Chương 23: Cái chết đến
Leslie nhìn tiều tuỵ như già đi vài tuổi Hiệu trưởng Dumbledore trầm mặc không nói.
Giáo sư Snape nghe được Hiệu trưởng Dumbledore cũng sửng sờ. Lại nhìn trầm mặc Leslie cuối cùng bước đến bên cạnh Hiệu trưởng Dumbledore kiểm tra.
Một lúc lâu sau, Giáo sư Snape nghiêm túc nói: “Không ổn.”
Đơn giản hai từ như trọng kích đánh vào tâm mọi người.
“Tệ đến mức nào?” Hiệu trưởng Dumbledore hỏi.
Giáo sư Snape suy nghĩ một lúc nói: “Nếu dùng thuốc do chính ta bào chế, khả quan nhất có thể duy trì năm năm, còn nếu tình trạng tệ nhất là hai năm.”
“Hai năm cũng không tệ.” Hiệu trưởng Dumbledore cười nói.
“Không tệ sao?” Leslie bỗng quát lên.
Leslie không còn duy trì một bộ trầm tĩnh như trước, nét phẫn nộ lộ rõ trên mặt Leslie.
“Em đã nhắc nhở thầy hai lần Hiệu trưởng Dumbledore. Bây giờ tốt rồi, thầy còn duy trì được hai năm, vậy mà thầy còn cho rằng không tệ. Thầy có biết có bao nhiêu người ngoài kia đang trông cậy vào thầy không? Các học sinh làm sao? Giới phù thuỷ này làm sao? Ai sẽ bảo vệ bọn họ trong khi Kẻ mà ai cũng biết là ai vẫn còn ngoài kia chờ đợi phục sinh đấy.”
“Em biết bắt một mình thầy gánh vác trách nhiệm là không công bằng với thầy, nhưng mà nguyên nhân tất cả bắt nguồn từ thầy mà.”
“Nếu năm đó nếu thầy nhìn kỹ hắn thì hắn sẽ không trầm mê lạc lối bởi Nghệ thuật hắc ám, nếu thầy đồng ý hắn giữ chức Giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật hắc ám thì hắn cũng không lưu lạc thành Chúa tể Bóng tối gieo rắc tội ác c·hết chóc khắp nơi.”
“Nếu thầy đủ tàn nhẫn thì sẽ không có nhiều người như vậy phải hy sinh, phải nói thầy quá tự phụ, quá tin tưởng vào cái gọi là lời tiên đoán.”
“Đủ rồi Leslie.” Giáo sư Snape quát lên.
“Chưa đủ đâu Giáo sư. Hiện tại Hiệu trưởng Dumbledore vẫn còn tin vào lời tiên đoán năm xưa, Giáo sư, thầy có biết Hiệu trưởng Dumbledore sẽ đào tạo Harry Potter để hắn đối đầu Kẻ mà ai cũng biết là ai không?”
Giáo sư Snape kinh hãi nhìn về phía Hiệu trưởng Dumbledore. Hiệu trưởng Dumbledore thì thở dài ngả người tựa lưng vào ghế không nói.
“Đừng nói là Leslie nói đúng Dumbledore? Giáo sư Snape nhìn chằm chằm Hiệu trưởng Dumbledore lớn tiếng chất vấn.
“Severus, đó là vận mệnh của Harry.” Hiệu trưởng Dumbledore than thở nói.
“Vận mệnh? Đừng nói những thứ ngu ngốc đó với ta Dumbledore. Ta đánh đổi trả giá tất cả là để ông bảo vệ Lily, cuối cùng Lily cũng không thoát khỏi c·ái c·hết, bây giờ ông lại muốn vì cái thứ vận mệnh ngu ngốc đó đẩy con trai của Lily vào chỗ c·hết hay sao? Giáo sư Snape phẫn nộ tột cùng.
Một lúc lâu sau, Giáo sư Snape cũng trầm mặc ngồi sụp xuống sô pha bên cạnh Leslie.
“Bây giờ phải làm sao?” Giáo sư Snape lên tiếng hỏi.
Im lặng bầu không khí bao trùm căn phòng. Cuối cùng Leslie lên tiếng đánh vỡ im lặng.
“Hiệu trưởng Dumbledore, chuyện này thầy phải tự mình xử lí, hắn sẽ nhanh chóng phục sinh trở về mà thôi.”
“Vậy thì đừng để hắn phục sinh.” Giáo sư Snape gấp gáp nói.
“Không được.” cả Leslie và Hiệu trưởng Dumbledore đồng thời nói ra. Sau đó cả hai nhìn nhau. Hiệu trưởng Dumbledore không nhịn được bật cười.
“Em cũng nghĩ như ta phải không?”
“Không? Em muốn hắn phục sinh, để có thể một lần kết thúc tất cả, trong trạng thái linh hồn hắn rất khó nắm bắt, lúc này hắn quá yếu nhược, hắn sẽ trốn tránh chúng ta, để mặc hắn bên ngoài quá khó đoán. Chứ em không phải để hắn phục sinh sau đó đem Harry Potter đi kết thúc hắn như thầy đâu.” Leslie đỗi lại một câu.
Đến lượt Hiệu trưởng Dumbledore im lặng không nói.
“Nhưng mà Hiệu trưởng Dumbledore ta không nghĩ những nguyền rủa này có thể ảnh hưởng đến ông. Chúng cũng không phải quá khó phòng ngừa với một phù thuỷ mạnh mẽ như ông?” Giáo sư Snape hỏi một câu.
Nghe đến đây Hiệu trưởng Dumbledore thở dài từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ. Chậm rãi mở ra chiếc hộp, một chiếc nhẫn signet kiểu dáng cổ xưa hiện ra trước mắt mọi người. Đây là một chiếc nhẫn làm bằng vàng thiết kế như con rắn hai đầu đang giữ chặt lấy một viên đá hình tứ giác màu đen, nếu nhìn kĩ sẽ thấy được biểu tượng của các bảo bối tử thần chạm khắc trên bề mặt viên đá.
Từng luồng khí tức tà ác hiển hiện, nó có sự mê hoặc vượt trên tất cả những Trường sinh Linh giá mà Giáo sư Snape và Leslie đã từng thấy qua trước đó.
“Đá phục sinh.” Giáo sư Snape nói lên, giọng nói có chút kích động.
“Phải a. Leslie đã nhắc nhở qua ta về nó nhưng không nghĩ đến...”
Giáo sư Snape thì chẳng quan tâm Hiệu trưởng Dumbledore đang nói gì, từ lúc nhìn thấy chiếc nhẫn hô hấp của Giáo sư Snape càng dồn dập. Leslie một bên nhìn thấy không khỏi nhíu mày. Xem ra Giáo sư Snape chấp niệm phục sinh Lily cũng không thua Hiệu trưởng Dumbledore muốn phục sinh em gái Ariana của mình.
Accio (Lập tức bay đến)
Leslie không chút chần chờ niệm chú đoạt đi chiếc hộp chứa đựng chiếc nhẫn gia tộc Gaunt. Không đợi Giáo sư Snape làm ra bất cứ phản ứng nào lập tức sử dụng thiên phú kĩ năng Hắc ám nuốt chửng nuốt lấy chiếc nhẫn.
“Không! Không thể! Leslie mau dừng lại, thứ này có thể phục sinh Lily. Nhanh dừng lại.” Giáo sư Snape gầm thét lao lên tóm lấy Leslie.
Lúc này đây Hiệu trưởng Dumbledore cũng không ngồi yên được nửa.
Petrificus Totalus (Hết thảy hoá đá)
Giáo sư Snape bị t·ấn c·ông không kịp phản ứng nhanh chóng cứng lại cả người ngã xuống đất.
Leslie Shelby
Pháp sư
Thiên phú: Hắc ám
Kỹ năng thiên phú: Hắc ám nuốt chửng, Hắc ám tiềm hành, Hắc ám không gian, Hắc ám đồng hoá, Hắc ám triệu hồi.
Kỹ năng: Bế quan bí thuật, Expelliarmus (Giải trừ v·ũ k·hí) Finite Incantatem (Lập tức đình chỉ) Incendio (Hoả diễm hừng hực) Petrificus Totalus (Hết thảy hoá đá) Reducto (Tan xương nát thịt)....
Dù đã nuốt ba món Trường sinh Linh giá nhưng Leslie vẫn không có thay đổi vẫn là Pháp sư mà thôi. Có lẻ đại pháp sư như Hiệu trưởng Dumbledore hay Voldemort có lẻ mà một sự biến đổi về chất chứ không phải chỉ dựa vào lượng mà tăng lên đến.
Nghĩ đến đây Leslie không khỏi phiền não, mặc dù từ lúc đến thế giới phép thuật này Leslie không bao giờ nghĩ đến việc sử dụng thiên phú kĩ năng Hắc má nuốt chửng g·iết chóc tăng lên thực lực nhưng mà tình cảnh bây giờ Hiệu trưởng Dumbledore giống như nguyên tác chẳng thể sống bao lâu nửa trong khi Voldemort lại sắp phục sinh vào năm sau khiến Leslie lắng hơn bao giờ hết.
Cắn nuốt Voldemort bốn món Trường sinh Linh giá đã là kết thù bất cộng đái thiên rồi, Voldemort mà biết chắc chắn dùng một ngàn lần Crucio (Khoét ruột đục xương) t·ra t·ấn Leslie, lại dùng một trăm lần Avada Kedavra (Linh hồn yên diệt) g·iết Leslie, sau đó rút hồn đốt đèn lại lấy xác làm thành âm binh.
Sau khi toàn bộ chiếc nhẫn bị hắc ám nuốt hết, Leslie chậm rãi mở ra hai mắt, nhìn về phía đất đang nằm yên bất động nhưng ánh mắt ảm đạm không cam tâm Giáo sư Snape lắc đầu nói:
“Thứ này chỉ càng làm thầy thêm đau khổ chứ chẳng hề có tác dụng phục sinh người đ·ã c·hết đâu Giáo sư. Nếu không bây giờ Hiệu trưởng Dumbledore đã mở tiệc ăn mừng chứ không phải trông như ông lão chờ c·hết giống bây giờ.”
Nghe thấy Leslie mở miệng mắng người Hiệu trưởng Dumbledore mặt cũng không nhịn được đỏ lên vì xấu hỗ.
“Tạm thời cứ như vậy trước đã, để Giáo sư Snape ổn định lại lại bào chế thuốc khống chế nguyền rủa của Hiệu trưởng Dumbledore. Việc còn lại từ từ rồi tính tiếp, ba người chúng ta bây giờ cùng chung một con thuyền với nhau, nếu Kẻ mà ai cũng biết là ai phục sinh không ai trong chúng ta có thể yên ổn. Hiệu trưởng Dumbledore không c·hết hắn không yên tâm, hắn không c·hết Giáo sư Snape không cam tâm, hắn sống em lo sợ. Thế nên chúng ta cần đồng tâm hiệp lực giải quyết triệt để hắn.”
Nói xong, Leslie bước nhanh rời phòng Hiệu trưởng. Hiệu trưởng Dumbledore thì thở dài suy nghĩ điều Leslie nói. Giáo sư Snape vẫn nằm trên đất ánh mắt trống rỗng miệng lẫm bẫm gì đó.
Theo lối đi bí mật rời khỏi Hogwarts đi đến phía dưới cây liễu roi, trong phòng May đang cùng trò chuyện với Eli và Fenni. Nhìn thấy Leslie đến Eli và Fenni nhanh chóng bay đến bên vai Leslie.
“Nói chuyện gì mà say sưa vậy hả?”
“Kể chuyện khi Leslie còn nhỏ đấy!” Fenni nhanh nhẫu đáp.
“Khi còn nhỏ có gì vui ngoài lúc đi săn thỏ nướng đâu chứ?”
“Đúng! Đúng! Lâu rồi không ăn thỏ nướng, Fenni thật thèm.”
“Haha... ở Hogwarts ăn toàn sườn cừu nướng, thịt bò nướng không ngon sao?”
.....
Gặp được Eli và Fenni cùng trò chuyện với May khiến tâm trạng Leslie tốt hơn phần nào.
Năm học này xem như tốt đẹp với các học sinh ngoại trừ việc đầu năm bị quấy phá bởi đám Giám ngục ra. Bộ ba Harry, Ron và Hermione không như nguyên tác trải qua các sự việc phấn khích nhưng có Sirius bên cạnh cả ba đặc biệt là Harry vô cùng hạnh phúc.
Cedric thì hạnh phúc với cô bạn gái nhỏ Cho Chang, cả hai có cùng chung đam mê với Quidditch.
Cuối cùng năm học kết thúc viên mãn, Hiệu trưởng Dumbledore công bố Gryffindor giành cúp nhà, nhờ sợ cố gắng tuyệt vời từ Hermione, cộng với việc Giáo sư Snape bận bào chế thuốc cho Hiệu trưởng Dumbledore cùng với tên Lupin đáng ghét theo như lời Giáo sư Snape.
Mang theo một con cáo trắng trên đoàn tàu khiến các học sinh chú ý Leslie rất nhiều đặc biệt là các học sinh nữ. May dạng cáo quá đáng yêu khiến các học sinh nữ cứ muốn vuốt ve, cũng may nhờ Leslie lúc nào cũng lạnh lùng khiến đa phần học sinh chùn bước.
Trở về nhà sau một năm học, Leslie tự pha một ly trà ngồi trên sô pha uống một ngụm nhỏ. Nhìn về phía ngoài đèn đuốc sáng trưng của London hoa lệ, phiền muộn thở dài một tiếng.
May thì trong phòng bếp bận rộn nấu mấy món ăn cùng Eli và Fenni.
“Fenni đừng có lén ăn, xúc xích đó là để cho bữa tối nay.”
“Chỉ một miếng thôi.”
“Không được. Chờ một chút nữa cùng ăn.”
Nghe ồn ào trong phòng bếp Leslie nhịn không được lắc đầu. Càng lúc càng đông, quạ, cú giờ lại thêm cáo trắng, căn nhà sắp thành cái thảo cầm viên.
Rẹt...rẹt...
Ầm.
“Chà chà... ở đây coi bộ đông vui và hạnh phúc quá hả.”
Năm người đàn ông thình lình xuất hiện trong nhà.
Đũa phép xuất hiện trong tay Leslie, nhìn chằm chằm năm người khách không mời mà đến mở miệng hỏi.
“Các người là ai?”
“Leslie Shelby năm thứ năm nhà Ravenclaw, cậu cứu kẻ mang huyết chú thú nhân, đó là tài sản của nhà Flint, hơn hết, chuyện làm ăn này dính dáng đến nhà Avery và nhà Yaxley. Cậu có nghĩ mình đảm đương được chuyện này không?”
“Bây giờ chỉ cần hợp tác, để chúng tôi mang cô gái đi, mọi chuyện sẽ ổn cả. Không ai muốn nhìn thấy Dumbledore nổi giận vì có một học sinh bị g·iết c·hết cả.” Người đàn ông cầm đầu nói ra với giọng uy h·iếp, cuối cùng còn nở một nụ cười với hàm răng đen thui của mình.
May nhìn về phía năm người đàn ông cực độ hoảng sợ, rõ ràng cô nhận ra đây là nanh vuốt của nhà Flint, chuyên đi săn bắt thần kì động vật phục vụ cho việc làm ăn phi pháp của họ.
“Được đừng làm hại bất kì ai khác, tôi sẽ đi theo các người.” May vừa khóc vừa nói.
“Rất tốt cô bé.” gã đàn ông cười cực độ ngả ngớn nói.
Lại nhìn về phía Leslie, ánh mắt khinh khỉnh nói: “Cậu Shelby, cảm ơn đã chăm sóc con cáo nhỏ của chúng tôi trong thời gian qua, giờ thì xin chào và chúc buổi tối tốt lành.”
“Con cáo nhỏ sao? Đối với các người May chỉ là con thú không hơn không kém sao?” Leslie trầm giọng hỏi.
“Ừm?? không phải sao? Dù sao vài năm nữa nó cũng không thoát khỏi việc bị huyết chú ảnh hưởng mất đi nhân tính thôi.” Gã đàn ông hỏi lại.
“Ha...ha...ha.” Leslie bật cười, cười đến gập người.
“Mày có thôi đi hay không thằng khốn kia. Nhìn cái mặt trắng nhỏ của mày thật khiến tao muốn cắt nát nó.” Một gã khác trong nhóm với gương mặt đầy sẹo dữ tợn bước đến trước mặt Leslie nói.
Sectumsempra (Cắt sâu mãi mãi)
Leslie bất ngờ t·ấn c·ông, khoảng cách quá gần khiến gã mặt sẹo không kịp phản ứng. Trúng thần chú sao, gã bật ngửa ra máu me khắp người, thở dốc từng cơn.
Bốn gã còn lại cũng không ngờ một học sinh Hogwarts dám ra tay với những kẻ già đời như bọn chúng. Nhưng nhiều năm sống trong máu khiến chúng lập tức phản ứng lại.
“Tản ra!!”
Lập tức bốn gã còn lại tách ra nấp vào các vật dụng trong nhà. Leslie sau khi t·ấn c·ông xong cũng lui về phía sô pha.
Reducto (Tan xương nát thịt)
Confringo (Phích lịch nổ tung)
Confringo (Phích lịch nổ tung)
Diffindo (Chia năm xẻ bảy)
Thần chú tung bay, ánh lửa chớp giật liên hồi, sô pha nhanh chóng bị nổ tan nát. Bụi mù khắp nơi khiến không ai nhìn rõ nữa.
Gã cầm đầu chầm chậm tiến lên quan sát, nhưng hắn nhanh chóng sửng sốt vì phía sau sô pha không có một ai.
Petrificus Totalus (Hết thảy hoá đá)
Bewitched Sleep (Mơ màng ngã xuống)
Incarcifors (Hết thảy trói chặt)
Ba đạo thần chú liên tục vang lên, gã cầm đầu lập tức xoay người lại đũa phép chĩa về phía sau. Hắn kinh hãi khi ba gã đồng bạn đã bị hạ gục ngã xuống.
Leslie từ một góc khuất đi ra, nhìn về phía gã cầm đầu mỏ miệng hỏi.
“Bây giờ, nói cho ta biết, cô gái đó là gì?”
“Mày không biết mày sẽ đối mặt với cái gì đâu thằng nhóc. Thuần huyết gia tộc không thể bị x·âm p·hạm. Mày sẽ phải trả giá cho hành động hôm nay.” gã cầm đầu cắn răng đe doạ.
“Vậy sao?”
Sectumsempra (Cắt sâu mãi mãi)
“A...”
Đau đớn cực độ khiến gã cầm đầu thét lên, cánh ta bị thần chú cắt đứt rơi xuống đất, hắn khuỵ xuống hoảng sợ nhìn về phía Leslie.
“Giết nó.” Bỗng nhiên gã gầm lên.
Leslie kinh hãi chưa kịp xoay người thì lại nghe thấy một âm thanh khiến người run lên.
Avada Kedavra (Linh hồn yên diệt)
Rõ ràng còn có tên thứ sáu luôn không xuất hiện, đây là một nhóm lão luyện luôn giữ một tên trong bóng tối đề phòng.
Khi Leslie xoay người lại một đạo ánh sáng xanh hiện lên, đồng tử Leslie co rút, lông tơ trên người dựng lên. Kinh hãi tột độ khiến Leslie cứng người.
“Không...” May gào lên.
Nhưng mà một bóng đen bay đến, Eli với khả năng cảm nhận nguy hiểm của bản thân, nó nhận biết đạo ánh sáng đó c·hết người, nó lao lên che chắn trước đạo ánh sáng.
Bụp.
Eli rơi xuống đất. Fenni một bên kêu lên cuồng nộ.
“Wa... Wa... Wa..”
Tên đánh lén núp trong bóng tối bị tiếng kêu choáng váng ngất đi lập tức.
“Graaaaa...” Leslie gào lên, tiếng kêu từ tận tâm can, đau đớn tột cùng. Hắc khí xuất hiện quanh người Leslie, dần dần lan ra nuốt chửng mọi thứ nó bao trùm. Leslie tóc đen tung bay, con ngươi màu bạc cũng biến thành màu đen, đen như vực sâu.
Bóng tối bắt đầu nuốt chửng những gã đàn ông. Cả đám ánh mắt kinh hoàng, kêu thét hoảng sợ. Bóng tối dần len đến bên cạnh May. May cũng thét lên vì sợ.
“Leslie.”
Cuối cùng Fenni gọi lại Leslie. Bóng tối dần ngừng lại ngay trước May vài centimet.
“Leslie, Eli...Eli... không còn cử động.” Fenni kêu khóc.
Leslie tỉnh táo ngay lập tức.
“Không, không thể. Nhất định có thể cứu lại Eli.” Leslie bế lên Eli đi đến thư phòng, lật tìm sách phép thuật nhanh chóng, Leslie muốn cứu Eli.
“Không thể đâu Leslie.” May khóc lóc nói.
“Ngậm miệng lại.” Leslie ánh mắt như ma nhìn chằm chằm May. May run lên, ánh mắt của Leslie quá đáng sợ. Không có một tia tình cảm nào khiến May bất giác lui lại.
Không để ý Leslie tiếp tục tra sách, Fenni một bên dùng đầu ủi nhẹ Eli, nó muốn đánh thức Eli.