Chương 13: Chạy trốn
Lúc này, dường như cả ba đã mất đi sức chiến đấu, Tuyền béo chứng kiến con Xích Hống này sau khi đâm vào bức tường nó liền dùng man lực mà phá bức tường ra đang chậm rãi bước tới bỗng nó dừng lại do cả ba bay ra ba hướng khác nhau vì thế mà nó suy nghĩ giải quyết ai trước.
Ầm ~
Từng bước đi của nó, làm cho Tuyền béo càng tuyệt vọng hơn nếu như hắn không thuyết phục Hồ Bát Nhất làm cái nghề này hay là hắn không tham lam mà không chịu nghe lời Hồ Bát Nhất mà trả mặt nạ và hai mảnh ngọc bội trở lại quan tài thì đã không có chuyện gì xảy ra.
“ Bỏ mẹ rồi, lần này chúng ta đều phải c·hết ở đây mất rồi! ” Tuyền béo tuyệt vọng nói.
“ Grao…”
Con Xích Hống đã quyết định được tên nào sẽ c·hết trước, nó đi chậm rãi tới Tuyền béo, bởi trên người Tuyền béo đang nắm giữ chiếc mặt nạ thanh đồng thứ mà con Xích Hống khi còn sống yêu quý nhất.
Rầm ~
Từng bức chân của nó càng làm cho Tuyền béo tuyệt vọng hơn, hắn chỉ biết cố gắng vùng dậy tránh thoát con Xích Hống này.
“ Con bà nó, nó dám đá mình! ”
Lúc này, Văn Vũ cũng đã tỉnh lại hắn không thực sự ngất đi hay mất sức chiến đấu chỉ là do hắn ngơ ngác khi bị con Xích Hống chơi chiêu đó mà, với tố chất hiện tại hắn có thể dễ dàng mà đánh nổ con Xích Hống này.
Nhưng đáng tiếc, mấy ngày trước Văn Vũ vẫn là người bình thường khi đạt được sức mạnh, thì tâm lý tố chất vẫn là của người bình thường thế nên bây giờ mới phải ăn quả lỗ vốn từ con Xích Hống này.
Mắt thấy, Tuyền béo sắp bị con Xích Hống giẫm c·hết Văn Vũ liền tỉnh lại hắn không thể để Tuyền béo và Hồ Bát Nhất hi sinh ở đây được.
Chỉ thấy, Văn Vũ bật dậy rồi lao thẳng người mình về con Xích Hống nhằm đẩy lùi nó ra.
Đụng ~
Ầm ~
Tuyền béo, đang nhắm mắt tuyệt vọng chờ c·hết thì hắn chỉ nghe thấy tiếng đụng nhau thật mạnh rồi tới cái tiếng mà hắn không quên được đó là dính vào tường.
“ Béo, anh đang định nằm đó để nó giẫm c·hết à! Còn không mau dậy đỡ anh Nhất. ” Văn Vũ khi đã dùng thân mình đẩy con Xích Hống ra liền chạy lại xem Hồ Bát Nhất thế nào.
“ Vũ, cậu không bị nó đá c·hết sao? ” Tuyền béo lúc này cũng đã mở mắt ra nhìn thấy con Xích Hống đang vùng vẫy nhằm thoát ra khỏi bức họa thạch bích, rồi lại nhìn sang thấy Văn Vũ đang chạy tới chỗ Hồ Bát Nhất đỡ hắn dậy.
Lúc này, trước ngực của Văn Vũ sáng lên màu tím huyền bí, Tuyền béo chả hiểu gì cả Văn Vũ lắp đèn sáng vào bộ đồ của mình à.
Hắn không biết là bộ giáp Black Panther mới hấp thu động năng của con Xích Hống kia tạo ra, và cả cú v·a c·hạm vào bức bích họa bây giờ chỉ cần Văn Vũ kích hoạt phản đòn thì cả cái căn phòng này sẽ đổ sụp, lúc đấy cộng thêm dầu hỏa long của tây vực nữa.
Tuyền béo, Hồ Bát Nhất và Xích Hống sẽ bị thiêu thành tro mất, thế chả khác nào bị Xích Hống g·iết không chứ.
“ Anh Nhất, anh Nhất…” Văn Vũ chạy tới chỗ Hồ Bát Nhất đỡ hắn dậy, lắc lắc người nhưng chắc do cú v·a c·hạm phẫn nộ của Xích Hống mà Hồ Bát Nhất đã b·ất t·ỉnh nhân sự.
Tuyền béo, cũng hoàn hồn trở lại chạy tới bên cạnh xem Hồ Bát Nhất có bị sao không, tin tốt là chỉ bị ngất đi mà thôi còn tin xấu là Hồ Bát Nhất đã ngất đi.
“ Anh béo, anh cõng anh Hồ lên, tôi sẽ đoạn hậu ban nãy tôi có nhìn thấy một lỗ hỏng trong căn phòng để bồi táng, anh hãy là nó nứt ra chỉ có thể mới là con đường sống cho cả ba chúng ta! ” Văn Vũ gấp giọng nói, thực ra hắn là biết trước cốt truyện bên trong thông tới căn cứ bí mật của quân quan đông.
Ở đấy có súng, vì thế sẽ giải quyết được con Xích Hống này một cách dễ dàng, vậy mà hắn không nghĩ tới việc bản thân mình có thể sử dụng phản đòn để đánh bại nó, ôi dù sao cũng tâm lý vẫn là người bình thường không thể trách Văn Vũ được.
“ Thật sao? ” Nghe được có lối thoát Tuyền béo, như sống lại vậy nhưng giờ hắn mới nhớ ra Anh Tử đâu rồi.
“ Anh Tử, cô em của tôi đi đâu rồi? ”
“ Không cần phải lo cho cô nàng, may mà nãy tôi đã kêu Anh Tử ra ngoài trước rồi, bây giờ trong này bị đóng kín, sẽ không nghe được giọng của cô nàng đâu! ” Văn Vũ giải thích nói.
“ Hống… ”
Không để cả hai trò chuyện, lúc này Xích Hống cũng đã thoát ra khỏi bức tường nó căm tức nhìn Văn Vũ, nó muốn xé xác tên trộm mộ này.
“ Má, nhanh lên còn chờ gì nữa! ” Thấy Tuyền béo đã bế lên Hồ Bát Nhất, nhưng bị tiếng gầm rú của Xích Hống làm cho đơ người liền bị Văn Vũ mắng rồi đá đít.
Còn hắn thì chạy tới cản nó lại, nhưng liền bị một tát đập bay.
Ầm ~
Tuyền béo rất nhanh liền cõng Hồ Bát Nhất chạy tới căn phòng để đồ vật bồi táng nhưng không tìm được cái lối đi mà Văn Vũ đã nói, vẻ mặt của hắn cực kì gấp gáp, chỉ sợ một giây thôi Văn Vũ không trụ được thì bọn hắn sẽ bị xé xác ra mất.
Đúng lúc này, Văn Vũ lại lần nữa bị con Xích Hống tát bay thẳng tới bức tường bên trong căn phòng này.
Ầm ~
Răng rắc ~
Chỉ thấy, Văn Vũ b·ị đ·ánh bay vào vách tường đã tạo thành một lỗ hổng lớn. Nhưng lỗ hổng mà không phải là đường nứt, liền để lộ ra phía sau còn có không gian nữa Tuyền béo thấy, một vật thể từ phía sau bay vun v·út mà qua người hắn rồi đập vào vách tường để lộ ra một lỗ hổng lớn nhìn vào bên trong quả thực như lời của Văn Vũ nói đó là một lối đi khác.
“ Hống ~ ”
Phía sau, Xích Hống đã trầm chậm bước tới Tuyền Béo một tay đỡ lấy Hồ Bát Nhất sau lưng một tay cầm đèn pin soi vào chỉ thấy sâu thăm thẳm, dường như không gian rất rộng, là một đường hầm khá dài.
Tuyền béo sửng sốt, con Xích Hống đã lao thẳng vào gian sau cuốn theo một luồng gió lạnh buốt, hắn lập tức chạy thẳng vào chiếc lỗ hỏng do Văn Vũ v·a c·hạm mà ra.
Chạy vào được bên trong thì nhìn thấy, Văn Vũ trên người phát sáng màu tím đang từ từ đứng dậy, không nghĩ nhiều Tuyền béo liền lôi lấy tay của Văn Vũ chạy sâu vào trong.
Đi được vào bên trong một đoạn, Tuyền béo thấy con Xích Hống lại không truy đuổi được, chỉ đi lòng vòng trong gian sau, hắn liền thở dài một hơi, đặt Hồ Bát Nhất xuống rồi lấy đèn pin soi lên mặt của Hồ Bát Nhất, chỉ thấy Hồ Bát Nhất vẫn b·ất t·ỉnh nhân sự.
Ngẫm lại cuộc chiến đấu ác liệt à mà không đó là một bên bị hành ra bã mới đúng may mắn mà tìm được lối đi này, tuy chỉ có mấy phút ngắn ngủi, nhưng đúng là có thể nói đã lượn hai vòng phía trước Quỷ môn quan rồi.
“ Hô…hô, mẹ con này chơi xấu vãi chỉ biết tát với cả đá! ” Văn Vũ dựa vào tường thở hổn hển nói.
“ Tưởng cậu thế nào, hóa ra chỉ có thế thấy đẩy nó ra không chịu né tránh mấy đòn của nó thì chả thế! ” Tuyền Béo như là sống lại nói.
“ Xì… anh thì chắc trụ được một vả của nó nhỉ! ” Văn Vũ xì cười nói.
“ Ách..” Tuyền béo liền nghẹn lời.
Đang lúc, hai người trò chuyện thì Hồ Bát Nhất cũng đã tỉnh, hắn mắt lim dim từ từ mở ra liền đập vào mắt là chiếc mặt béo của Tuyền béo nhưng đã bị bẩn.
“ Béo, cậu còn sống sao? ” Hồ Bát Nhất yếu ớt nói.
“ Đương nhiên rồi nếu không chắc cậu gì bọn mình bây giờ đang ở địa phủ sao? ” Tuyền béo vui mừng trêu ghẹo Hồ Bát Nhất nói.
Hồ Bát Nhất, không để ý lời trêu ghẹo này của Tuyền béo, mà nhìn quanh nơi này liền thấy Văn Vũ có suy tư đang nhìn lên trên bức tường vẻ ngoài của hắn lúc này cũng đã bị bẩn đi rất nhiều nhưng ánh sáng màu tím trên bộ đồ lại càng thịnh hơn trước.