Chương 19: Thi hài đồng nam đồng nữ
Văn Vũ lúc này đã bước vào trong trước đảo mắt nhìn được bên trong, chỉ thấy mấy cỗ quan tài mà thôi không hề có gì khác ngoài mấy cỗ quan tài cả.
Lúc này Tuyền béo không nhẫn nại được hơn, một mình lên trước, bước vào căn phòng kín, Hồ Bát Nhất theo sát phía sau, đi thành một hàng dọc.
Căn phòng kín này diện tích chừng bốn mươi mét vuông, chỉ mỗi một gian duy nhất, ngoài cánh cửa sắt kia, không còn lối ra nào khác nữa.
Trong căn buồng này không phải v·ũ k·hí vi khuẩn, cũng không phải v·ũ k·hí h·óa học, trước khi tiến vào, Hồ Bát Nhất dường như đã tính tới mọi khả năng, duy nhất một điều không ngờ tới, trong phòng lại đặt mười mấy cỗ quan tài lớn.
Quan tài để rải rác khắp nơi trong phòng, gỗ quan tài để nhiều năm, có cái đã mục nát, kiểu dáng, thủ công đều khác nhau, thậm chí còn có một cỗ quan tài đá cực lớn, trong đó xa hoa nhất là hai cỗ quan tài gỗ chò dát sợi vàng, dưới đất còn vô số mảnh vỡ gốm sứ rơi vãi.
Hồ Bát Nhất quay đầu nhìn bọn Tuyền béo, Văn Vũ, cả hai đều lắc đầu, Tuyền béo hỏi hắn: "Nhất ơi, chuyện gì thế nhỉ? Con mẹ nó, trông cứ như viện bảo tàng ấy, đâu ra lắm quan tài thế?"
Hồ Bát Nhất suy nghĩ một lúc, kỳ thực việc này cũng không khó đoán, chẳng qua hai người Hồ Bát Nhất và Tuyền béo đã có sẵn định kiến, không ngờ tới những thứ này mà thôi.
Dã Nhân câu vốn là khu mộ cổ từ thời Kim Liêu, quân Quan Đông xây dựng căn cứ ngầm bí mật này, đặc biệt là ba đường hầm nối liền hai đầu căn cứ, cắt ngang khe núi Dã Nhân câu, khi thi công, nhất định đã quật lên không ít mộ cổ, đồ tùy táng và cả quan quách của quý tộc Kim Liêu ở trong các ngôi mộ này, đối với người Nhật đều là bảo bối, bọn chúng mang hết những thứ đào lên được trong mộ cổ, cất giấu trong căn phòng bán chân không này, quân Quan Đông rút đi vội quá, trước khi đi chỉ kịp mang đồ bồi táng theo, còn quan tài thì để cả lại đây.
Tuyền béo lại bảo: "Người Nhật cũng thật biết tiện tay vơ của, chẳng để lại cho mình thứ gì, xem xem trong quan tài liệu còn gì đáng tiền không, cũng đỡ uổng công từ nãy đến giờ".
Nói đoạn liền vung chân đá vào nắp một cỗ quan tài lớn ra, nắp quan tài vốn đã bị người Nhật nạy ra sẵn, vẫn chưa đóng đinh lại, bị đá một cái, đã văng sang một bên.
“ Này anh béo, dù gì cũng là quan tài n·gười c·hết đó anh đá thế không sợ người ta về oán trách anh à! ” Thấy Tuyền béo không kiêng nể gì mà đá nắp quan tài Văn Vũ liền hù dọa nói.
“ Ực, không phải chứ. ” Tuyền béo bị dọa như thế liền sợ, dù sao thì hắn cũng đã nhìn thấy hồn ma của trẻ con bây giờ lại thêm hồn ma của đám người trong quan tài này nữa cũng không phải là không có.
Hồ Bát Nhất cũng đồng ý với lời của Văn Vũ, dù gì cũng đã xuất hiện hồn ma của trẻ con rồi giờ thêm người lớn nữa cũng rất có thể hắn liền nói: “ Béo, để ý chút đi đừng có mà gây phiền phức đấy! ”
Bị Hồ Bát Nhất nói vậy, Tuyền béo chỉ phăm phăm lục lọi trong quan tài: " Mả mẹ, toàn xương với xẩu, đám người Nhật này đúng là thất đức, đi đến đâu cũng giở chính sách ba sạch ra hả, đến cả một cái vại còn nguyên lành tử tế cũng không để lại nữa."
Lục lọi ba bốn cỗ quan tài tiếp theo cũng vẫn y như vậy, Tuyền béo tức tối chửi rủa luôn mồm, đi tới đẩy nắp cỗ quan tài gỗ chò dát vàng sơn đỏ kia.
Hồ Bát Nhất cũng không chú ý lắm đến mấy cỗ quan tài thường đó, mắt hắn liền cứ bị cỗ quan tài đá đồ sộ kia hút lấy, trực giác mách bảo hắn, bên trong đó có đồ...
Cũng không hiểu sao hắn lại có suy nghĩ đó, bỗng nhiên thấy bị kích động, bắt buộc phải mở cỗ quan tài đá này ra xem sao. Hồ Bát Nhất liền gọi cho Tuyền béo và Văn Vũ lại giúp một tay, hai người hợp sức đẩy phiến đá bên trên, phiến đá vừa dày vừa nặng dị thường, gắng sức đẩy mãi cũng chỉ hở ra một kẽ nhỏ.
Tuyền béo thở hổn hển, xua tay: "Thôi mệt quá... nghỉ tí đi, nặng thế hả giời... bụng rỗng tuếch đẩy chẳng nổi rồi."
Hồ Bát Nhất cũng đói cồn cào, bụng kêu lục bục, vừa dùng sức một cái, mắt đã hoa lên, đành phải ngồi xuống nghỉ ngơi, hai người Hồ Bát Nhất và Tuyền béo liền bỏ mặt nạ phòng độc xuống, đang định mỗi người châm một điếu thuốc, thì nghe Văn Vũ nói.
“ Này, hai anh tránh ra một tí để tôi làm cho! ” Thấy hai người này chỉ mới đẩy một tí mà đã đầu choáng mắt hoa rồi, Văn Vũ liền xua tay đuổi hai người này đi ra.
Bất giác hai người Hồ Bát Nhất và Tuyền béo liền nghe lời của Văn Vũ, liền rời ra xa một khoảng sau đó bọn hắn chỉ nhìn thấy Văn Vũ rất nhẹ nhàng mà đẩy nắp phiến đá ra rồi nghe một tiếng.
Cót Két ~
Chiếc nắp phiến đá liền bị một người Văn Vũ mở ra dễ dàng, làm cho Hồ Bát Nhất và Tuyền béo c·hết lặng như vậy cũng quá khỏe a.
Hai người Hồ Bát Nhất và Tuyền béo chưa kịp châm điếu thuốc, liền đã thấy Văn Vũ mở ra xong Tuyền béo là người hí hửng nhất liền chạy vội cho đầu vào nhìn bên trong liền thấy một cỗ quan tài màu đen.
Bên trong quách đá lộ ra một cỗ quan tài gỗ đen tuyền, cỗ quan tài này phải to gần gấp đôi quan tài bình thường, hơn nữa độ cao cũng cao ngang nửa người rồi.
Thủ công mỹ nghệ của cỗ quan tài rất tinh tế, quyết không phải vật tầm thường, hai đầu, bốn bên, cho tới nắp quan tài đều có tranh ngũ sắc mạ vàng, vẽ đủ những loài thú thần may mắn như tiên hạc, kỳ lân, rùa đầu rắn, để phù hộ chủ nhân sau khi c·hết xác hóa thành tiên.
Trên nắp quan tài còn vẽ nhị thập bát tú tinh đồ, bốn phía dưới chân quan tài được chạm trổ vân mây màu vàng, chẳng rõ là dùng cách bí mật gì, trăm ngàn năm sau sắc màu vẫn tươi như mới, thật khiến người ta phải thán phục.
Hồ Bát Nhất cũng rúc đầu vào xem cùng Tuyền béo, cả hai người bọn hắn đều lần đầu thấy cỗ quan tài rực rỡ sành điệu thế này, nếu chẳng phải tận mắt trông thấy, làm sao ngờ được trên đời lại có cỗ quan tài đồ sộ đẹp như một tác phẩm nghệ thuật thế này.
Tuyền béo hí hửng: " Dù bên trong không có gì, ta khuân quan tài về bán, thế nào cũng kiếm được một món lớn đấy!" Nói đoạn liền xắn tay áo đẩy nắp quan tài ra.
Lúc này, Tuyền béo đã không cảm thấy đói nữa rồi trước mắt hắn chỉ có nhân dân tệ mà thôi, vì thế mà không cần tới Văn Vũ hắn đã nhanh chóng đẩy chiếc nắp quan tài màu đen đó ra.
Sau đó ba người chụm đầu vào nhau, soi đèn pin vào trong, mảnh gấm trải lót phía dưới đã mục nát từ lâu, chỉ e chạm phải là sẽ mủn ra thành bụi, trên lớp gấm đã mục là một bộ hài cốt, trải qua ngàn năm, quần áo, da thịt sớm đã tiêu tan, chỉ còn đầu lâu là giữ tương đối hoàn chỉnh, miệng mở to, lộ ra hai hàm răng mủn đen sì, nếu không thấy đầu lâu, chắc chẳng thể nhận ra được đây là một bộ xương người.
Tuyền béo quét ánh đèn vào góc chiếc quan tài khổng lồ, bỗng kinh hãi hét lớn: "Ối mẹ ơi, chính là đứa bé này!"
Chỉ thấy hai đầu quan tài, mỗi đầu có một đứa bé hở mông, một trai một gái, xem chừng khoảng năm, sáu tuổi, mặt mũi sống động, tóc bé trai tết bím xung thiên, tóc bé gái vấn thành hai bím, tuyệt đối không phải kiểu tóc của thời cận đại, mà lại giống như người thời cổ trong bích họa, lẽ nào là đồng nam đồng nữ bị tuẫn táng?
Xác chủ nhân quan tài đã sắp tiêu hế rồi, sao đôi đồng nam, đồng nữ này vẫn được gìn giữ hoàn hảo như thế.
"Hai đứa trẻ ranh này, chín phần là người giả, làm y như thật vậy." Tuyền béo vừa nói vừa thò tay định bấu đứa trẻ trong quan tài,
"Ông béo mày hôm nay lại muốn xem xem, đã thành tinh con mẹ gì chưa?"
Hồ Bát Nhất đã kịp phản ứng lại bỗng tóm lấy tay của Tuyền béo nói: " Không đeo găng tay tuyệt đối không được đụng vào! Đây không phải người giả đâu, khả năng có độc đấy, mọi người nhìn kỹ trên mình hai đứa trẻ này xem, toàn là đốm màu tím xanh, chính là đốm thủy ngân đấy."