Chương 24: Thức tỉnh
Đã tìm kiếm trong tất cả các sách mà mình có nhưng Leslie vẫn không tìm ra được bất kì phương pháp nào có thể giúp hồi sinh Eli. Càng không tìm được Leslie càng thêm điên cuồng, hai mắt tràn ngập tơ máu do cả đêm không ngủ tra tìm phương pháp.
Ở một bên May nhìn thấy chỉ có thể lặng lẽ rơi lệ.
“Không đúng... không phải cái này...”
“Không thể nào... nhất định có cách...”
“A... Đá phục sinh đã bị nuốt mất.”
“Nhất định có người có thể. Dumbledore. Không Dumbledore cũng không thể hồi sinh Ariana.”
“Voldemort... Không được. Hắn bản thân tàn phế, chính mình cũng không xong, không thể nào hồi sinh kẻ khác. Đúng! Phụ thân xương, người hầu thịt, máu kẻ thù. Chính là nó.”
“Đúng là như vậy. Năm học này sẽ tổ chức Tam cường thi đấu, ở vòng cuối cùng, Voldemort dựa vào máu của Harry Potter, máu của Peter Pettigrew, xương của cha hắn để phục sinh. Ta cũng có thể dùng máu của nhà Flint, thịt của đám quạ đi theo Eli và Fenni. Xương của cha? Xương của cha đâu. Fenni, cha các ngươi đâu?”
Gặp phải Leslie điên cuồng như vậy, đang nằm gục bên xác Eli, Fenni ngẩng đầu nhìn lại. Nó thấy Leslie như thế khổ sở đau lòng vô cùng.
“Leslie, Fenni không biết, lúc Fenni nở ra chỉ biết mỗi Leslie mà thôi.” Fenni đau khổ trả lời. Ngày thường tham ăn hoạt bát Fenni giờ phút này trông thật tội nghiệp.
“A... làm sao đây, phải làm sao đây?” Leslie giờ phút này thì thào trong vô vọng.
Ngồi bệt dưới sàn nhà, Leslie ôm lấy t·hi t·hể Eli vào lòng, Fenni một bước không rời, dang ra hai cánh ôm chằm lấy Eli. Cả người và hai con quạ cứ như vậy không một tiếng động cùng ôm lấy nhau.
Mới đầu, May cũng muốn khuyên nhũ Leslie cùng Fenni, nhưng khi nhìn thấy t·hi t·hể Eli, bao nhiêu lời muốn nói lại nghẹn không thốt ra được. Dần dần, May phát hiện có chuyện không đúng, xung quanh Leslie bắt đầu xuất hiện từng sợi từng sợi hắc khí, nhìn trực diện khiến người tuyệt vọng lâm vào, càng lúc hắc khí càng nhiều đến cuối cùng trọn vẹn bao bọc lấy Leslie cùng với Eli và Fenni giống như một cái kén.
Đến lúc này May muốn can thiệp cũng không thể được nữa, bởi mỗi khi May chạm vào phạm vi hắc khí lập tức một cỗ tuyệt vọng tràn ngập vào cơ thể lẫn linh hồn khiến người kinh hãi.
Đứng bên ngoài thét ầm lên nhưng cũng không có tác dụng gì cả, hắc khí bao bọc lấy Leslie như tạo ra một căn phòng cách âm, không có bất kì âm thanh nào xuyên qua được, May lo lắng vạn phần nhưng không có bất cứ cách nào.
Cứ như vậy, một ngày, hai ngày, cuối cùng đến ngày thứ ba, cái kén hắc khí rốt cuộc từng chút từng chút một rút đi.
May vui mừng quá đỗi, chạy vội đến xem thì thấy Leslie đang ôm không phải là Eli và Fenni mà là một quả trứng to chừng bằng quả bóng rổ, quả trứng có màu đen kì lạ lốm đốm màu vàng khá bắt mắt.
Leslie lúc này sắc mặt ảm đạm trắng bệch không một tia huyết sắc.
“Leslie câu có sao không, có cần ăn chút gì không, đã ba ngày cậu không ăn uống gì rồi, cảm thấy trong người thế nào?”
May lo lắng liên tục nói không ngừng. Sắc mặt Leslie không một chút chuyển biến, trước mắt bắt đầu mờ dần, rốt cuộc Leslie ngất xỉu, trước khi ngất chỉ kịp nói một câu.
“Gọi Giáo sư Snape.”
Trong phòng ngủ, Leslie ánh mắt khẽ động, mở ra hai mắt cảm nhận cơ thể vẫn còn có chút mõi mệt, nhìn xung quanh thì đây là phòng mình nên bỏ xuống tâm.
“Leslie cậu tỉnh rồi, có muốn ăn gì không?”
“Eli và Fenni đâu?”
“Quả trứng vẫn vậy, mình đặt nó ở phòng khách, để mình mang đến cho cậu nhé.”
“Không, mình sẽ tự đi xem.” Leslie xuống giường lảo đảo từng bước đi ra phòng khách.
Bước ra ngoài phòng khách, nhìn ánh sáng có chút u ám, Leslie nhịn không được nhíu mày, đang định mở miệng gọi May lại thấy một bóng hình có chút quen mắt đang ngồi trên sô pha.
“Đã tỉnh? Ta nghĩ chúng ta cần nói chuyện một chút Leslie.” Giáo sư Snape âm thanh âm trầm nói.
Leslie không nói chuyện mà đi thẳng đến chỗ đặt quả trứng, nhìn thấy quả trứng nguyên vẹn, có thể cảm nhận được sinh mệnh bên trong, Leslie nhẹ nhàng thở ra. Cất bước đi đến sô pha ngồi xuống đối diện Giáo sư Snape.
“Cảm ơn.” âm thanh không chút tình cảm từ Leslie.
“ừm...”
Giáo sư Snape nhíu mày, cảm nhận trên người Leslie một cổ khí tức khó diễn tả nhưng có chút quen thuộc.
“Chuyện gì xảy ra, đem từ đầu đến đuôi nói cho ta biết. Là từ đầu đến cuối.” Giáo sư Snape khoé mắt liếc nhìn May trong phòng bếp nói.
Thế là Leslie đem chuyện nói rõ từ lúc đến xem xiếc ở thôn Hogsmeade, gặp được May bỏ trốn rồi giúp đỡ thu lưu cô, cho đến việc đội săn bắt nhà Flint t·ấn c·ông rồi Eli cản cho mình một phát Avada Kedavra (Linh hồn yên diệt) một năm một mười kể ra.
“Hết sức ngu xuẩn Leslie, ta không nghĩ người lại có thể ngu xuẩn như vậy, một mình đối mặt năm, không sáu tên phù thuỷ, đặc biệt bọn chúng còn là kẻ sống trên lưỡi đao liếm máu mà sống chứ không phải đám Thần Sáng bất tài ở Bộ Phép thuật.”
“Hơn hết, đắt tội một gia tộc thuần huyết không phải lựa chọn không ngoan, đầu óc ngươi có phải hay không bị Potter cùng Black ảnh hưởng.”
Giáo sư Snape nói hết sức phẫn hận, không thể tin nỗi nhìn về phía Leslie, trong tâm trí Giáo sư Snape Leslie luôn luôn cẩn thận không dễ gây hoạ như Potter nhưng lần này thật sự...
“Cảm ơn thầy chuyện giúp em trong lúc ngất đi, nhưng bọn chúng sẽ phải c·hết.” Leslie không chút tình cảm nói.
Giáo sư Snape thật sâu nhíu mày, rõ ràng cảm nhận được Leslie không đúng.
“Leslie chuyện gì xảy ra với em...” Giáo sư Snape hạ giọng hỏi nhỏ.
“Cái giá phải trả thôi. Eli thật sự bị trúng tử chú, dù có bất cứ giá nào cũng phải cứu lại Eli.”
Quả thật như những gì Leslie nói đây là cái giả phải trả, trong ba ngày Leslie tuyệt vọng vô cùng, điều này vô tình dẫn đến tâm tình tiêu cực tột độ, mà giới phù thuỷ đều công nhận tâm tình là năng lượng chính của phép thuật. Sự tuyệt vọng của Leslie kết hợp với hắc ám thiên phú tạo ra một trường năng lượng khiến cho Eli và Fenni thăng hoa, Fenni hi sinh cơ thể dung hợp cùng t·hi t·hể Eli.
Một điểm nữa là lai lịch của Eli và Fenni vô cùng thần bí, không hề có một ghi chép nào về giống loài của Eli và Fenni trong sách vở cả. Trong quá trình thăng hoa này, có vẻ huyết mạch cả hai đã thức tỉnh một lần nữa. Tiến hoá thể vô cùng độc đáo nhưng nói chung mọi thứ là tốt.
Về phần Leslie, do liên tục sử dụng hắc ám thiên phú rốt cuộc Leslie cũng bị ảnh hưởng, cảm xúc tuyệt vọng tràn ngập khiến Leslie lúc này không thể bình thường được. Nói ngắn gọn dễ hiểu là Leslie bị hắc ám ảnh hưởng. Thật buồn cười khi chính Leslie đã từng mạnh miệng nói với Hiệu trưởng Dumbledore là “Một nình mực không thể bị giọt mực vấy bẩn.” nhưng cuối cùng Leslie vẫn là bị ảnh hưởng.
Leslie cũng không biết biến hoá này sẽ ảnh hưởng như thế nào nhưng vì cứu sống Eli Leslie sẽ bất chấp tất cả.
Trở lại phòng khách, sau khi trò chuyện một lúc Giáo sư Snape rời đi đầy tâm sự. Biến hoá của Leslie khiến Giáo sư Snape không khỏi không bận tâm. Nhưng tình thế trước mắt không thể làm được gì hơn, Giáo sư Snape định sẽ đem chuyện này nói cho Hiệu trưởng Dumbledore để Hiệu trưởng Dumbledore nghĩ biện pháp giải quyết.
Trong ba tháng hè này, Leslie nhất định sẽ trả thù gia tộc Flint, còn có cả Avery và Yaxley. Cơn giận dữ qua đi, Leslie nhìn về phía quả trứng suy nghĩ về việc từ đâu ra tay. Một kế hoạch kinh khủng từ tâm trí Leslie ẩn ẩn xuất hiện.
Đầu tiên, săn g·iết thành viên đi lẻ của ba gia tộc trên, không đâu tốt hơn ngoài Hẻm Knockturn. Nhưng vấn đề đến, Leslie hoàn toàn không nắm giữ bất cứ thông tin nào từ ba gia tộc trên. Lẻ ra hôm đó nên chừa lại một tên để khai thác thông tin. Thờ dài, Leslie lắc đầu, hôm đó do bản năng chứ mình cũng không muốn. Xuyên qua thế giới này mười bảy năm, đây là lần đầu tiên Leslie g·iết người. Giống như Hiệu trưởng Dumbledore có ranh giới của mình, Leslie cũng có lằn ranh thiện ác của bản thân.
“Có rồi!”
Leslie nhanh chóng tìm kiếm Nhật báo Tiên tri, lật tìm vài quyển cuối cùng tìm được một địa chỉ ở một góc nhỏ, còn đính kèm theo một tấm ảnh một người phụ nữ.
Ba ngày sau, thôn Hogsmeade, trong một căn nhà nằm trên sườn đồi khá hẻo lánh. Trong nhà, một phụ nữ trung niên với mái tóc vàng uốn thành những lọn cầu kì tương phản kì lạ với gương mặt, đeo một chiếc kình nạm đính đá, bộ móng tay dài được chăm chút sắc xảo với màu sơn đỏ thẫm. Người phụ nữ mặc một bộ váy dài màu xanh lá đang ngồi thưởng thức ly trà của mình, bên cạnh là chiếc bút phép thuật đang tự động viết gì đó trên giấy da dê.
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên khiến người phụ nữ giật bắn mình đánh rơi cả ly trà xuống đất.
“Xin chào phóng viên Rita Skeeter.”
Kèm theo giọng nói là một đạo ánh sáng đen bắn thẳng vào người phụ nữ.