Chương 7: Tăng lên thực lực
Từ sau khi trải qua cuộc chiến với nhện lớn tám mắt Leslie mấy ngày liên tục dạo đêm thư viện, từ trong khu sách cấm, tìm được vô số sách liên quan đến nghệ thuật hắc ám, thậm chí cả quyển sách chế tạo Trường sinh linh giá mà Tom từng đọc Leslie cũng nhìn thấy. Duy nhất tiếc nuối là không có một quyển sách nào hướng dẫn tăng lên pháp lực.
“Đêm nay, một đêm cuối cùng, nếu còn không tìm được thứ gì đáng giá đành phải chuyển hướng đến Phòng theo yêu cầu” Leslie thầm nghĩ. Tiếp tục dạo bước trong khu sách cấm, bỗng nhiên một quyển sách hấp dẫn ánh mắt Leslie.
Đó là một quyển sách dày, nhìn rất cổ xưa, nó bị xiềng xích lại bằng bùa chú Rune cổ ngữ, bìa sách màu đen với những hoa văn bằng vàng, hoa văn toả ra một luồn ánh sáng ẩn ẩn đen tối. Như có một thứ sức mạnh nào đó hấp dẫn, Leslie bước đến giá sách đưa tay chạm vào quyển sách, thứ sức hấp dẫn ấy dường như càng trở nên mãnh liệt, một giọng nói khẽ thì thầm vào tai Leslie:
“Muốn có sức mạnh không? Hãy mở ta ra, ta sẽ ban cho ngươi tri thức, những bùa chú mạnh mẽ, những lời nguyền cổ xưa, tất cả sẽ là của ngươi, đến, mở ta ra”
Leslie cầm quyển sách trên tay, nhìn chăm chú nó một lúc, lại thấy tay cậu toả ra pháp lực đen tuyền, u ám hơn cả quyển sách. Quyển sách như cảm nhận được nguy hiểm, nó cố giãy dụa ra khỏi tay Leslie nhưng tay cậu như cái kiềm sắt nắm chặt lấy nó.
Pháp lực càng lúc càng nồng nặc, đến cuối cùng, Leslie nhẹ giọng nói:
“Hắc ám nuốt chửng”
“Không...ngươi là thứ gì?...không nên, tha ta, ta sẽ đưa hết tri thức cho ngươi...tha ta, đừng, đừng ăn ta... không” quyển sách hoảng sợ cầu xin. Nó chưa từng nhìn thấy ai có thể đem sách ma pháp nó nuốt như vậy.
Mặc kệ quyển sách van nài, cầu xin thế nào, Leslie ánh mắt sáng bạc bình tĩnh, pháp lực hắc ám, không ngừng từng chút, từng chút bao phủ lấy quyển sách, cuối cùng toàn bộ quyển sách bị hắc ám nuốt mất. Leslie nhắm mắt cảm nhận. Hắc ám sau khi nuốt mất quyển sách dần dần tiêu hoá, nó tinh lọc tinh thuần pháp lực trả ngược về cho Leslie. Từng chút, từng chút ma lực từ sâu trong hắc ám tràn vào, len lõi khắp các ngõ ngách trong cơ thể.
Vài phút sau, Leslie mở ra hai mắt, khẽ thở một hơi. Mở ra bảng giao diện:
Leslie Shelby
Phù thuỷ
Thiên phú: Hắc ám
.....
.....
Từ phù thuỷ học đồ trở thành phù thuỷ, cảm nhận pháp lực sôi trào trong cơ thể, dần dần pháp lực dịu lại như dòng nước lạnh làm mát toàn bộ các tế bào, cảm nhận sâu sắc nhất đến từ linh hồn.
Linh hồn Leslie như được gia cố, càng mạnh mẽ hơn xưa. Bây giờ, Leslie cảm thấy thậm chí có thể trong thời gian ngắn sử dụng liên tục 7-8 đạo thần chú mà không suy kiệt pháp lức như lúc còn là phù thuỷ học đồ.
“Từ phù thuỷ học đồ trở thành phù thuỷ sao? Có lẽ học sinh Hogwarts đến năm thứ sáu thứ bảy mới có thể trở thành chân chính phù thuỷ mà ta mới năm thứ nhất đã có pháp lực ngang với một học sinh năm cuối”.
“Hogwarts này cũng thật là, để thứ nguy hiểm như vậy vào trong thư viện, nếu học sinh nào không nghe lời chạy đến bị quyển sách dụ dỗ mở ra nó không biết sẽ xảy ra chuyện gì”. Leslie yên lặng thầm mắng.
Leslie lại không nghĩ đến quyến sách đã bị thi chú khoá lại, với thực lực các học sinh căn bản mở không ra bùa chú đó, không phải ai cũng là Voldemort thiên tài, say mê với nghệ thuật hắc ám như vậy. Với lại đậy là khu sách cấm a, học sinh cũng không được phép đến đây đọc sách, Leslie được lợi còn bày đặt chê bai.
Obliteration Charm (Xoá hết dấu vết)
Liếc nhìn khu sách cấm lần nữa, Leslie Hắc ám tiềm hành rời đi thư viện. Vài phút sau, Hiệu trưởng Albus Dumbledore bỗng xuất hiện ở khu sách cấm, trên vai còn đứng đó một con phượng hoàng. Đi quanh một vòng khu sách cấm, Hiệu trưởng Albus Dumbledore nhẹ giọng thở dài:
“Xem ra đám phù thuỷ nhỏ không chịu ngoan ngoãn chấp hành nội quy, đi dạo đêm còn đánh chủ ý tới khu sách cấm. Fawker, xem ra ta phải chú ý hơn tới bọn trẻ, không để chúng đi sai đường a.”
Trở về phòng nghỉ kí túc xá, Leslie nằm nhoài lên giường, cũng không hay biết việc cậu đến khu sách cấm, bị Hiệu trưởng Albus Dumbledore biết, mệt mỏi một buổi tối, Leslie nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, đi đến đại sảnh đường ăn sáng, như thường lệ lại chứng kiến Gryffindor cùng Slytherin lẫn nhau gà con mổ lông, nhàm chán Leslie cùng các học sinh Ravenclaw ăn nhanh bữa sáng sau đó rời khỏi đi đến phòng học.
Hôm nay là tiết độc dược của Giáo sư Severus Snape, dù sao Harry Potter chưa đăng tràng nên thời điểm này Giáo sư Severus Snape mặc dù đáng ghét nhưng cũng không đến nổi nào, Leslie cho là như vậy, chỉ cần ở môn độc dược đừng quá ngu ngốc.
Cẩn thận nhìn lại bài tập ngoại khoá một lần nữa, Leslie mang đến bàn giáo viên đặt xuống, lại quay trở về bàn mở ra sách độc dược đọc. Đúng 9 giờ sáng Giáo sư Severus Snape đến. Phòng độc dược u ám lạnh lẽo, lại càng âm u hơn khi Giáo sư Severus Snape đến. Không một tia cảm tình trên gương mặt nói:
“Nhanh chóng mở sách ra trang 92, Mr. Shelby đọc lên từ hàng 6 đến hàng 23.”
“Vâng, thưa Giáo sư”
....
....
“Độc dược là môn học đem lại cho các em sự giàu có, vinh quang và tuổi thọ lâu dài, cho nên tập trung vào nồi thuốc thay vì ngớ người ra Jordan. Không tập trung vào tiết học, Gryffindor trừ 2 điểm”.
Không ngoài dự đoán, Giáo sư Severus Snape không chừa bất cứ cơ hội nào cho ba nhà còn lại trừ điểm, đặt biệt là Gryffindor. Không có cách, Ravenclaw là đám mọt sách, đa phần có hiểu biết, Hufflepuff thì lại ngu ngơ, nhưng viện trưởng Hufflepuff nắm trong tay nhiều thảo dược nên không làm căng quá được, theo Snape cho là như vậy. Cho nên chỉ có đám nghịch ngợm, không có đầu óc Gryffindor dễ bắt nạt nhất.
Tiết học kết thúc với cả đám học sinh vẻ mặt u ám vì bị trừ điểm cùng với một đống bài tập. Leslie ở lại cuối cùng, cậu chậm chậm đi đến trước bàn giáo viên, nơi Giáo sư Severus Snape đang ngồi phê bài vở lần trước giao.
“Giáo sư, để tự tạo ra một câu thần chú cần làm thế nào ạ?” Leslie lễ phép hỏi.
“Cái đó cậu nên tìm đến giáo sư môn bùa chú chứ không phải ta, và đây là phòng học môn độc dược Mr. Shelby.” Giáo sư Severus Snape nhìn chăm chú Leslie nói.
“Nhưng em nghe nói thầy rất giỏi trong việc sáng tạo bùa chú, đặc biệt là trong lĩnh vực nghệ thuật hắc ám”.
Giáo sư Severus Snape nghiêm túc nhìn lại Leslie, mỉa mai nói. “Một học sinh năm nhất tham vọng sáng tạo ra bùa chú, lại có hứng thú với nghệ thuật hắc ám, có lẽ ta có thể giới thiệu một nơi cho cậu. Azkaban thì sao? Mr. Shelby.”
Leslie cũng không tức giận, chỉ khẽ vươn tay ra, pháp lực hắc ám, chậm chậm xuất hiện trên tay cậu, thuần tuý hắc ám khiến Giáo sư Severus Snape giật mình.
“Đây là khi em thức tỉnh pháp lực thể hiện ra, hắc ám, thuần tuý nhất hắc ám. Giáo sư nghĩ sao về việc nhận một học trò thức tỉnh hắc ám pháp lực như em” Leslie nhìn về phía Giáo sư Severus Snape hỏi.
Hồi lâu sau, Giáo sư Severus Snape nói: “Ta nghĩ cậu nên tìm đến Hiệu trưởng Albus Dumbledore, mặc dù là phù thuỷ trắng nhưng trên thế giới này Hiệu trưởng Albus Dumbledore là một trong những người rõ ràng nhất về nghệ thuật hắc ám.” Snape nói với giọng nói đầy mỉa mai.
“Em không tin tưởng được Hiệu trưởng Albus Dumbledore, em cho là so với Hiệu trưởng Albus Dumbledore thì thầy đáng tín nhiệm hơn” Leslie nghiêm túc trả lời.
Quả thật, Hiệu trưởng Albus Dumbledore mặc dù mạnh mẽ, nhưng xem qua nguyên tác 7 phần phim Leslie thật sự không thể tín nhiệm Hiệu trưởng Albus Dumbledore được. Vì có thể tiêu diệt Voldemort, sẵn sàng bày ra đá phù thuỷ dẫn dụ Voldemort đến Hogwarts, đưa một kẻ nguy hiểm như vậy vào Hogwarts, các học sinh sẽ như thế nào, lựa chọn Gilderoy Lockhart làm giáo viên môn phòng chống nghệ thuật hắc ám, lại là như thế nào. Hơn trăm tuổi, mạnh mẽ phù thuỷ chẳng lẽ không nhìn ra Lockhart là tên bất tài bịp bợm sao?
Giáo sư Severus Snape thì khác, chỉ cần đừng dính đến bộ tứ đạo tặc và Harry Potter, Giáo sư Severus Snape vẫn rất đáng giá tín nhiệm, không thấy ngay cả Hiệu trưởng Albus Dumbledore cũng tín nhiệm Giáo sư Severus Snape sao?
Giáo sư Severus Snape trầm mặc không nói. Lát sau, Giáo sư Snape mở miệng nói: “Mr. Shelby, ta không biết từ đâu cậu có đánh giá như vậy về Hiệu trưởng Dumbledore, nhưng phải nói đó là một sự đánh giá chính xác, còn về việc giáo dục cậu về nghệ thuật hắc ám, như cậu nói cậu tin tưởng ta, còn ta, vẫn chưa thể tin tưởng một học sinh năm nhất có thể khống chế sự mê hoặc của nghệ thuật hắc ám. Cho nên trở về đi, ta nghĩ tiết học tiếp theo cũng sắp đến giờ rồi.”
“Giáo sư, em nghĩ thay vì để học sinh vì tự tìm đến nghệ thuật hắc ám mà phạm phải sai lầm, sao thầy không hướng học sinh đến với nghệ thuật hắc ám một cách chính thống và an toàn” Leslie nhìn Giáo sư Snape nói.
“Đủ rồi Shelby, ta không muốn tiếp tục câu chuyện này. Và cũng đừng tự tiện tìm hiểu nghệ thuật hắc ám, từ giờ cậu sẽ được ta nhìn chầm chầm.” Giáo sư Snape nói với giọng uy h·iếp.
“Được thầy nhìn chầm chầm à, cũng được, mong từ đây được thầy chú ý nhiều hơn” Leslie mỉm cười bước ra khỏi phòng học.
“Ravenclaw thái độ chống đối trừ 5 điểm” Giáo sư Snape vẫn không quên công việc chính mà cho Ravenclaw trừ điểm.
Cứ như vậy kế hoạch tìm người giáo dục nghệ thuật hắc ám lâm vào bế tắc, nhưng Leslie cũng không nản lòng. Cậu càng chăm chú hơn trong học tập, thời gian một ngày của cậu cũng chỉ có lên lớp và thư viện tra cứu tài liệu, đêm đến sẽ đi đến khu sách cấm, nhưng từ khi bị Giáo sư Snape cảnh cáo Leslie càng cẩn thận hơn. Thậm chí Leslie còn học tập phản theo dõi, phản nhìn trộm bùa chú chỉ để đi dạo khu sách cấm.
Cuối tuần Leslie thường mang theo Eli và Fenni đi đến khu rừng cấm luyện tập thực chiến, đối tượng dĩ nhiên vẫn là nhện lớn tám mắt. Không có lý do, chỉ vì nọc độc chúng bán được giá với lại lũ nhện khả năng sinh sản nhanh, thỉnh thoảng chúng còn tự ăn lẫn nhau để duy trì số lượng nên mất một vài con nhện mỗi tuần chúng cũng chẳng quan tâm.