng đám người Văn Vũ còn sống thì chợt đột nhiên bên kia có tiếng vang lên.
“ Anh Tử, cô em còn ở đó không? ”
…
P/s: Đáng số ra tác hôm nay sẽ không viết chương mới, nhưng do tác chưa thông báo gì cho mọi người nên tác rút một ít thời gian để viết một chương này nhằm thông báo cho các đạo hữu rằng chủ nhật tác sẽ không đăng chương mới.