Chương 12: Thi biến, giao thủ với Xích Hống
Hồ Bát Nhất tự viện cớ trong lòng mình, Văn Vũ biết con hàng này đang định bao biện cho lòng tham của mình nhưng kệ đi dù sao không tham thì đã không làm cái nghề trộm mộ này.
Hồ Bát Nhất cũng đã đi lại tới góc đông nam, thắp lại ngọn nến đã thắp chỉ thấy nó sáng lên và không tắt nữa. Thấy vậy, Tuyền béo liền cười hả hê cầm thật chặt chiếc mặt nạ trong ba lo.
Văn Vũ thấy vậy, liền nhỏ giọng nói với Anh Tử: “ Anh Tử, em chạy ra bên ngoài lối đi trước đi, có chuyện gì thì anh sẽ kéo hai người kia cũng chạy ra. ”
Anh Tử khi nghe được lời này của Văn Vũ, liền nhìn lên mặt của hắn thấy vẻ nghiêm túc cô nàng liền chạy nhanh ra ngoài đang lúc chạy đi thì liền thấy lửa của ngọn nên đã chuyển sang màu xanh lục.
Hồ Bát Nhất chẳng còn tâm tư để ý Tuyền béo nói gì, chỉ dùng tay ra hiệu im lặng, rồi chỉ vào ngọn nến trên mặt đất, nói khẽ: "Ngọn lửa của cây nến... mẹ nó, sao lại màu xanh thế này?
Anh Tử chạy ra khỏi căn mộ thất này liền nghe được tiếng của Hồ Bát Nhất nói, bây giờ cô nàng đã hiểu vì sao Văn Vũ đang nói mình ra trước hóa ra anh Vũ đã lường trước chuyện này.
Ngọn lửa đang phát ra những tia sáng xanh biếc, ánh sáng xanh làm mặt của Hồ Bát Nhất và Tuyền béo đều xanh lét, Tuyền béo cũng nhổm tới xem, thấy tình cảnh này, đều ngơ ngác nhìn nhau, không cất nổi tiếng, ngọn lửa xanh lấp lóe hai ba phát rồi phụt tắt mà không hề có bất kỳ tác động ngoại lực nào.
Hồ Bát Nhất biết ngay là không ổn, thật xui xẻo quá, lần đầu tiên đi mò vàng đã mò ngay phải "bánh tông bự" Hồ Bát Nhất một tay kéo cánh tay Văn Vũ, tay kia kéo Tuyền béo chạy ra tới ngoài cửa rồi tới miệng hố, bất luận thế nào cứ ra ngoài đã rồi hẵng tính, hắn thật không muốn ở lại nơi này làm đồ tuẫn táng cho nước Kim.
Hắn không biết là Văn Vũ đã đoán được tình cảnh này, vì thế mà đã kêu Anh Tử ra trước nếu mà tên tướng quân kia có đánh bay nắp quan tài chặn lại lối đi thì Văn Vũ cũng không quá lo cho Anh Tử nữa.
Phải biết, Anh Tử vẫn chỉ là cô gái sức lực không thể bằng được với Hồ Bát Nhất hay là Tuyền béo vì thế để cô nàng rời đi sớm là biện pháp an toàn.
Thấy đã sắp đến lối ra, đột nhiên đằng sau một luồng gió mạnh ập tới, nếu không tránh né, ắt sẽ bị thúc giữa người, cả ba liền vội vã cúi đầu nằm rạp xuống đất, thoạt tiên là một tiếng "vù" tiếp sau đó lại vang lên một tiếng "rầm" lớn, hóa ra nắp quan tài đã được đóng đinh lại giờ đã bị găm vào vách hầm mộ có miệng hang làm lối ra vào.
Hình ảnh cuối khi nhìn thấy nắp quan tài chặn lại cửa đi là hình ảnh Anh Tử đã lui ra tới ngoài của cửa mật thất rồi, nhìn thấy vậy Hồ Bát Nhất cũng thở phào những không để hắn bình tĩnh lại ở phía sau liền có tiếng động.
Ở phía ngoài, Anh Tử chỉ nhìn thấy một chiếc nắp quan tài lao nhanh tới ba người Văn Vũ, may mắn là cả ba cúi xuống kịp tời nếu không là đầu một nơi thân một nẻo rồi.
Nhưng cũng vì nắp quan tài đã đóng chặt lối thoát của cả ba Anh Tử hoảng sợ chạy lại xem, chỉ thấy vách mộ là đất đầm được điều phối bằng phương pháp bí truyền trong cung đình Bắc Tống, chắc như bàn thạch, nắp quan tài cũng cực kỳ dày và nặng, bị một sức mạnh khó mà tưởng tượng nổi ném vù đi, ngay ngắn ghim chặt vào vách mộ, lối ra đã bị bịt kín, Anh Tử muốn dùng súng săn của mình bắn phá cũng phải tốn không ít công sức, đâu phải chốc lát là xong.
Nắp quan tài bay găm vào vách, sức mạnh ấy lớn biết chừng nào, vừa rồi nếu chậm giây lát, bị đập trúng đầu, liệu mạng còn hay không? Tuyền béo tuy to gan, nhưng giờ phút này cũng sợ mất mật: "Nhất ơi! Cậu mau thương lượng với nó đi, mình để lại thêm cho nó vài món, trở mặt ra tay thế này đôi bên đều chẳng có lợi...
Dĩ hòa vi quý vẫn hơn mà!"
Lần đầu tiên ra quân bất lợi, lửa giận trong lòng bùng lên, Hồ Bát Nhất lại phạm phải tật cũ, trở nên nóng nảy xung động, xoay người lại chắn cho Anh Tử phía sau, những ở phía sau chỉ có Văn Vũ và Tuyền béo.
Hồ Bát Nhất nói với Tuyền béo: "Thương lượng cái đít ấy, cửa đã bưng kín rồi, rõ ràng là muốn bắt mình ở lại bồi táng, hôm nay hai miếng ngọc cổ này ông Nhất đây lấy là cái chắc, con bà nó, xem đứa nào ác hơn đứa nào, hiện ra đi con, ông liều với loại quỷ quái nhà mày!"
Lúc này chiếc quan tài mất nắp trong buồng chính đã dựng đứng lên, trên lớp da khô đét vốn dĩ màu đỏ tím của xác c·hết bên trong, chẳng hiểu tự lúc nào, đã mọc ra một lớp lông đỏ dày thật dày...
Thấy thế, Hồ Bát Nhất thở ra một hơi lạnh toát, ý định xông lên liều mình vừa nãy giờ tiêu tan một nửa, trước từng nghe cương thi có thể mọc lông trắng lông đen, gọi là "bạch hung" "hắc hung" còn nghe truyền thuyết có loại thi yêu độc mọc ra lông xanh, cái thứ lông đỏ kia thì là cái gì vậy?
Đây lẽ nào là con Xích Hống trong truyền thuyết? Loại mãnh thú sinh sống trên thảo nguyên Mông Cổ này mình cứng như sắt, thích đào hang ở dưới đất, giờ không còn nhiều nữa, chỉ được nghe đồn đại về nó mà thôi, lẽ nào ngôi mộ này chính là ổ của nó?
Lần này quá sơ suất, vốn tưởng cái mộ nhỏ thế này, chỉ cần tránh khỏi lớp bẫy bên trên là xong, ai ngờ xuống dưới đây lại gặp “ bánh tông lông đỏ bự ”.
Con xích hống lông đỏ khắp cả mặt, không thể nhìn rõ diện mạo thế nào, lông xù lên từng đám như một con đười ươi lông đỏ, hai cánh tay nó rung lên, từ trong quan tài nhảy bật ra, nhảy một cái đã xa tới hơn hai mét, không một tiếng động mà ập tới nhanh như gió, chỉ vài bước đã nhảy đến trước mặt cả ba người, vươn mười cái móng sắc nhọn như dao bổ nhào tới.
Thấy nó định vươn mười cái móng sắc nhọn như dao bổ nhào tới đám người, Văn Vũ liền coi thường cái quỷ gì định đọ xem độ cứng cứ móng vuốt sao.
Vậy thì tên này quá coi thường, bộ móng vuốt được làm từ thứ kim loại cứng nhất thế giới Marvel Vibranium rồi.
Chỉ thấy, Văn Vũ chạy thẳng lên đỡ lấy hai cánh tay đang hướng thẳng tới mình, không hề có sức đọ lại bỗng chốc cả hai bàn tay của con Xích Hống liền bị Văn Vũ tóm lấy.
Hắn không hề khó khăn mà tóm lấy được hai bàn tay to lớn của Xích Hống, nó chỉ có thể trơn mắt nhìn cánh tay của mình bị giữ lấy. Xích Hống, muốn dùng sức rút ra những bất thành.
Hồ Bát Nhất và Tuyền béo, thấy sức mạnh của Văn Vũ chỉ giơ hay tay lên liền khóa chặt lấy con Xích hống không cho nó cử động sức mặt của cả hai liền bớt đi sự hoảng sợ thay vào đó là vui mừng.
Tuyền béo hô: “ Hay lắm, Vũ không ngờ cậu lại khỏe tới vậy, thoát ra khỏi đây tôi sẽ chấm công cho cậu! ”
Văn Vũ đang định vênh mặt đáp lại ông đây không thèm cái chấm công của bọn tàu thì, bỗng con Xích Hống trong khi không rút tay lại được liền nhấc bàn chân cứng nhắc của mình đá mạnh về phía của Văn Vũ.
Bùm ~
“ Phốc ~ ”
Trong cái nháy mắt, Văn Vũ liền bị đạp bay dính lên bức bích họa nào đó rồi mới rơi xuống mặt đất.
“ Ahhh… ”
Tuy đã đá bay được Văn Vũ ra, nhưng hai bàn tay của nó đã bị móng vuốt của Văn Vũ cào cho rách tả tơ bàn tay trái con mỗi hai con tay, còn bàn tay phải chỉ con lại một ngón giữa mà thôi thấy mình không ăn được quả ngon, nó liền lao thẳng vào hai người Hồ Bát Nhất và Tuyền béo.
Con xích hống đã lao thẳng vào gian sau cuốn theo một luồng gió lạnh buốt, Hồ Bát Nhất và Tuyền béo không dám lơ là, lập tức đẩy nhau ra để tránh cú lao người của Xích Hống.
Chỉ thấy con Xích Hống xoét qua hai người làm cho cả hai bay ra xa đập mạnh vào bức tường cú v·a c·hạm này tuy không mạnh bằng nó đánh Văn Vũ nhưng đố với hai người bình thường như Hồ Bát Nhất và Tuyền béo đã là lấy nữa cái mạng của bọn họ rồi.
“ Phốc ~ ”
“ Nhất, cậu có sao không! ” Tuyền béo cố gượng dậy quay ra nhìn Hồ Bát Nhất, liền thấy hắn đã nằm bất động tựa hồ cú v·a c·hạm của Xích Hống đã để lại dư chấn.
Còn con Xích Hống khi không thể phanh lại kịp mà đập trúng vách tường trước mạt nó. Bức tường vỡ tung ra còn lớn hơn lúc đầu, bấy giờ mọi người đã cùng đường mạt lộ, đành phải lui vào mật thất sau bức tường.