Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Từ Hogwarts Tốt Nghiệp

Chương 8: Phòng theo yêu cầu




Chương 8: Phòng theo yêu cầu

Năm học thứ nhất gần kết thúc, suốt mấy ngày liền Leslie luông quanh quẩn ở tầng thứ 7 vào ban đêm để tìm kiếm Phòng theo yêu cầu, tuy đã xác định được vị trí lối vào cụ thể nhưng để tránh không bị phát hiện Leslie phải rất cẩn thận ngồi xổm mấy hôm liền để xác định không ai đến nơi này mới chính thức đi vào.

Đi qua bức tường trống ở tầng 7 ba lần, trong đầu Leslie mặc niệm:

“Ta cần một nơi cất giữ đồ của riêng Tom Marvolo Riddle”.

Chỉ thấy bức tường trống chia ra hai bên hiện ra một cánh cửa. Đẩy mạnh cánh cửa, Leslie nhìn thấy không gian rộng lớn bên trong có vài cái giá sách, vài cái rương chứa đồ, Leslie không vội di chuyển, mà rút ra đũa phép chậm rãi giơ lên:

Supersensory Charm (Siêm phàm cảm giác)

Revelio (Lập tức hiện hình)

Imperturbable Charm (Bất khả x·âm p·hạm)

Protego Horribilis (Phòng ngự tuyệt đối)

Magiaerump (Pháp thuật xói mòn)

Quả nhiên, sâu bên trong gian phòng ẩn hiện lên từng đạo phép thuật nguyền rủa. May mắn Leslie cẩn thận, cùng với thời điểm này Tom cũng không đạt đến đỉnh phong, nếu không chỉ có thể nhìn thấy mà không thể sờ được.

Sau khi hoá giải hết thảy bà phép, Leslie mới chậm rãi bước vào, đi đến trước giá sách, không ngoài dự đoán, tất cả đều là sách bùa chú, nguyền rủa, các loại phép thuật nghệ thuật hắc ám. Ngoài ra còn có vài bản bút kí của Tom để lại.

Lại đi đến trước các rương chưa đồ, bên trong là vài thứ luyện kim vật phẩm, đều liên quan đến nghệ thuật hắc ám. Chỉ có thể nói không hỗ danh Chúa tể Voldemort, hắc ám đến điên cuồng.

Homonculous Charm (Lần theo dấu vết)

Leslie sử dụng bùa lần tìm, theo chỉ dẫn của đũa phép đi đến trước bức tường, giơ tay chạm nhẹ vào bức tường trống không, Leslie như có điều suy nghĩ, lại giơ lên đũa phép:

Partis Temporus (Trái phải chia lìa)

Bức tường chia lìa ra mở ra một lối đi với cầu thang đi xuống, bên trong chật hẹp và u tối, Leslie bước đi cẩn thận, cuối cùng đi đến một khoảng sân rộng, chính giữa là một bệ cao chừng một mét rưỡi.

Bước đến bên bệ cao, Leslie trông thấy phía trên đặt một chiếc vương miện, chiếc vương miện toả ra ánh sáng u lam, một giọng nói văng vẳng trong tai Leslie:

“Ta là vương miện của Rowena Ravenclaw, đứa nhỏ, hãy đến đây, đội lên ta, sẽ có được sự thông thái, trí tuệ của Ravenclaw, nhanh...hãy đến với ta.”

“Xin chào Tom, rất hân hạnh gặp ngài, nhưng hãy dẹp trò trẻ con này lại đi”



Wingardium Leviosa (Lơ lửng trôi nổi)

Chiếc vương miện trôi nổi giữa không trung, chậm rãi bay đến bên Leslie, từ trong áo choàng lấy ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra nắp hộp, đưa chiếc vương miện vào trong, nhanh chóng đóng lại nắp hộp.

“Món quà lớn cho Giáo sư Snape đây, phải không Tom?”

Cất kỹ chiếc hộp, Leslie bước ra khỏi Phòng theo yêu cầu, trở về kí túc xá.

“Có lẽ nên tìm chút thời gian chế tạo một thứ có thể cất giữ nhiều đồ vật như vali của Newt Scamender” Leslie nghĩ thầm.

Ngày hôm sau, buổi tối, Leslie như cũ hoá thân hắc ám ra khỏi phòng ngủ, lặng lẽ đi đến văn phòng Giáo sư Snape, gõ cửa.

“Ai đó?”

“Là em Leslie đây Giáo sư Snape.”

Tiếng bước chân vội vàng vang lên trong phòng, nhanh chóng Giáo sư Snape mở ra cửa với gương mặt tức giận.

“Shelby, ta không biết bây giờ là lúc học sinh có thể đi ra dạo, thậm chí đến tận phòng của giáo sư đấy, ta nhớ là em cũng không có buổi cấm túc ở đây.”

“Giáo sư Snape thân mến, chỉ là em muốn nhắc lại về đề nghị thầy giúp em học tập nghệ thuật hắc ám thôi.” Leslie mỉm cười trả lời.

“Ta nghĩ ta đã nói rõ với em, một học sinh Ravenclaw thì đầu óc của em không nên ngu ngốc như mấy đứa ngu ngốc p·há h·oại nhà Gryffindor chứ hả?”

“Em vẫn nhớ lời thầy nói Giáo sư Snape. Thế nên hôm nay em đến đây với một lời đề nghị khác, thầy sẽ không giúp không em, thay vào đó là sự hợp tác giữa em và thầy.” Leslie đưa ra lời đề nghị.

“Hợp tác, với ai? Em một học sinh năm thứ nhất sao Shelby? Thật buồn cười, đừng xem ta như những tên quái vật khổng lồ không có trí tuệ.” Giáo sư Snape có vẻ thiếu kiên nhẫn.

“Trở về đi trước khi ta trừ Rvenclaw 20 điểm về tội dạo đêm và sự ngu ngốc của em” Giáo sư Snape bắt đầu muốn tiễn khách.

Đối mặt Giáo sư Snape lạnh lùng, Leslie chỉ cười nhẹ và nói: “Nếu thầy không phiền, thì cùng với em đi đến một nơi, em có món quà cho thầy đấy, chắc chắn thầy sẽ thích lời đề nghị của em.”

“Ta không có thời gian cho em, cũng không muốn mất thời gian về những chuyện ngu ngốc của em, cút đi”. Giáo sư Snape âm thanh có chút lớn hơn.

“Vậy sao, thật đáng tiếc, món đồ đó liên quan đến một người nổi tiếng đấy Giáo sư Snape... Chúa tể Voldemort.” Leslie cũng nhấn mạnh từng chữ nói.

Giáo sư Snape sững lại nhìn chầm chầm Leslie: “Em có biết mình đang nói gì không Leslie Shelby, cái tên đó không phải là thứ mà em có thể nói ra, cũng không phải thứ mà em có thể mang ra đùa giỡn với ta.”



“Được rồi, Giáo sư Snape chúng ta đi thôi.” Leslie quay người bước đi.

Giáo sư Snape không nói gì, nhìn theo Leslie quay người bước đi, cũng đi theo sau Leslie: “Hy vọng trò đùa của em sẽ không khiến ta cáu lên, nếu không ta chắc chắn em cầu nguyện mình chưa từng sinh ra”.

Cả hai đi rất nhanh, đến với lầu bảy, trước bức từng trống. Giáo sư Snape nhìn về trống không bức tường mà hô hấp trầm trọng lên, gương mặt nhìn thấy có thể đang đen lại vì tức giận: “Trò đùa này ta không thích chút nào Shelby, ta sẽ....”

Còn chưa nói hết câu, đã thấy bức tường mở ra thành cánh cửa, Leslie mở ra cửa, bước vào trong sự há hốc của Giáo sư Snape.

“Vào đi Giáo sư Snape, bên trong còn nhiều chuyện thú vị hơn đấy”. Leslie quay đầu ra nói với Giáo sư Snape.

Khi cả hai bước vào trong, Giáo sư Snape cũng nhìn thấy mọi thứ như lần đầu Leslie đến, giá sách, rương chứa đồ...

“Thầy biết về căn phòng này không?” Leslie hỏi.

“Phòng theo yêu cầu, ta cứ nghĩ nó là một trò đùa của những học sinh.”

Leslie mỉm cười trả lời: “Là thật giáo sư à, và thú vị hơn, căn phòng chúng ta đang đứng đây thể theo yêu cầu của một học sinh, tên hắn là Tom Marvolo Riddle”

Giáo sư Snape con ngươi co rụt lại: “Làm sao em biết cái tên đó? Mà dù có là gì đi nữa, ta nghĩ em nên kết thúc chuyện này tại đây, ta sẽ liên lạc Hiệu trưởng Dumbledore đến để giải quyết chuyện này, giờ thì trở về phòng ngủ đi Shelby.”

“Không, không, không... chuyện này do em bắt đầu thì cũng nên do em kết thúc Giáo sư Snape, như em đã nói, em cũng không tin tưởng Hiệu trưởng Dumbledore. Được rồi, màn giới thiệu đã xong, bắt đầu tiết mục chính hôm nay nào.” Leslie nhìn Giáo sư Snape cười nói.

Từ trong áo choàng, Leslie lấy ra một chiếc hộp, chính là chiếc hộp cất giữ vương miện Ravenclaw. Cẩn thận đặt xuống đất, sau đó mở ra nắp hộp.

“Giáo sư Snape, thầy cẩn thận xem nhé.” Leslie quay sang Giáo sư Snape nói.

Leslie nhìn chằm chằm chiếc hộp chứa vương miện Ravenclaw, nhẹ giọng nói:

“Hắc ám nuốt chửng”

Một luồng pháp lực hắc ám từ cơ thể Leslie tuông trào ra, dần dần bao phủ xung quanh vị trí cậu đứng, bắt đầu tiến đến vị trí chiếc hộp, hắc ám càng lúc càng thực chất, nó như là thứ sinh vật của bóng tối, len lõi tìm kiếm con mồi, bao phủ tất cả mọi thứ trên đường đi, mọi thứ bị nó chạm đến đều bị nó nuốt mất.

Nhìn thấy cảnh này, Giáo sư Snape bất giác lùi lại vài bước, ánh mắt nhìn theo hắc ám đang di chuyển về phía chiếc hộp. Lại quay sang nhìn về phía Leslie. Bây giờ Leslie nhìn như chúa tể địa ngục, gương mặt lạnh băng, ánh mắt không một tia tình cảm, pháp lực hắc ám tuông trào như một vòng xoáy xoay xung quanh Leslie khiến Giáo sư Snape như đối mặt chúa tể Voldemort, không, Leslie còn khủng bố hơn cả Voldemort, ít nhất Giáo sư Snape đối mặt Voldemort còn có cơ hội cầu. Nhưng khi đứng trước Leslie bây giờ, Giáo sư Snape cảm thấy chỉ có quỳ xuống thần phục hoặc sẽ bị thứ hắc ám đó nuốt mất.

Khi hắc ám bao trùm toàn bộ chiếc hộp và cả vương miện Ravenclaw, một luồng hơi thở tà ác khác bổng xuất hiện, khí tức hắc ám cùng cùng tà ác giao phong, luồng hơi thở tà ác vặn vẹo hình thành một gương mặt mà Giáo sư Snape vừa nhìn vào bỗng nhiên run rẫy, gương mặt Giáo sư Snape trắng bệt, hai chân run run, nhìn chằm chằm vào gương mặt ấy:

“Chủ... chủ nhân...” Giáo sư Snape nghẹn ngào thì thầm.



“A... Snape... là ngươi sao, ngươi dám làm vậy với ta sao. Snape...A”. Voldemort thống khổ kêu gào.

“A. Xin chào Tom, lần đầu gặp mặt.” Trái ngược với Giáo sư Snape đang run rẫy, Leslie mỉm cười chào hỏi Voldemort.

Voldemort vừa kêu gào, vừa nhìn về phía Leslie: “Ngươi là ai, một tên nhóc con dám gọi ta bằng cái tên đó sao... A...”.

“Thật xin lỗi, chưa tự giới thiệu, ta là Leslie Shelby, Ravenclaw học sinh năm nhất, à, ta cũng là học sinh của Giáo sư Snape” Leslie giới thiệu nói.

Giáo sư Snape khi nghe Leslie nói xong càng thêm run rẫy giải thích: “Không phải, chủ nhân đừng nghe nó nói, ta chỉ là vô tình đi ngang qua thôi, chủ nhân hãy tin người hầu trung thành của ngài.”

Leslie nhìn Giáo sư Snape cười: “Giáo sư Snape, đừng đùa nữa, hắn bây giờ chỉ là một mảnh linh hồn tàn phế thôi, lát nữa sẽ nhanh chóng tan biến, thầy đừng đùa người ta nữa”.

“Im miệng Shelby, ta không biết ngươi.” Giáo sư Snape nhìn Leslie như muốn nuốt sống Leslie.

Bất giác vài phút, linh hồn trong vương miện Ravenclaw bị hắc ám nuốt mất, gương mặt Voldemort cũng nhanh chóng tan biến theo. Leslie nhắm mắt cảm nhận năng lượng tinh khiết được hắc ám hồi trả lại, năng lượng tinh khiết khiến người mê đắm. Lát sau Leslie chậm rãi mở mắt ra, khẽ thở một hơi, mở ra bảng giao diện.

Leslie Shelby

Đại phù thuỷ

Thiên phú: Hắc ám

Kỹ năng thiên phú: Hắc ám nuốt chửng, hắc ám tiềm hành

Kỹ năng: Bế quan bí thuật, Chiết tâm bí thuật, Bùa giải giới....

Không hỗ là chúa tể Voldemort, chỉ một mảnh vụn linh hồn cũng khiến bản thân từ phù thuỷ tiến giai thành Đại phù thuỷ. Bàn tay nắm chặt cảm nhận cơ thể pháp lực sôi trào như dòng thác đổ, Leslie khoé miệng mỉm cười. Lại quay sang nhìn về phía Giáo sư Snape đang ngồi thụp dưới đất, ánh mắt thẩn thờ.

“Giáo sư Snape thầy không sao chứ.” Leslie quan tâm hỏi.

Giáo sư Snape thì dần dần nhìn sang Leslie ánh mắt như kẻ thù: “Ngươi làm gì hả Shelby. Ngươi triệu hồi hắn...Chúa tể Voldemort trở về à. Đáng c·hết, ngươi đã nghiên cứu thứ bùa phép hắc ám nào.”

“Giáo sư Snape, đây chỉ là mảnh vụn linh hồn của hắn thôi. Còn triệu hồi nữa chứ, đừng đùa chứ Giáo sư Snape, hắn đ·ã c·hết đâu. Đừng nói cho em là thầy không biết hắn chưa c·hết đi”. Leslie giải thích.

Giáo sư Snape trầm mặt, lát sau lại lên tiếng hỏi lại: “Hắn thật sự chưa c·hết sao?”

“Như thầy thấy, hắn chưa c·hết, muốn biết như thế nào thì hãy giúp em học tập nghệ thuật hắc ám, thầy sẽ biết mọi chuyện, lúc nuốt linh hồn hắn, em đã đọc được ký ức hắn đấy, rất nhiều thứ thầy sẽ hứng thú”. Leslie bắt đầu bàn điều kiện.

“Nói cho ta Leslie, ta là giáo sư của em, nhanh nói.” Giáo sư Snape bắt đầu ra lệnh.

Leslie chỉ mỉm cười: “Thầy phải đáp ứng em trước, tốt nhất là là ký kết minh ước.”