Chương 15: Tìm kiếm lối ra, bóng ma
Đi thêm một quãng không xa, thì nhìn thấy trên tường có một tấm bản đồ mặt cắt của căn cứ, bên trên có ghi chú một số công trình phụ trợ như các tuyến đường chính, giao thông hào, kho vật tư, hang giấu binh, phòng tắm, khu ở, phòng nghỉ, kho lương thực, ống thoát nước, trạm phát điện...
Còn các vị trí quan trọng như nơi đặt pháo, lỗ thông khí, lỗ quan sát, lỗ phản kích, phòng chỉ huy tác chiến, hầm trú ẩn đều không được ghi chú, phần ở sâu trong lòng núi còn chia làm ba phần, kết cấu cực kỳ phức tạp, quy mô cực kỳ hoành tráng, có thể thấy quân Quan Đông năm xưa coi trọng căn cứ quân sự này đến mức nào.
Hồ Bát Nhất dỡ tấm bản đồ trên tường xuống, với kinh nghiệm làm lính công trình xây dựng căn cứ quân sự trong núi Côn Luân của hắn, nay lại có bản đồ trong tay, thì chẳng lo không tìm ra cửa thoát.
Quy mô của căn cứ ngầm bí mật này vượt quá sức tưởng tượng của Hồ Bát Nhất, sâu vào trong tới ba mươi cây số, tuyến phòng ngự chính diện chẵn chện sáu mươi cây số, hóa ra toàn bộ đồi núi hai bên Dã Nhân câu đều bị đào rỗng, tạo thành hai công sự vĩnh cửu hỗ trợ lẫn nhau, ở giữa có ba con đường cắt ngang qua Dã Nhân câu, nối liền căn cứ trong lòng núi hai bên thành một chỉnh thể.
Đường hầm mà ba người bọn hắn phá tường mộ cổ của tướng quân nước Kim nhảy vào, chính là con đường dưới cùng trong ba con đường kể trên. Căn cứ này phình ra hai đầu, thóp lại ở giữa, quy mô ở hai đầu tuy lớn, ở giữa lại chỉ có ba đường hầm nối liền hai bên, đây có thể là tính toán dựa trên yêu cầu chiến thuật, khi một trong hai bên bị quân địch công hãm, vẫn có thể chặn đường hầm lại, cố thủ ở đầu bên kia.
Văn Vũ liếc nhìn thấy bản đồ, liền nể phục người Nhật quả thực là rất rộng có đầy đủ mọi thứ không thiếu thứ gì cả.
“ Trước tiên chúng ta đi tìm nơi phát điện, rồi sẽ tìm súng ống các kiểu sau! ” Nhìn vào nơi phát điện ở cách đây không xa Văn Vũ nói.
“ Vũ, cậu nói đúng trước tiên phải bật cho chỗ này sáng trước đã! ” Tuyền béo được Văn Vũ cứu mạng hai lần, vì thế mà rất tin tưởng lời hắn nói, còn Hồ Bát Nhất không phản đối hắn trong lúc hôn mê mà không có Tuyền béo và Văn Vũ chắc cũng đã ngủm lâu rồi.
Nhất trí với ý kiến của Văn Vũ, cả ba liền soi đèn tìm nơi đặt máy phát điện chỉ khi có điện rồi thì lúc đó có chạy trốn hay là chiến đấu với con ác ôn đấy cũng sẽ rất dễ dàng hơn, là phải dùng đèn pin soi mà đèn pin cũng có hạn không thể cứ soi sáng mãi được.
Đi khoảng độ mười phút thì cả bọn tìm thấy một căn phòng có chứa hai đến ba cái máy phát điện to, nhìn thấy nó vẻ mặt của Tuyền béo và Hồ Bát Nhất cũng giãn lỏng ra dù sao thì nhân loại vẫn thích ánh sáng hơn là bóng tối.
Văn Vũ thì có điện hay không đối với hắn cũng chả sao cả, dù gì trong lớp mặt nạ Black Panther có đầy đủ công năng kể cả nhìn xuyên ban đêm cũng không thành vấn đề chỉ thiếu mất trí tuệ nhân tạo mà thôi.
“ Thấy rồi, Béo cậu soi đèn vào đây giúp tớ! ” Hồ Bát Nhất chạy lại gần thùng phi, liền mở nắp ra thì thấy bên trong chúa đầy xăng dầu.
“ Để tôi soi cho! ” Văn Vũ cũng không thể, đứng nhìn hai người kia làm việc được vì thế hắn mở lời nói.
Tuyền béo lúc này, phụ trách đồ xăng vào một cái chậu tươi nhỏ để cho thể đổ vào cái lỗ chứa xăng dầu của máy phát. Còn Hồ Bát Nhất, thì mở nắp đậy ra chờ lấy Tuyền béo đưa cho xăng dầu để đổ vào.
Rầm ~
Rất nhanh, Hồ Bát Nhất đã khởi động được cái máy phát điện cũ kĩ này chỉ thấy bóng đèn trong toàn khu vực căn cứ địa này sáng lên, đoạn này đáng số ra Anh Tử sẽ là người soi đèn xung quanh và nhìn thấy bóng ma của đồng nam.
Nhưng đáng tiếc, bởi có con hồ điệp là Văn Vũ đập cánh nhẹ mà khiến cho Anh Tử đã thoát ra ngoài trước, nhưng tựa hồ ông trời vẫn muốn cho bọn hắn giải cứu hai tên đồng nam và đồng nữ kia.
Tuyền béo đang vui sướng vì thấy được ánh sáng, bỗng phát hiện một bóng mờ của trẻ em chạy ngang qua cửa ra của máy phát.
“Nhất ơi, cậu có.... cậu có nhìn thấy cái bóng mờ kia không? ” Tuyền béo có chút sợ hãi gọi Hồ Bát Nhất rồi chỉ tay vào hướng của bóng mờ biến mất.
Hồ Bát Nhất đang xem máy phát điện này có chịu tới bao nhiêu lâu, liền bị Tuyền béo gọi như vậy liền quay đầu lại cầm đèn pin soi vào hướng của Tuyền béo chỉ nhưng làm gì thấy cái mẹ gì.
“ Này béo, cậu chắc là bị tên Xích Hống kia đánh choáng rồi, có cái gì đâu mà cậu chứ sốt sáng lên như vậy! ” Hồ Bát Nhất đập vào gáy của Tuyền béo nói.
“ Ay ui, ừ chắc là thế quá đấy lại tự mình hù mình rồi! ” Tuyền béo kêu lên một tiếng rồi xoa lấy sau gáy rồi nói.
Còn Văn Vũ thì không nghĩ vậy, hắn liền nhớ lại cốt truyện liền có chút sợ hãi hắn trên đời này sợ nhất là ma cỏ mà loại ma hay hù nữa thì làm sao mà không sợ.
Bên ngoài hắn vẫn rất bình tĩnh, nhưng bên trong đang run rẩy không thôi.
“ Đi chúng ta đi tìm nơi chứa đạn dược v·ũ k·hí. ” Hồ Bát Nhất tựa hồ thấy Văn Vũ có chút sợ vì thế mà nói sang chuyện khác nhằm đánh lạc hướng nỗi sợ của mọi người đi.
Đi được một lát cả đám liền đi tới nơi chính giữa trong kho Gena này, chỉ thấy bên trong chất đầy những vật tư q·uân đ·ội như áo khoác, thảm, hộp cơm, pin khô, mặt nạ phòng độc, không khí tương đối khô ráo, những vật dụng này được giữ khá là hoàn hảo, Hồ Bát Nhất tiện tay vớ vài chiếc mặt nạ phòng độc kiểu Haruda của Nhật cất vào ba lô, cuối cùng cũng tìm thấy chỗ cất giữ v·ũ k·hí ở bên phải kho Gena.
Văn Vũ cũng nhìn chiếc mặt này liền nhớ tới cái bộ phim gì đó mà người dân bị biến thành những người đem mặt nạ phòng độc chỉ cần ai không may mà đụng phải chúng liền bị biến thành bọn chúng, nghĩ tới đây Văn Vũ không rét mà run.
Lúc này Hồ Bát Nhất nhìn lên trên giá sắt đặt khá nhiều hòm gỗ đựng súng ống, không có súng máy, nhất loạt là súng trường kiểu Arisaka, cũng chính là loại mà chúng ta vẫn thường gọi là "nắp lớn ba tám" hay "kiểu ba tám". Cạnh tường còn có mấy khẩu pháo sáu ly, nhưng xung quanh không có viên đạn pháo nào.
Tuyền béo cũng nạy ra một hòm gỗ đựng súng trường ra, lấy một cây, kéo chốt "rắc rắc" soi đèn pin vào chốt súng, nói với Hồ Bát Nhất: "Nhất này, súng vẫn còn dùng tốt, toàn súng mới còn chưa bóc tem, các bộ phận cơ khí đều đã tra dầu, đạn còn chưa lắp nữa."
Tuyền béo đưa cho Văn Vũ và Hồ Bát Nhất mỗi người một khẩu súng, Hồ Bát Nhất thì cầm lấy một cây, hắn giơ súng lên ngắm thử, rồi lại ném trở lại: "Loại súng rởm của đám người Nhật này chỉ bắn được năm phát thôi, không phải loại súng trường tự động vào đạn đâu, loại này lên đạn chậm lắm, lại giật mạnh, tớ dùng đếch quen!"
Văn Vũ thì không cầm lấy, làm cho Tuyền béo và Hồ Bát Nhất quay đầu nhìn. Văn Vũ chỉ đưa lòng bàn tay ra rồi biến thành trảo móng vuốt ở trên đầu của các ngón tay hiện ra, hắn chỉ cào nhẹ vào khẩu súng mà Tuyền béo đưa.
Chỉ thấy, khẩu súng liền bị chia thành hai nửa một đầu bị Tuyền béo cầm, đầu còn lại thì rơi xuống sàn nhà kêu.
Cách ~
Tuyền béo và Hồ Bát Nhất mở to mắt nhìn, Văn Vũ chỉ bình tĩnh đáp: “ Anh xem với bộ vuốt này, không có cần tới súng không? ”
Tuyền béo chỉ lắc đầu, còn Hồ Bát Nhất thì tắc lưỡi bảo sao con ác ôn kia mất gần hết ngón tay cũng vì bộ vuốt này của Văn Vũ.