Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Xuyên Qua Tới Ma Thổi Đèn Thế Giới

Chương 11: Mặt nạ bằng đồng, đôi ngọc cực phẩm (2)




Chương 11: Mặt nạ bằng đồng, đôi ngọc cực phẩm (2)

Trong lúc Hồ Bát Nhất kể chuyện dọa Tuyền Béo, thì cũng đã đẩy được nắp quan tài ra bây giờ bên trong quan tài liền lộ ra bên trong là t·hi t·hể một người đàn ông cao lớn, nước trong cơ thể đã bốc hơi hết, chỉ còn lại lớp da khô đanh màu tím đỏ bọc lấy cái khung xương, đã gần ngàn năm, đây đã có thể xem là giữ được tương đối hoàn hảo rồi, tuy ngũ quan s·ụt l·ún, mắt mũi đều đã biến thành những hốc lõm đen sì, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra gương mặt, người này chừng bốn năm mươi tuổi, đầu đội mũ Triều thiên, mình mặc áo bào thêu sợi vàng, màu hồng viền xanh, chân đi ủng Đạp Vân, hai tay đặt ngang trước ngực.

Văn Vũ cũng tiếp lại gần để xem thì nhìn được người nằm trong quan tài này rất cao, chí ít phải tầm 2m đến 2m3 ấy chứ người này mà sống ở thời hiện đại chứ phải là vẫn được viên bóng rổ ấy chứ.

Khi Văn Vũ thì lại gần xem thì Anh Tử ở sau lưng hắn cũng thò đầu ra nhìn vào bên trong một cái, kinh hãi hét lên: " Ối mẹ ơi! Ghê quá!" rồi vội vàng ngoảnh đi chỗ khác, không dám nhìn lại.

Hồ Bát Nhất và Tuyền béo cũng nhìn xuống người nằm trong quan tài chỉ thấy mặt của hắn bị một chiếc mặt nạ màu đồng đen che lại Tuyền béo liền lấy tai bỏ chiếc mặt nạ đó đi.

Thấy vậy, Văn Vũ liền giữ tay của Tuyền béo nói: “ Béo, anh có kiến thực không vậy định bỏ hủy chiếc mặt nạ này à, đưa cho tôi! ”

Bị gỡ xuống chiếc mặt nạ liền để lộ ra bộ gương mặt vẫn chưa bị phân hủy hết, có phần hơi đáng sợ may mà Anh Tử cũng đã chuẩn bị tâm lý lần nữa không hét lên.

“ Vũ, cậu cũng biết xem đồ cổ à! ” Hồ Bát Nhất thấy Văn Vũ biết về tấm mặt nạ này liền hỏi.



“ Không nhưng tôi biết tấm mặt nạ này được chế tác từ vàng nhưng bị oxi hóa thành màu đồng đen này, cộng với giá trị từ thời nhà kim thì tấm mặt nạ này cũng có giá đấy chứ! ” chiếc mặt nạ báo đen cũng đã bị thu hồi lại để lộ gương mặt đẹp trai của Văn Vũ, hắn lúc này nhún vai nói với Hồ Bát Nhất.

“ Thật à, vậy chuyển này chúng ta kiếm bộ rồi, để tôi tìm xem còn thứ đồ gì khác không tên tướng quân này cũng nghéo quá đi. ” Nghe được Văn Vũ giải thích về tấm mặt nạ này Tuyền béo liền cẩn thận cầm lên rồi nhanh chóng bỏ vào ba lo của mình.

Thấy động tác của Tuyền béo rất nhanh, Văn Vũ liền cười thầm rồi nói: “ Nếu mà bán được phải chia cho Anh Tử và tôi đấy nhé! ”

Tuyền béo gật gật đầu, từ lúc vào trong hầm mộ đến giờ chẳng phát hiện ra thứ gì đáng tiền cả, ngoài mấy cái bình cái chum mẻ vỡ ra, chỉ toàn hài cốt của người và súc vật bồi táng, tốn bao công sức, giờ phát hiện ra một chiếc mặt nạ đáng tiền như vậy Tuyền béo cũng đã bị tiền che mắt nó rồi.

Còn Hồ Bát Nhất cũng đã tìm được hai miếng ngọc bích trong tay xác c·hết, ngọc màu cánh trả, chạm thành hai con như hình con ngài " con thiêu thân " giống bướm mà không phải bướm.

Đưa lên cho mọi người cùng ngắm đôi ngọc bích một lúc lâu, cũng chẳng nói ra được nó là thứ gì, tôi chỉ biết đây có thể là phỉ thúy, đồ từ trước thời Tống, chắc là thứ quý, nếu không sao khi c·hết chủ mộ vẫn còn giữ chắc trong ta. Đoán chừng thế nào cũng được mấy vạn tệ đây, cộng thêm vào chiếc mặt nạ mà Tuyền béo đang cầm nữa chắc chắc gần trăm vạn tệ cũng không ít đâu.

“ Vũ, cậu xem có biết đồ này đáng bao nhiêu không? ” Hồ Bát Nhất đưa cho Văn Vũ xem nghiễm nhiên coi hắn là tay chơi đồ cổ rồi.



Văn Vũ liền lắc đầu, hắn biết sao được nhìn nó cứ như là mấy đồ ngọc mà cô của hắn ở hiện đại hay bán.

Thấy Văn Vũ lắc đầu, Hồ Bát Nhất cũng chỉ đành cất nó vào tui mà thôi đợi về Bắc kinh cho Răng Vàng xem mới được.

Nhưng Tuyền béo vẫn chưa thỏa mãn, định cậy miệng xác c·hết xem có răng vàng hay không, Hồ Bát Nhất nhất đã kiếm được hai kiện bảo vật rồi liền bảo cứ tạm thế này là được rồi, làm gì cũng đừng quá cạn tàu ráo máng, để lại cho người ta chút gì đấy.

Lấy đồ xong, cả ba người Văn Vũ, Hồ Bát Nhất với Tuyền béo khênh nắp quan tài lên đậy trở lại, lần này tuy không được trúng quả đậm như dự định, nhưng cũng không hẳn là tay trắng ra về, Hồ Bát Nhất nói với Văn Vũ, Anh Tử và Tuyền béo: "Tạm thế đã, chúng ta mau rời khỏi đây thôi, trát lại vách mộ cho tử tế rồi dẹp đường trở về!".

Tính đi sao, mà đi được sao đợi thằng bên trong thi biến thì có quả ngon mà ăn đấy nha Văn Vũ thầm nghĩ trong bụng, vì sao hắn không nói trước cho đám người Hồ Bát Nhất ư, đơn giản thôi vì hắn mà nói như thế thì đám người Hồ Bát Nhất sẽ nghi ngờ hắn sao biết được chuyện như vậy, đành thôi đợi nó thi biến thì quét sạch nó đi là được.

Dứt lời liền quay người định trở ra, nào ngờ đột nhiên phát hiện ra ngọn nến góc tường đã lẳng lặng tắt ngóm từ bao giờ.

“ Mọi người, nến hình như đã tắt rồi đó. ” Văn Vũ nhìn vào nến ở góc đông nam nói cho mọi người biết.



“ Ừng ực…” Tuyền béo và Anh Tử cũng trông thấy, tuy hai người đều đeo khẩu trang, nhưng trên phần trán lộ ra bên ngoài đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, khắp người Hồ Bát Nhất lúc này cũng vã hết mồ hôi, hắn có chút hối hận lúc thảo luận chuyện trộm mộ đã thổi phồng chuyện "ma thổi đèn" lên rùng rợn như thế.

Tuyền béo cố ý nói: “ Nhất ơi, cậu có thể không mua ngọn nến 5 đồng một cây được không! ”

Biết Tuyền béo cố ý đổ cho hiện tượng này do nến giá rẻ mà không phải do “ Ma Thổi Đèn ” như lời của Hồ Bát Nhất nói.

Hồ Bát Nhất cũng không khá hơn Tuyền béo là mấy trả lời lại: “ Vậy lần sau, để tớ mua hàng nhập khẩu vậy, Mỹ, Nhật hay Đức, cái nào đắt thì mua cái ấy, có điều giờ nến đã tắt rồi, cậu cũng đừng có xong chuyện mới vênh mặt lên làm Gia Cát Lượng, chúng ta có nên đặt lại đồ vào chỗ cũ không? "

Quần quật nãy giờ mới thó được hai món, giờ lại phải trả hết về chỗ cũ, trong lòng Hồ Bát Nhất và Tuyền béo đều thấy chẳng cam tâm, cơm chưa nên cơm cháo chưa ra cháo, lẽ nào lại để công cốc công cò như vậy?

“ Không cần, anh thử thắp lại nên xem chắc là do gió thổi qua mà thôi! ” Văn Vũ biết chuyện gì xảy ra, nhưng không nói hắn giả vờ đổ tội cho gió.



Tuyền béo bỗng vỗ đùi đánh đét đồng ý với lời của Văn Vũ nói: "Hay! Tớ thấy thế Vũ nói đúng lắm, chắc do gió thổi đấy cậu thử đi thắp lại xem sao!"

May mà có Văn Vũ nói ra cậu này trước, vì Anh Từ lúc này đang đứng về phe của hắn với lại có sự tham gia của hắn mà khiến cô nàng không quá sợ hãi như trong nguyên tác mà đâm ra cãi nhau với Tuyền béo.

Chuyện mặc cả với n·gười c·hết này, Hồ Bát Nhất nghĩ đây là người đầu tiên nghĩ ra mất, nếu các vị Mô kim Hiệu úy ngày xưa dưới địa phủ có hay, thế nào cũng nổi khùng đội mồ dậy bóp c·hết hắn cho xem, thật là xấu hổ với sư tổ quá, có điều giờ đang cải cách mở cửa, ta phải thuận theo dòng chảy lịch sử, không thể cứ giữ khư khư những quy củ truyền thống cứng nhắc kia được, kinh tế là phải năng động, đầu óc bảo thủ kinh tế năng động thế nào được?