Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Xuyên Qua Tới Ma Thổi Đèn Thế Giới

Chương 14: Căn cư bí mật, kho đạn dược




Chương 14: Căn cư bí mật, kho đạn dược

Văn Vũ sau khi suy tư một chút liền bỗng nói: "Mọi người xem, xem trên tường sao lại còn có chữ này! Viết cái gì vậy nhỉ?"

Hồ Bát Nhất cũng đã tỉnh lại rồi hắn dùng ánh đèn pin trên tay Tuyền béo lần theo hướng Văn Vũ nhìn lên tường, chỉ thấy có một cái biển chỉ đường màu đỏ, trên có viết một hàng chữ lớn " CĂN CỨ HẮC PHONG KHẨU, KHO NGẦM GENA, BIÊN GIỚI MÃN MÔNG "

Hồ Bát Nhất với Tuyền béo nhìn nhau: "Căn cứ bí mật của quân Quan Đông?"

Hắn chẳng ngờ rằng đường hầm dẫn tới căn cứ quan trọng của bọn Nhật để lại chỉ cách gian sau ngôi mộ cổ có một bức tường, nếu lệch nửa mét nữa vào trong, thì ngôi mộ này sớm đã được khai quật từ lâu rồi.

Nếu không phải Văn Vũ bị con Xích Hống tát đập vào vách tường của sau căn phòng bồi táng này, có thể vĩnh viễn cũng không có ai phát hiện ra căn cứ quân sự ẩn sâu dưới lòng đất này được.

Còn chưa kịp nhìn kỹ, bức tường ngăn cách giữa đường hầm của căn cứ và gian sau của lỗ hỏng do Văn Vũ b·ị đ·ánh tiến vào bị con Xích Hống dùng thân thể phá vỡ rầm một tiếng, con Xích Hống đã từ sau bức tường đổ nát nhảy vọt vào.

Tuyền béo chửi rủa: "Con mẹ nhà nó, cứ dính bố mày như đỉa thế à?" Nói đoạn hắn liền vác lên Hồ Bát Nhất cùng với Văn Vũ chạy sâu vào trong căn cứ này.

Bên ngoài Anh Tử lo lắng, sốt ruột đập vào vách quan tài đang chặn ở trước mặt mình hô: “ Anh Vũ, anh hồ, anh Béo các anh có bị sao không lên tiếng cho em xem nào! ”

Ầm ~



Ầm ~

Nhưng lúc này, Anh Tử không biết là tiếng của mình không truyền vào bên trong được, sau một hồi không thấy có động tĩnh gì.

Cô nàng liền nhìn trong tay cây súng săn của mình, không chần chờ gì mà lên đạn ngắm thẳng vào chính giữa nắp quan tài mà bắn.

Đùng ~

Lúc này cả ba người cùng chạy vào trong, đường hầm rất rộng rãi, mặt đường bằng xi măng, hoàn toàn có thể cho xe thiết giáp đi qua, chỉ có điều đường hầm này vừa dài vừa rộng, không có chỗ nào nấp hay chướng ngại vật gì, con xích Hống lại lao rất nhanh, chỉ nháy mắt đã nhảy tới sau lưng mọi người.

Văn Vũ quay đầu lại, đang tính dùng thân mình chặn lại con Xích Hống thì Hồ Bát Nhất đã nghĩ ra một thứ liền lấy ra móng lừa đen rồi ném chặn con Xích Hống lại, liền rờ tay lên người tìm loạn xạ, bỗng sờ thấy trong túi còn một đống gạo nếp.

Hắn nghe nói các Mô kim Hiệu úy ngày xưa vào trong mộ cổ đều phải đem theo gạo nếp, nếu trúng phải hơi xác c·hết thì dùng để trừ độc, giờ cũng có thể coi là ám khí mà giã vào mặt con ác thú một phát.

Chỉ thấy sau lưng ập đến từng trận gió lạnh buốt, mùi hôi sặc mũi, Hồ Bát Nhất liền bốc một nắm gạo nếp trong túi vung ngược tay ra sau ném vào con ác ôn, nắm gạo to bắn tóe ra như tiên nữ rải hoa văng cả vào mặt con vật, nó hoàn toàn không để tâm, chỉ khựng lại một cái, rồi nhảy bổ tới.

Lúc này cả ba người cũng đã chạy đến cuối đường hầm trong căn cứ ngầm, cánh cửa sắt lớn của kho hàng đã hé mở ngay trước mắt, chắc là quân Quan Đông rút lui cực kỳ vội vã, cửa sắt không khóa, nhưng ba chục năm trời không đóng mở, ổ bi đã sắp han rỉ hết rồi.



Cả ba người bọn hắn chạy vào trong kho, Hồ Bát Nhất và Tuyền béo đều phùng má trợn mắt, dốc hết sức bình sinh kéo cửa lại, may mà Văn Vũ sức lực hơn người bình thường vậy nên cuối cùng cũng đóng được cánh cửa sắt nặng nề trước khi con xích hống nhảy đến.

Con xích hống có mình đồng da sắt cũng chẳng thể nào nhảy vào đây được, thậm chí cả tiếng nó đập cửa bên trong cũng không nghe thấy gì.

Loại cửa kho quân sự này đều được thiết kế để chống sóng xung kích của những v·ụ n·ổ lớn, giữa ván thép ván sắt còn thêm hai lớp đệm bông, có thể hấp thu xung lực. Năm xưa đám người Nhật bị không quân Mỹ thả bom biến thành chim sợ cành cong, ngay cả cứ điểm dưới đất cũng được xây theo cấu tạo chống bom hàng không cỡ lớn.

Con quái thú kia dẫu có lợi hại hơn nữa, cũng không thể đọ với bom đạn của q·uân đ·ội Mỹ được. Ở đây coi như cả đám đã tạm thời an toàn rồi, nhưng thoát ra thế nào cũng là việc phải suy tính nát óc.

“ Hô…hô ” Tuyền béo thè lưỡi ra thở hồng hộc như chó vậy, làm cho đang đứng bên cạnh Văn Vũ bật cười.

“ Ha ha… anh béo anh như chó vậy! ”

“ Cậu mới là chó ý! ” Tuyền béo thở hổn hển nói, nếu mà ngày thường hắn sẽ chửi lại ngay như bây giờ sức chả có mà để thở ý còn lấy đâu ra mà mắng lại chứ.

Tuyền béo đỡ Hồ Bát Nhất ngồi bẹt xuống đất thở dốc, Hồ Bát Nhất vừa thở vừa cầm lấy đèn pin của Tuyền béo soi khắp chung quanh, cái kho này thực không nhỏ chút nào, các loại hàng hóa chất cao thành núi, một không gian lớn như vậy.

Tuyền béo đứng dậy phủi mông, cú v·a c·hạm lúc trong hầm mộ quả thực không nhẹ, hắn xé áo ra hai mảnh vải, nhờ Hồ Bát Nhất băng lại v·ết t·hương trên tay mình, Tuyền béo đau ê ẩm khắp mình mẩy, cao giọng chửi bới con xích hống ngoài kia.



Tuyền béo rút ra hai miếng ngọc bích cùng mặt nạ thanh đồng lấy được trong tay cái xác: " Còn lâu ông mới trả lại cho nó, muốn lấy lại hả, cũng được thôi, chí ít cái ngọc bích này cũng tầm hai vạn tệ đến đây, còn cộng thêm vào mặt nạ thanh đồng này nữa, Vũ cậu đoán xem nó được mấy vạn tệ? ”

Tuyền béo dơ mặt nạ lên hỏi Văn Vũ, nhìn một hồi hắn đoán: “ Chắc tầm 20 tới 40 vạn tệ đấy dù sao cũng là vàng bị oxi hóa mà! ”

Nghe được nhiều tiền thế mắt Tuyền béo sáng lên bỗng liếc nhìn miếng ngọc bội liền hoảng hốt: “ Ối... Nhất ơi Vũ ơi, mấy người xem miếng ngọc sao thế này?"

Hồ Bát Nhất đón lấy miếng ngọc xem thử, miếng ngọc vốn màu xanh cánh trả, giờ đã biến thành màu vàng nhạt, hắn cũng chẳng rõ sao lại như vậy, thế mới cảm thấy kiến thức và sự từng trải của mình thực sự có hạn, thời gian trước vênh vang vỗ ngực ta đây, giờ xem ra còn phải tiếp tục học nhiều.

Có điều thứ này lấy thì cũng đã lấy rồi, sợ cũng vô dụng, Hồ Bát Nhất đứng dậy gọi hai người bọn họ hành động: "Chúng ta vào trong xem xem, có súng ống đạn dược gì hay không, mà có cái xe tăng là tốt nhất, lái ra nghiền con quái lông đỏ kia thành ruốc cho bõ tức."

“ Tôi có bộ giáp này là được, với lại nhanh chóng tìm cách ra ngoài, Anh Tử còn ở bên ngoài tôi lo lắng… ” Văn Vũ đập vào bộ giáp Black Panther nói nhưng tới đoạn Anh Tử thì chỉ được nửa câu.

Hồ Bát Nhất và Tuyền béo cũng biết, nếu con Xích Hống kia muốn bắt Anh Tử sẽ rất dễ vì lẽ đó bọn hắn phải trang bị đầy đủ v·ũ k·hí mới có thể dám chiến đấu với con ác ôn đấy.

“ Ừ Vũ cậu nói đúng, chúng ta cần phải tìm ra lối ra nhanh chóng để hội họp lại với Anh Tử! ” Hồ Bát Nhất đồng ý với lời của Văn Vũ lúc này hắn cũng đã xem Văn Vũ là anh em của mình rồi.

Tuyền béo cũng gật đầu đồng ý, hắn thực sự phải nên phục Văn Vũ bị con ác ôn đó tát mấy phát mà không sao vẫn còn đang nhảy nhót tưng bừng như này. Sau đó Tuyền béo hỏi Hồ Bát Nhất : "Cậu có chút thường thức quân sự nào không thế? Ở đây không thể có xe tăng được."

Hồ Bát Nhất đáp: "Có hay không cứ xem đi đã, thực ra nếu thật có xe tăng đi nữa e cũng không khởi động được nữa, gần bốn chục năm rồi còn gì, lâu như thế, cho dù ngày nào cũng bảo dưỡng cũng phải báo hỏng từ lâu rồi."

Lối đi trong kho Gena loằng ngoằng phức tạp, y như mê cung, để khỏi lạc đường, cả đám liền men theo rìa tường tiến lên phía trước dò tìm lối thoát.

Đường hầm và cả kho Gena đều có mái vòm, rất cao, đây là cấu tạo phòng chống ngấm nước, soi đèn pin lên trên, có thể trông thấy hàng loạt bóng đèn dùng khi khẩn cấp và vô số đường dây, nếu tìm được máy phát điện, chắc là có thể nghĩ cách làm mấy cái đèn này sáng lên.