Chương 16: Chạm trán với lũ dơi “ Covid ”
Mắt thấy uy lực bộ trảo của Văn Vũ, Tuyền béo run lên một cái rồi vứt phần còn lại của khẩu súng xuống hô: “ Vũ, không ngờ bộ vuốt của cậu lại sắc như vậy sao cậu không xé con ác ôn đó ra là xong rồi đỡ phải chạy trốn nó làm gì cho mệt! ”
Văn Vũ đang tự đắc với bộ vuốt này, bỗng nghe được câu nói của Tuyền béo hắn liền lộ ra vẻ mặt khó sử, chả lẽ nói cho họ là mình không biết đánh nhau sao chỉ có thể tank mà đi lên không hề có một kĩ xảo chiến đấu gì cả.
“ Nhìn cậu, chắc là không biết đánh nhau đúng không, sức khỏe của cậu thì mạnh đấy nhưng nếu mà cậu không có kĩ năng chiến đấu thì cũng chỉ là bao cát thôi! ” Hồ Bát Nhất cũng nói lên.
“ Haz, đợi khi thoát ra chắc tôi phải học một khóa thực chiến mới được, cảm ơn anh Nhất! ” Văn Vũ cũng biết điểm yếu của mình vì thế được Hồ Bát Nhất khuyên hắn liền gật đầu cảm ơn.
“ Không có gì, dù sao cậu cũng đã cứu mạng tôi và Tuyền béo mà! ” Hồ Bát Nhất chỉ nhún vai nói.
Nói xong cuộc trò chuyện, Hồ Bát Nhất và Tuyền béo lại nạy hết hòm này đến hòm khác trên giá, muốn tìm mấy quả lựu đạn Tango, nào ngờ kiếm được mười mấy khẩu tiểu liên trong một thùng gỗ có vẽ hình quốc kỳ Nhật Bản.
Súng này tạo hình rất quái, có mấy phần giống súng tiểu liên Stern của Anh, băng đạn cắm ngang bên trái thân súng, điểm khác biệt ở chỗ, băng đạn của súng này cong cong, đằng sau lại có thêm báng gỗ.
Tuyền béo hỏi Hồ Bát Nhất: " Nhất ơi, đây là súng gì thế? Sao hình dạng lại thế này? Kiểu cong à?"
Hồ Bát Nhất thử kéo chốt súng tiểu liên, rồi tháo hộp đạn ra xem: "Đây chắc là súng tiểu liên kiểu Hyaku của Nhật, đến cuối cuộc chiến mới bắt đầu trang bị cho quân lính, sản xuất tương đối ít, nên ít gặp, có lẽ là được trang bị để đối phó với quân Liên Xô. Súng này dễ dùng hơn kiểu 38 đặc biệt thích hợp cận chiến, dẫu có sự cố, thì cùng lắm cũng là giắt đạn, chứ không đến nỗi c·ướp cò hay bắn giật ra sau, Béo cậu đừng dùng súng trường nữa, lấy tiểu liên mà phòng thân."
“ Còn Vũ, chắc cậu không cần súng đâu nhỉ? ” Hồ Bát Nhất quay ra hỏi Văn Vũ.
Văn Vũ chỉ lắc lắc đầu, rồi nhìn vào mấy cái súng này hắn chỉ được nhìn qua hình ảnh tư liệu mà thôi, còn để nói được sờ hay nhìn súng thật thì chưa, Việt Nam là một nơi yên bình không hề giống Mỹ hay Trung có thể sở hữu súng.
Nếu mà, nhà ai có súng thì hôm sau cả làng đều biết mà cả làng đều biết thì cách ngày lên xã uống nước chè không xa lắm đâu.
Tuyền béo tìm một hòm đạn tiểu liên, rồi hai thằng cùng nạp đầy băng đạn.
Tuyền béo đột nhiên vỗ lên vai nói khẽ: " Nhất ơi, hình như tớ... thoáng thấy có một đứa trẻ chạy qua sau lưng cậu đó."
Đứa trẻ? Không thể thế được. Đây là chốn thâm sơn cùng cốc hiếm người đặt chân, huống hồ căn cứ bí mật này lại ở sâu trong lòng đất thế này, vô duyên vô cớ sao có thể tự dưng mọc ra trẻ con được?
Hai người Hồ Bát Nhất và Tuyền béo đều ngồi xổm dưới đất lắp đạn, Văn Vũ giúp cầm đèn pin cũng ngồi xổm, tự dưng Tuyền béo nói sau lưng hắn có bóng một đứa trẻ chạy vụt qua.
Hồ Bát Nhất quay đầu lại, soi đèn pin bốn phía, sau lưng là một lối đi chữ T, một màu đen thẳm, yên lặng đến kỳ lạ, làm gì có bóng đứa trẻ nào, Hồ Bát Nhất nghi hoặc hỏi lại Tuyền béo: "Có đứa trẻ nào đâu? Cậu định dọa tớ hả, hay là vẫn chưa có tỉnh choáng do con ác ôn kia vả trúng?"
Trên sắc mặt của Tuyền béo có phần sợ hãi nói: "Tớ dọa cậu làm cái gì, thật đấy... có một đứa trẻ chạy vụt qua sau lưng cậu, không thể nhìn nhầm được, không có tiếng chân, tớ chỉ nhìn thấy bóng nó, nhanh lắm, vèo một cái đã chạy vụt qua rồi... hay là có ma nhỉ?"
“ Béo, cậu đừng có mà kể truyện ma tôi cũng sợ đó nha! ” Văn Vũ giả vờ nói, dù sao hắn cũng đã biết nơi này sẽ có bóng ma của đồng nam và đồng nữ, còn về phần sợ thì vẫn sợ.
Truy hỏi Tuyền béo cho tường tận, nhưng tên béo lại nói không rõ ràng, chỉ bảo rằng hình như mang máng thấy có đứa bé gái, nhưng cũng không dám chắc, nó mặc quần áo gì cũng không nhìn rõ, chừng năm sáu hay sáu bảy tuổi gì đó, hướng đứa trẻ chạy vừa hay lại chính là hướng lối ra được chú rõ trên bản đồ.
“ Mẹ kiếp béo, cậu nhìn bản đồ đi này, hướng mà cậu chỉ là lối ra trên có trên bản đồ này! ” Hồ Bát Nhất có chút tức chỉ tay với tấm bản đồ mà hắn đã dỡ xuống lúc nãy.
Lối đi phía sau cách Hồ Bắt Nhất chưa đầy hai mét, ở nơi im ắng thế này mà có một đứa trẻ chạy qua, hắn không thể nào không nghe thấy, không tăm không tiếng thế này, trừ phi nó là ma quỷ.
Căn cứ ngầm này là một thế giới cách biệt với bên ngoài, mấy chục năm nay không có người bước vào rồi, ai biết được nơi đây ẩn chứa những gì, chuyện hôm nay đã quần cho cả bọn mệt đứt hơi rồi, thêm một việc chẳng bằng bớt một việc, không gây sự nhưng liệu có tránh khỏi không?
Hồ Bát Nhất liền đề nghị cứ đi đường vòng tới lối ra, không nên đi theo đường đứa bé vừa chạy qua đó.
Tuyền béo và Văn Vũ gật đầu đồng ý, dù sao thì hắn vẫn chưa chuẩn bị tâm lý cho việc chạm trán với ma quỷ a.
Vậy là cả ba người liền thay đổi hướng đi, dù sao thì lúc này không giống với nguyên tác trong nguyên tác Tuyền béo đã trải quá chiến đấu kịch liệt với Xích Hống vì lẽ đó đã mất quá nhiều sức vì thế khi nghe được đổi hướng đi liền kêu ca phàn nàn.
Nhưng lúc này đã có Văn Vũ mà hắn chỉ bị đập choáng vẫn còn dư sức để chạy, vì lẽ đó lên bây giờ khi nghe đổi hướng đi hắn không có phàn nàn nhiều mà đồng ý theo luôn.
Cả ba liền tiến bước tìm đi lên, đi thành một hàng dọc theo lối đi mà Tuyền béo nói có đứa trẻ chạy qua.
Lối đi này hơi dốc lên trên, đi được hơn trăm mét thì thành bậc thang đi lên, xem ra cả đám đã tiến sâu vào lòng núi Dã Nhân câu.
Đường đi mỗi lúc một hẹp dần, hơn nữa độ ẩm cũng cao hơn bên dưới, hô hấp không thông, có cảm giác ngột ngạt như bị chôn sống vậy.
Ba người đi sát vào nhau, chẳng hiểu vì sao Tuyền béo đi đầu bỗng đứng sựng lại.
Hắn đột nhiên dừng bước, Hồ Bát Nhất thấy hắn dừng lại liền đoạn hỏi Tuyền béo: "Sao thế? Sao đột nhiên sững lại không đi nữa?"
Tuyền béo quay người nói lớn: "Quay lại nhanh lên!".
Dường như cậu ta trông thấy phía trước có gì đó đáng sợ lắm, lạc cả giọng, hào tình tráng chí khi nãy giờ đã tan biến đâu hết.
Tuyền béo hét lên bảo cả đám mau chóng quay người bỏ chạy, Hồ Bát Nhất bị hai người chặn đằng trước, phạm vi chiếu sáng của đèn pin lại có hạn, chỉ thấy bên trên bốn năm bậc thang là một không gian rất lớn, cũng không hiểu rốt cuộc hắn đã nhìn thấy thứ gì, nhưng Tuyền béo đã nói như vậy, chắc chắn có cái lý của hắn ta, nên Hồ Bát Nhất cũng lập tức chuẩn bị xoay người bỏ chạy.
Văn Vũ khi nghe Tuyền béo hét lớn như vậy, hắn cũng đã gọi ra mặt nạ bao phủ lấy gương mặt của mình sau đó nhìn lên trên liền thấy cảnh tượng rất nhiều covid đang đậu ở trên tường.
Ngay lúc ấy, bỗng Hồ Bát Nhất cũng cảm thấy như sau lưng bị mấy chục cây kim thép lạnh toát đâm vào, buốt đến thấu xương, khắp mình như gặp phải một luồng điện băng giá bắn trúng, toàn thân run rẩy, không thể khống chế, nhảy vụt một cái lên phía trước, cũng không hiểu lấy đâu ra sức mạnh lớn thế, đẩy Văn Vũ và Tuyền béo ngã bổ về phía trước, lối đi tối tăm vừa dài vừa hẹp này thoai thoải dốc lên trên, ba người vừa lăn vừa bò cuối cùng rơi vào một cái hang ở cuối bậc thang.
Hồ Bát Nhất bị luồng điện kỳ lạ giật cho một cái, dòng điện dường như chạy cả sang hai người còn lại, lạnh đến răng va vào nhau cầm cập, chẳng ai biết rốt cuộc là chuyện gì, muốn mở miệng nói, nhưng không thể cất giọng lên được, nếu bảo là vô ý giẫm phải dây điện hở, vậy thì phải tê dại toàn thân, sao lại có cảm giác lạnh buốt từ tận trong xương tủy ra đến bên ngoài như vậy được?
“ Con mẹ nó thằng Nhất, anh định đẩy c·hết chúng tôi à! ”
…