Chương 17: Chiến đấu với Covid
“ Con mẹ nó thằng Nhất, anh định đẩy c·hết chúng tôi à! ” Văn Vũ là người nhanh rất mở miệng được, hắn liền chửi lớn lên.
Con bà nó, hắn có tối chất mạnh nhất trong đám mà vẫn bị đ·iện g·iật mà điện này còn kèm theo hiệu ứng lạnh buốt xương à.
Hai người Hồ Bát Nhất và Tuyền béo vẫn chưa khôi phục lại, nhưng trong lòng hai người thầm may mắn là hai khẩu tiểu liên lên sẵn đạn không b·ị c·ướp cò trong lúc hoảng loạn.
Cả ba người nằm sõng soài dưới đất, đèn pin trong tay vẫn bật sáng, Hồ Bát Nhất mượn ánh sáng của ba chiếc đèn pin quan sát, mới biết vì sao Tuyền béo lại quay người hô chạy, hóa ra căn hầm đá đồ sộ nửa thiên nhiên nửa nhân tạo này, chỗ nào cũng mọc đầy rêu xanh, trên tường đá và trần hang ẩm ướt là vô số con dơi khổng lồ đang treo ngược mình.
Loài dơi này thân hình lớn hơn rất nhiều so với dơi bình thường vẫn thấy, hai cánh khép lại treo mình chi chít trên vách đá, bọn chúng bị ba kẻ xâm nhập làm kinh động, nhao nhao tỉnh giấc, nhe những chiếc răng trắng ởn đầy trong mồm, nhìn mà rợn tóc gáy.
Phần mặt lũ dơi trông rất kỳ quái, hai cái tai to hình củ ấu dựng đứng, đầu tròn, mũi cũng tròn, chi trước rất phát triển, xương khuỷu trên, khuỷu dưới và xương ngón đều rất dài, nanh nhọn vuốt sắc.
Hồ Bát Nhất liền nhớ lại hồi còn làm lính công trình ở Côn Luân đã từng thấy thứ dơi to như thế, tên khoa học gọi là dơi mồm lá răng sáng, hay còn gọi dơi mặt lợn, bản tính thích máu tanh, cũng ăn thịt, là loại hung ác nhất hiếm thấy trong họ nhà dơi, chúng thích sống trong các hang động dưới đất ở đồng cỏ khu chăn nuôi, ban đêm bay ra hút máu trâu, dê và gia súc khác, đặc biệt là ở thảo nguyên Ngoại Mông, từng một thời thành họa, mười mấy năm trở lại đây loài động vật này đã ít thấy hơn nhiều rồi.
Còn Văn Vũ thì c·hết lặng, con bà nó sao bây giờ còn loại dơi gớm ghiếc này chứ, nhìn vào lũ covid à không mà là dơi này hắn liền nhớ lại trong nguyên tác Hồ Bát Nhất, Tuyền béo và Anh Tử trong lúc đói quá liền làm liều ăn lũ dơi mặt lợn này, nghĩ tới đấy Văn Vũ run lên mấy cái rồi mới bình tĩnh lại được.
Hồ Bát Nhất còn tưởng chúng đã tuyệt chủng, ai ngờ được lại có nhiều dơi mặt lợn thế này coi khu căn cứ ngầm của quân Quan Đông thành hang ổ của mình, chúng ngày ẩn đêm hiện, lợi dụng cửa thông gió trong hầm căn cứ làm lối bay ra, đúng là không có sào huyệt nào an toàn mà thoải mái như nơi này thật.
Có mấy con dơi mặt lợn đã ở trên vách đá sà xuống, Hồ Bát Nhất cựa quậy định bò dậy, nhưng tay vừa chống lên đã trượt oạch một cái ngã nhào, mặt đất toàn là phân dơi và xương động vật, vừa dính vừa trơn, mùi tanh hôi xộc lên tận mũi.
Phân dơi còn được gọi là "dạ minh sa" vốn là một vị thuốc Bắc rất quý, người thường có được một hai lạng đã là khó khăn lắm rồi, vậy mà giờ đây thấy thứ của nợ này lại có cảm giác ghê tởm đến khó tả.
Mắt thấy, Hồ Bát Nhất nhìn chăm chú vào shit hay gọi là phân dơi đấy mà nhìn xuất thần, Văn Vũ mở miệng nhỏ giọng nói: “ Anh Nhất, anh định úp mặt vào đám phân của chúng nó à. Mà tiến lại gần thế! ”
“ Hả. ” Hắn không hiểu gì quay đầu nhìn Văn Vũ, liền nhìn thấy mặt của cậu ta đang ghét bỏ nhìn Hồ Bát Nhất.
Lúc này, Hồ Bát Nhất liền biết Văn Vũ đã hiểu nhầm hắn, hắn định bò dậy nhưng rất nhanh thì lại bỏ ý định bò dậy.
Chắc vì thế mà Văn Vũ hiểu nhầm hắn, Hồ Bát Nhất không có giải thích mà chỉ ngoắc ngón tay vào cò súng, giương khẩu tiểu liên về phía bọn dơi mặt lợn đang bay tới quét một đường, hắn nổ súng, Tuyền béo cũng có phản ứng, hai khẩu tiểu liên dệt thành lưới đạn, ánh lửa phụt ra nơi nòng súng, ánh sáng lóe lên trên viên đạn, khiến cả hang đá lúc mờ lúc tỏ, tiếng súng và tiếng tháo đạn, tiếng vỏ đạn rơi xuống đất hòa quyện vào nhau.
“ Má mấy người bắn chúng nó sao không bảo tôi! ” Văn Vũ nghe tiếng súng phát ra từ hai bên của hắn liền chửi to.
Cả nghìn con dơi mặt lợn đều bị kinh động, loài sinh vật sống trong bóng đêm này sợ nhất lửa và ánh sáng, ngoài những con bị trúng đạn rơi xuống đất ra, những con còn lại như mây đen giăng kín, một số bay qua đầu ba người bọn hắn, một số men theo cửa thông gió bay lên trên ra ngoài.
Sau đó, hắn liền lao lên sử dụng bộ vuốt Vibranium co bàn tay lại thành trảo những con dơi không bị súng của Hồ Bát Nhất và Tuyền béo đánh trúng thì bị Văn Vũ tay không xé nát.
Văn Vũ không ngừng tóm lấy lũ dơi mặt lợn này chỉ cần hắn đưa móng vuốt chạm nhẹ một con là con đấy bị xé thành hai mảnh rồi rơi xuống đất, nhưng những viên đạn lạc của Hồ Bát Nhất và Tuyền béo đã không may đánh trúng hắn làm cho bộ giáp hấp thu thêm được nhiều động năng.
Đúng lúc súng tiểu liên của hai người Hồ Bát Nhất bắn được một loáng đã hết sạch đạn, căn bản không kịp nạp thêm, lũ dơi mặt lợn bay phạch phạch lướt qua người, quần áo của Hồ Bát Nhất và Tuyền béo đều bị vuốt sắc và răng nhọn của chúng bấu xé tả tơi, cũng may hai người bọn hắn đều mặc quần áo dày dặn, tuy bị cứa phải da thịt mấy nhát, nhưng v·ết t·hương cũng không sâu lắm.
Nhìn thấy thế, Văn Vũ liền hét lớn nói: “ Hai anh lui về phía sau nhanh lên tôi sắp dùng đại chiêu rồi! ”
Nhưng lúc này nỗi sợ trong lòng của hai người Hồ Bát Nhất và Tuyền béo lại càng tăng lên gấp bội, Hồ Bát Nhất sợ mắt b·ị t·hương, không dám mở mắt, một tay che đầu, tay còn lại cầm súng tiểu liên, rồi khua loạn lên không như khua gậy, hai chân thì cố sống cố c·hết giãy đạp, đá văng những con dơi mặt lợn đang lao bổ xuống người mình.
Cũng không biết bao lâu sau, trong hang dần dần yên ắng trở lại, chắc lũ dơi mặt lợn kia đã bay đi hết rồi, Hồ Bát Nhất lần tìm chiếc đèn pin văng trên đất, đang định cất tiếng hỏi bọn Tuyền béo có b·ị t·hương không, đột nhiên trước mặt tối sầm, con dơi mặt lợn to nhất lẳng lặng áp xuống đầu cả bọn, có lẽ nó là thủ lĩnh của lũ dơi này, ẩn mình ở nơi sâu nhất trong hang, hậu phát chế nhân, hai cánh dang rộng, sừng sững như một bức tường.
Đúng lúc này, thì nghe được tiếng của Văn Vũ sắp thả đại chiêu, mà chiêu gì thì hắn không biết nhưng Hồ Bát Nhất cũng đã phản ứng được thế là liền kéo Tuyền béo chạy về sau càng xa càng tốt.
Văn Vũ lúc này cũng đã nhìn thấy con dơi thủ lĩnh hắn liền c·hết lặng, hắn tựa hồ nhớ lại hồi xưa có nhìn thấy một bức ảnh mà người dân ở nước nào đó bắt được con dơi to chà bá chụp đăng lên mạng lúc đấy nhìn trong ảnh không cảm thấy gì cho lắm.
Nhưng lúc này, khi con dơi thủ lĩnh lao thẳng tới người hắn thì Văn Vũ mới cảm giác được con mẹ nó nổi hết da gà da vịt. Văn Vũ quay đầu lại, thấy Hồ Bát Nhất và Tuyền béo đã lui ra khoảng cách khá xa vì thế mà hắn không có chút sợ nào mà nhảy lên.
“ Ăn đòn hủy diệt này đi con! ” Văn Vũ hét lớn, chỉ thấy bộ giáp Black Panther sáng lên một màu tím huyền bí.
Cùng lúc đó, từ người của hắn lấy Văn Vũ là trung tâm phát sinh ra một v·ụ n·ổ lớn những nơi của v·ụ n·ổ màu tím này đi qua thì nơi đó đừng nói là dơi mà ngay cả đất đá cũng bị thổi tan đi.
ẦM ~
Hồ Bát Nhất và Tuyền béo cũng tận mắt thấy cảnh tượng này liền c·hết lặng, rồi sau đó bọn hắn cũng chỉ nghe được t·iếng n·ổ to rõ rồi tới khói bụi bay lên thổi bay cả hai về đằng sau.
Bịch ~
“ Khục….khục, béo cậu có nhìn thấy không?” Hồ Bát Nhất bị v·ụ n·ổ làm cho choáng tạm thời liền hét to nói với Tuyền béo.
“ Hả, cái mẹ gì Nhất cậu nói gì thế hả?” Tuyền béo cũng bị như Hồ Bát Nhất mặt đầy vẻ nghi hoặc nhìn sang hắn.