Chương 18: Dẫn dụ, cửa sắt
Khói bụi bốc lên, Hồ Bát Nhất và Tuyền béo chỉ thấy một thân ảnh từ trong khói bụi lao ra, khi soi đèn vào thân ảnh đó cả hai liền thở phào đó chính là Văn Vũ chứ ai vào đây nữa.
Văn Vũ, chạy ra đám khói bụi liền thấy Hồ Bát Nhất và Tuyền béo đang cố đỡ nhau dậy, mà khi nghe động tĩnh từ trong đám bụi ấy liền quay đầu soi đèn nhìn chăm chú vào hắn khi thấy được là Văn Vũ chạy ra bọn Hồ Bát Nhất mới thở phào.
“ Hai anh không sao chứ? ” Văn Vũ chạy lại đỡ lấy hai người dậy rồi hỏi.
Hồ Bát Nhất và Tuyền béo vẫn chưa khôi phục lại thính giác, vì thế cả nghe được gì từ lời của Văn Vũ mà chỉ có thể lắc lắc đầu.
Lúc này đã qua tình hình khẩn cấp Hồ Bát Nhất mới dám thở phào một hơi, đảo mắt nhìn quanh, ngoài mấy con dơi trúng đạn chưa c·hết ngay đang giãy giụa dưới đất ra, thì không còn những con khác nữa.
Đây là lần thứ 2 hay 3 gì đó mà Văn Vũ cứu mạng hai người bọn hắn, trong mắt Hồ Bát Nhất và Tuyền béo lúc này cũng đầy là vẻ cảm kích không thôi ơn cứu mạng sao có thể trả hết.
Bỗng Hồ Bát Nhất cảm thấy được đau đớn, bởi lũ dơi cắn xé sau khi trải qua v·ụ n·ổ ấy hắn giờ mới cảm nhận được đau đớn thế là cầm đèn pin soi liền thấy bị bấu xé mấy chỗ, máu tươi đầm đìa, Tuyền béo cũng b·ị t·hương nhẹ, nhưng không nghiêm trọng.
Văn Vũ xé mấy miếng vải vụn trên quần áo của hai người Tuyền béo và Hồ Bát Nhất rồi băng bó cho họ.
Mặt của hai người lúc này nhăn lại trên đó lộ vẻ đau đớn không nguôi, bỗng Tuyền béo hỏi Hồ Bát Nhất: "Nhất, mẹ kiếp, vừa nãy tớ bảo bọn cậu quay đầu chạy, sao cậu lại đẩy bọn tớ thế hả?"
Hồ Bát Nhất nhớ lại kể ra một lượt chuyện vừa nãy, chỉ nói rằng có lẽ lưng chạm phải dây điện hở, nên bị giật, chứ chẳng dám nói cho bọn họ nghe sự thật, bởi sự việc này ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy không thể tin nổi.
Sau đó hắn bảo Tuyền béo kiểm tra lưng hắn, xem có vết cháy xém hay không, Tuyền béo vạch áo Hồ Bát Nhất ra, chiếu đèn pin vào: "Ôi giời mẹ ơi, Nhất, sao lại thế này? Không giống đ·iện g·iật đâu!"
Văn Vũ đoán là do linh hồn của đồng nam đồng nữ không muốn cho ba người đi ra mà không mang họ ra vì thế mà đã đẩy Hồ Bát Nhất một cái, nhưng hắn vẫn phải giả vờ diễn nói "Anh nói bị đ·iện g·iật đấy hả? Lưng anh rõ ràng có vết tay màu đen, ừm... Bàn tay rất nhỏ, hình như là của trẻ con."
C·hết bỏ mẹ gặp phải ma rồi, chắc là ba người bị con tiểu yêu kia đẩy vào hang dơi đây?
Hồ Bát Nhất đang nói với Tuyền béo, bỗng chiếc đèn pin trong tay rơi xuống đất "Ối mẹ ơi, béo, vừa nãy ở kho Gena cậu nói mà tớ không tin, vừa rồi... tớ cũng thấy có đứa trẻ chạy qua đây này."
“ Này hai anh đừng có mà dọa tôi đó nha, tôi bắt đầu lạnh sống lưng rồi đó! ” Văn Vũ tùy đã biết có sự hiện diện của hồn ma những trong lòng hắn vẫn có chút gì đó sợ hãi.
Đang trong lúc cả đám vừa nói vừa đi, cũng đã đứng chỉnh đốn một chút, đứng dậy, thay băng đạn mới cho súng tiểu liên, Tuyền béo chỉ vào một bức tường trong hầm đá: "Thằng ranh con ấy, nó chạy vào trong này này".
Nói đoạn, dùng báng súng cạo rêu mốc và phân dơi trên tường, bên trong lộ ra nửa cánh cửa sắt, bên trên gỉ hoen gỉ hoét, đồng thời có bốn chữ lớn viết bằng sơn dầu màu đỏ sẫm rất bắt mắt: "Cấm chỉ đứng vào"
"Cấm ... chỉ... đứng ... vào" Tuyền béo chỉ tay vào dòng chữ trên cửa sắt đọc một lượt. "Có hiểu là ý gì không? Câu này tức là bảo không được đứng mà bước vào, muốn vào phải nằm mà vào, chỗ này chắc chắn là nhà xác, hoặc không cũng là lò thiêu xác."
“ Đấy là tiếng nhật, bố à bố lại đọc theo kiểu tiếng trung! ” Văn Vũ cũng nhìn được bốn chữ đó, liền liếc mắt xem thường Tuyền béo.
“ Béo này, Vũ nói đúng lắm đó là tiếng nhật cậu đọc kiểu thế thì chả hiểu sai ý! ” Hồ Bát Nhất nhìn vào bốn chữ đó liền gật đầu đồng ý với lời của Văn Vũ.
Rồi hắn dùng đốt ngón tay gõ vài cái vào cửa sắt, cảm giác cửa rất nặng nề sau đó nói tiếp: "Béo này, cậu đừng có không hiểu còn bày đặt ta đây, nghĩa bốn chữ này đại khái là cấm vào thôi. Tuy tớ không biết tiếng Nhật, nhưng các thiết bị quân sự tớ quen thuộc lắm, hai người nhìn cái cửa này nhé, phía dưới có một cái rãnh rất to, bên trong có ren hình lục giác, cái này chắc là loại có đĩa quay, lỗ phía dưới cửa là rãnh thải khí, đây chắc là loại cửa chống lọt khí, khi đóng cửa sắt này lại, lỗ thải khí sẽ tự động hút không khí trong phòng ra, bên trong sẽ hình thành môi trường bán chân không, là nơi cất trữ các đồ quý giá."
Nghe được lời này của Hồ Bát Nhất, Tuyền béo thì hết sức hiếu kỳ với cái cánh cửa, đặc biệt là sau khi nghe hắn nói có thể bên trong cất giấu những thứ quý giá, cậu ta lại càng ngứa ngáy khó chịu, thì gõ mấy phát, lúc thì đá vài cái lên cánh cửa, có vẻ như không vào trong xem thử thì không ngừng vậy, hắn làu bàu: "Bên trong không biết có thứ gì thế nhỉ? Giời ơi, không nhìn được thật là khó chịu."
Còn Văn Vũ thì không có hiếu kì cho lắm, dù sao thì linh hồn của đồng nam đồng nữ dẫn bọn họ tới đây mà, bên trong cũng chỉ có hai thi hài trẻ con bị rót vào thủy ngân.
“ Nhất, chúng ta thử mở nó ra xem, dù gì thì cũng chả còn đường nào hết cứ thử mở ra xem bên trong có gì! ” Tuyền béo đã không nhịn tính hiếu kỳ liền mở miệng nói.
“ Không được nếu như bên trong mà có thứ gì, thì ta phải làm sao đây! ” Nghe được Tuyền béo nói vậy, Hồ Bát Nhất liền không đồng ý.
Thấy thế, Tuyền béo liền nhìn Văn Vũ nói: “ Vũ, cậu xem ở đây cậu là người có thể chất mạnh nhất cậu có đồng ý mở cánh cửa này cùng tôi không. ”
Văn Vũ đang đợi xem Hồ Bát Nhất sẽ đồng ý Tuyền béo không, thì Tuyền béo đã nhìn hắn nói.
Nghe được như thế hắn bỗng nghĩ, chả lẽ mình thành đội trưởng của team trộm mộ này từ bao giờ ý nhỉ.
“ Nếu anh Nhất, không phản đối thì tôi theo, hơn nữa chúng ta phải nhanh lên Anh Tử vẫn còn đang ở ngoài chờ, nếu mà con Xích Hống kia để mắt tới cô em thì tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu! ” Văn Vũ ném chuyện này cho Hồ Bát Nhất, sau đấy lại tạo áp lực cho cả hai buộc cả hai phải đưa ra quyết định nhanh chóng.
Hồ Bát Nhất khi nghe được Văn Vũ lại muốn ném chuyện này cho hắn định phản bác lại, nhưng khi nghe được Anh Tử còn ở bên ngoài rất dễ gặp nguy hiểm vì thế mà hắn thầm nghĩ bụng: " Nãy mình nhìn thấy đứa trẻ đó chạy vào trong cửa sắt, thằng tiểu yêu ấy rốt cuộc muốn gì? Có phải định chỉ lối ra cho bọn hắn ? hơn nữa phải hội họp với Anh Tử ngay nếu muộn thì…… Con mẹ nó, ông đây vừa hay vẫn còn một ít gạo nếp, nghe bảo ma sợ gạo nếp, thằng tiểu yêu đấy mà dám gây phiền phức, nhất định sẽ chỉnh cho nó một trận tơi bời, không thế thì cũng không thể hiện được thủ đoạn của Hồ Bát Nhất này ”
Thế là Hồ Bát Nhất gật đầu đồng ý với ý của Tuyền béo, rồi lại tự cổ vũ tinh thần, v·ết t·hương sau lưng gần như không còn đau nữa.
Để đề phòng bất trắc, Hai người bọn hắn đều đội mũ thép và đeo mặt nạ phòng độc, còn Văn Vũ thì đã có mặt nạ sẵn rồi bọn hắn liền mở chốt súng, lên sẵn đạn, đồng thời bảo Tuyền béo cầm súng ngắm sẵn, nếu bên trong cánh cửa có thứ gì, mặc kệ ba bảy hai mốt, cứ thịt nó trước rồi tính sau.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Hồ Bát Nhất khoác súng lên vai, đặt cờ lê lục giác vào ốc vít trên cửa rồi gắng sức vặn, cánh cửa này đã không mở mấy chục năm rồi, ốc vít bị gỉ chặt lại.
Cả ba liền mở cánh cửa sát này, may mà có Văn Vũ sức của hắn mạnh hơn hai người kia nhiều vì thế mà mở cánh cửa này ra hai người Hồ Bát Nhất và Tuyền béo cũng chỉ dùng một nửa sức mà thôi, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng "cạch cạch cạch" ba rãnh thông khí phía dưới kêu "phụt" một tiếng, không khí ùa vào bên trong, cửa sắt bắt đầu kêu "kẹt kẹt rình rình..."
Rãnh thông khí đã thông, cánh cửa sắt nặng nề uỳnh uỳnh mở ra, Hồ Bát Nhất vội lùi về sau hai bước, giơ súng và đèn pin lên ngắm vào cửa, nhưng bên trong lại yên lặng như tờ không chút động tĩnh.
Tình hình nằm ngoài dự tính, chỉ thấy trong cửa tối om om không trông rõ gì, ánh sáng đèn pin rọi vào, liền bị bóng tối bên trong nuốt trọn.