Chương 21: Một chút ôn nhu từ Hắc ám
Người của Bộ Phép thuật nhanh chóng đến Hogwarts, dẫn đầu không ai khác chính là Bộ trưởng Bộ Phép thuật Cornelius Fudge cùng với thân tính Dolores Umbridge.
Cornelius Fudge là một ông lão với gương mặt chuẩn Anh quốc, mặc một bộ suit màu xám đen kẻ sọc, đầu đội một chiếc mũ màu đen. Còn Dolores Umbridge là một phụ nữ trung niên mập lùn với mái tóc vàng xoăn ngắn nhủn, mặc một bộ đồ công sở màu hồng trông cực kì dị.
Cuộc gặp giữa Hogwarts và Bộ Phép thuật Leslie không tham gia vào, nói tóm lại Leslie không thích các vấn đề chính trị này. Cứ để cho Hiệu trưởng Dumbledore và Bộ Phép thuật tự đàm phán với nhau về vấn đề của Black.
Bản thân Leslie thì trở về với cuộc sống một học sinh đúng nghĩa, lên lớp, đến thư viện, có thời gian rãnh thì cùng Eli và Fenni cùng nhau trêu chọc cú mèo Marilyn.
Gần đến Giáng sinh, khi những bông tuyết đầu tiên bắt đầu rơi xuống, khó có dịp rãnh rỗi vào cuối tuần, Leslie mang theo Eli và Fenni đi đến thôn Hogsmeade dạo chơi.
Ở đây, Leslie đi đến tiệm Bút lông ngỗng Scrivenshaft mua một ít giấy da dê. Ở tiệm Công tước Mật Leslie mua đủ các loại kẹo cho Eli và Fenni, từ lúc bị Cedric cho ăn kẹo chúng không biết khi nào trở nên nghiện đồ ngọt.
Ngang qua quán bà Puddifoot, Leslie còn trông thấy Cedric đang cưa cẩm Cho Chang, không biết đang nói chuyện gì mà cả hai đều cười rất vui vẻ. Đáng thương Harry Potter giờ vẫn còn đang mơ về người đẹp đã bị Cedric ngoặc mất.
Cuối con đường High Street, George và Fred đang rù rì to nhỏ chuyện gì ở trước cửa tiệm Dervish và Banges. Đây là cửa hàng chuyên buôn bán và sửa chữa các thiết bị phép thuật.
Đi dạo dưới bầu trời tuyết rơi nhè nhẹ. Leslie cảm giác cả người nhẹ nhõm không còn lo âu. Cứ đi hết đoạn đường rồi lại đi trở về ngang qua quán Ba Cây Chổi, tiệm Giỡn Zonko, quán Đầu Heo. Rồi một âm thanh huyên náo khiến Leslie chú ý.
“Quí ông và Quí bà, hãy ghé lại đây, ở đây có các loại thần kì sinh vật mà chắc chắn quí vị sẽ rất hứng thú, chúng biết các trò làm cho quí vị phấn khích tột cùng. Chỉ một galleon để xem buổi biểu diễn này mà thôi, xin đừng bỏ qua.”
Đây là tiếng rao mời chào khách ghé thăm xem các trò xiếc. Bén cạnh còn có poster Rạp xiếc Joker với đủ các loại thần kì động vật.
“Một vé.” Leslie nói với gã người lùn bán vé.
“Một vé cho cậu học sinh từ Hogwarts.” gã người lùn vừa nói vừa nhìn chằm chằm Eli và Fenni trên vai Leslie.
Mới đầu Leslie cũng chẳng muốn xem, nhưng nghĩ đi nghĩ lại không biết thế nào lại bỏ ra một galleon mua vé vào xem.
Trong rạp, không khí ấm áp hơn hẳn bên ngoài, hẳn là được gây bùa chú giữ ấm. Cả căn lều to lớn chính là sàn diễn, xung quanh bố trí lưới thép bảo vệ. Khách xem biểu diễn sẽ ngồi tại các hàng ghế được bố rí xung quanh bên ngoài lưới thép. Leslie cũng chọn cho mình một vị trí.
Chờ một lúc, khi khán đài đã chật kín người, Leslie cũng trông thấy không ít học sinh Hogwarts.
Sau một tiếng vang thật lớn người phụ trách đi ra giữa sân giới thiệu đơn sơ một chút. Từng chiếc lồng sắt theo thứ tự được nhân viên rạp xiếc mang ra. Bên trong chứa thật nhiều thần kì động vật quí hiếm từ Bằng mã, Matagot, Demiguise, Erumpent, Graphorn, thậm chí những sinh vật nguy hiểm như Nundu hay Swooping Evil, Occami đều có. Dĩ nhiên chúng đều bị giam trong lồng sắt bị phù phép.
Mỗi khi chúng gào thét phía trong lồng thì khán giả càng phấn khích. Dĩ nhiên nhân viên rạp xiếc lại một roi quật xuống lưới sắt như cảnh cáo.
Cuối cùng nhất một chiếc lồng bị vải che kín lại. Khi các tiết mục khác đã diễn xong thì chiếc lồng cuối cùng mới được mở ra.
Trong lồng không phải những sinh vật thần kì to lớn hay hung dữ mà lại là một cô gái tuổi chừng 15-16, mái tóc màu nâu, dài và uốn lượn xuống tận giữa lưng. Cô gái mặc một bộ quần áo bó sát người màu xanh thẫm. Đôi mắt u buồn, gương mặt hoảng sợ khi chung quanh có quá nhiều người với sự hiếu kì nhìn thẳng vào bản thân. Cô cố gắng lui lại tránh xa lưới bảo vệ lồng sắt nhất có thể.
“Quí vị khán giả, đây chính là nhân vật chính buổi biểu diễn hôm nay. Xin cho phép giới thiệu May – một huyết chú thú nhân.” người dẫn chương trình thét vang giới thiệu về cô gái bị nhốt trong lồng sắt.
Trên ghế khán giả, mọi người ồ lên kinh ngạc, so sánh với các thần kì động vật thì quả thật huyết chú thú nhân hiếm hơn rất nhiều. Ngay cả Leslie cũng hiếu kì mà quan sát cô gái thêm vài lần.
“Nhanh biến thân đi May, đừng để ta dùng roi.” người dẫn chương trình nói với May.
Nhưng không biết do hoảng sợ hay gì mà cô gái một mực nép vào giữa lồng sắt một mực không chịu biến thân. Khán giả có vẻ mất kiên nhẫn, có người lớn tiếng la lên, có người ném xuống rác rưởi.
Người dẫn chương trình nhìn thấy thế cũng không do dự nửa giơ lên roi da quật vào lồng sắt. Cuối cùng May cũng biến thân, dưới ánh mắt của hàng trăm người từ một cô gái lộn ngược thân thể ra sau một trăm tám mươi độ nháy mắt biến thành một con cáo trắng.
Một màn này khiến cả rạp không khỏi ồ lên kinh ngạc. Leslie cũng là lần đầu tiên trông thấy màn li kì biến thân như vậy.
“Leslie cô gái con người đó biến thành cáo trắng, có thể ăn được không?” Fenni ham ăn lại tái phát.
“Không được Fenni, đó là con người.” Leslie căn dặn nói.
Trở lại Hogwarts, nằm trên giường ngủ, Leslie đêm nay lại không tài nào chợp mắt được. Trong đầu Leslie luôn hiện lên ánh mắt u buồn, hoảng sợ của cô gái May tại rạp xiếc. Lấy ví dụ từ Nagini, không sớm thì muộn cô gái này cũng không thoát khỏi vận mệnh hoá cáo ở phần đời còn lại, mất đi ý thức con người chỉ còn lại bản năng động vật mà thôi.
Đã không ngủ được, Leslie mặc vào áo choàng mở ra cửa sổ hoá thân thành một làn khói đen lao ra phòng. Eli và Fenni như hình với bóng bay theo Leslie.
Đi đến ngọn đồi, giương mắt nhìn về phía thôn Hogsmeade, le lói ánh sáng từ vài căn nhà, không khí xung quanh yên tĩnh, mặt trăng tròn trên cao, mọi thứ như kích thích thêm một phần nào đó bên trong Leslie.
“Soạt...soạt...”
Tiếng động vang lên khiến Leslie cảnh giác, đũa phép xuất hiện trong tay giơ về phía phát ra âm thanh. Eli và Fenni một bên lao đậu trên một tán cây nhìn chằm chằm xuống bụi cây đang rung động phía dưới.
“Là con cáo trắng Leslie.” Eli trước tiên phát hiện báo cho Leslie một tiếng.
Từ trong bụi đi ra một con cáo trắng, trên người còn điểm vết đỏ hồng, nó đã b·ị t·hương. Nó nhìn về phía Leslie một mặt cảnh giác, nhe răng. Còn Leslie lại nhìn thấy hoảng sợ và tuyệt vọng trong ánh mắt nó.
“Cậu b·ị t·hương rồi.” Leslie trước tiên phá vỡ im lặng. Leslie buông xuống đũa phép nhìn về phía con cáo trắng nhỏ. Nó vẫn nhìn Leslie không một tia buông lỏng, nhưng chừng vài giây nó ngã xuống ngất đi.
Từ dưới đồi truyền đến âm thanh, có rất nhiều người đang hướng nơi này chạy đến.
Leslie nhanh chóng hoá thành làn khói đen, cuốn lấy con cáo bay đi hướng về phía cây liễu roi. Eli và Fenni lượn trên bầu trời vài vòng cũng nhanh chóng đuổi theo.
Đến trước cây liễu roi, theo đường hầm phía dưới, Leslie ôm con cáo đi liền một mạch, đến căn phòng liều thét, Leslie buông xuống con cáo, đặt nó trên một chiếc bàn cũ kỉ đầy bụi. Từ trong không gian hắc ám, Leslie lấy ra chai chai lọ lọ tiến hành sơ cứu v·ết t·hương cho con cáo.
Chừng nửa giờ sau, con cáo nhỏ từ từ mở mắt ra. Nhìn không gian xa lạ, nó nhanh chóng bật người dậy, động đến v·ết t·hương, nó nhe răng gầm nhẹ.
“Đừng cử động, nếu không v·ết t·hương lại hở ra.” giọng Leslie vang lên.
Con cáo giật mình quay lại, nhìn thấy Leslie ngồi trên trường kỉ, tay chống cằm nhìn mình, nó theo bản năng chuyển người sang tư thế phòng bị.
“Có thể biến lại hình người nói chuyện không? Yên tâm đi, ở đây tạm thời an toàn.”
Do dự chốc lát, con cáo hoá thân hình người, vẫn là cô gái trong rạp xiếc nhưng trên tay và chân dù đã được Leslie chữa trị những vẫn còn lưu lại v·ết t·hương.
“Làm sao cậu trốn ra được?”
“Là...là đám động vật trong rạp xiếc giúp đỡ, còn có cả Kleg. Kleg là một gia tinh tốt bụng.” giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.
“Giọng nói nghe hay hơn tiếng gầm đấy.” Leslie trêu đùa.
Đáp lại là sự trầm mặc.
Leslie cũng không phiền lòng. Nói tiếp: “Tạm thời cậu cứ ở đây đi, Bộ Phép thuật đã rút đi các Giám ngục nên nơi này khá an toàn, tuy nhiên đừng ra khỏi căn phòng này, nếu có động tĩnh cứ theo mật đạo phía kia đi về phía cây liễu roi, sau đó hướng tây chạy sẽ đến lãnh địa của Eli và Fenni. Hằng ngày tôi sẽ đem thức ăn đến cho cậu. Nếu bận quá sẽ có cú mèo đưa đến. Được rồi nghỉ ngơi đi, về ngủ thôi Eli, Fenni.”
“Cảm ơn... tên tôi là May Carter.” May nhìn theo bóng lưng Leslie nói vội.
Leslie cũng không quay đầu lại chỉ vẫy vẫy tay chào.
Kể từ hôm đó, mỗi khi có thời gian rãnh, Leslie đều mang theo Eli và Fenni đến gặp May. May cũng bắt đầu trò chuyện nhiều hơn về bản thân cho Leslie biết về mình. Leslie thì chỉ ngồi đó nhìn May vừa ăn vừa nói. Thỉnh thoảng lại nhếch miệng cười xem như đáp lại.
Thân thế May cũng như Leslie là một cô nhi bị vứt bỏ từ lúc mới sinh ra, được một cô nhi viện nhận nuôi nhưng đến năm tám chín tuổi, bản thân có dấu hiệu hoá cáo, khiến cho mọi người trong cô nhi viện hoảng sợ, May cũng hoảng sợ không kém, sau đó cô bỏ trốn, trên đường gặp được một người đàn ông lạ mặt bắt đi.
Mãi sau này May mới biết đó là phù thuỷ và cô b·ị b·ắt và bán cho rạp xiếc. Kể từ đó cô theo đoàn xiếc đi khắp châu Âu biểu diễn cho mọi người xem giống như các loại thần kì động vật khác. Cô mặc dù không bị c·hết đói nhưng phải bị đối xử như động vật không hơn không kém. Chỉ nhìn những v·ết t·hương trên người cô đã nói lên sự tàn bạo của những kẻ trong rạp xiếc.
Được biết rạp xiếc là một trong số các sản nghiệp nhà Flint, một trong thuần huyết hai mươi tám gia tộc. Các loài động vật thần kì được buôn bán thông qua rạp xiếc này trên khắp châu Âu để tránh Bộ Phép thuật của các quốc gia.
Leslie cũng chẳng ngạc nhiên gì với đủ loại thủ đoạn của mấy nhà thuần huyết. Có đôi khi May như muốn nói lại thôi, Leslie vận dụng Legilimens (Chiết tâm trí thuật) biết được May có ý nghĩ điên rồ là muốn giải cứu tất cả các động vật trong rạp xiếc. Đối này, Leslie chỉ lạnh lùng nói một câu.
“Đừng ngu ngốc, một mình cậu không đủ sức chống lại một gia tộc thuần huyết cứu ra tất cả bọn chúng đâu. Mà dù may mắn cứu thoát bọn chúng, sau đó sẽ thế nào? Bọn chúng có thể chạy đến đâu, đây là thế giới của phù thuỷ. Chỉ riêng có một khu vực cho chúng đặt chân cũng là quá sức với cậu.”
Nghe được Leslie, May trầm mặc không nói, dẫu biết Leslie nói hoàn toàn đúng nhưng May có chút không cam tâm để mặc các thần kì động vật tiếp tục bị h·ành h·ạ n·gược đ·ãi trong rạp xiếc. Đối với cô chúng chính là bạn bè của mình. May dù biết không nên nhưng vẫn đưa mắt nhìn về phía Leslie. Một đôi mắt u buồn, lấp lánh ướt át.
“Đừng trông cậy vào tớ, dù đám thuần huyết đó chẳng ra làm sao cả nhưng cũng không có lý do gì để vì một đám thần kì động vật dấy lên xung đột với đám thuần huyết đó.” Leslie một mặt vô tình nói ra, nhưng khi nhìn về phía May vẫn một mặt thiết tha nhìn mình liền vội quay đi nhìn sang nơi khác.