Chương 12: Harry Potter và hòn đá ven đường (Cuối)
Bỏ một bên chuyện của ba đứa nhóc, Leslie tập trung vào việc nghiên cứu nghệ thuật hắc ám, đi theo Giáo sư Snape học tập một thời gian, Leslie cũng muốn bản thân có thể tự mình sáng tao ra bùa chú của riêng bản thân mình, nhưng suốt mấy năm vẫn không có chút nào tiến triển.
Có thể nhìn thấy một thứ mạnh mẽ bùa chú như Sectumsempra (Cắt sâu mãi mãi) của Giáo sư Snape sáng tạo cũng khiến cho tâm lý hiếu thắng trong Leslie trỗi dậy, cậu cũng mong muốn bùa chú mình sáng tạo ra cũng sẽ mạnh mẽ như vậy.
Thêm với năm học này tập trung truyền thừa từ Voldemort khiến Leslie càng mong muốn tiến thêm một bước sáng tạo bùa chú của mình. Không có cách nào, bảng kĩ năng của Voldemort quá khủng kh·iếp, đặc biệt là trong khoảng nguyền chú. Có những bùa chú mà thậm chí Leslie còn chưa từng nghe thấy hay gặp được trong các sách mà cậu đọc qua. Có thể là do chính Voldemort sáng tạo ra cũng không chừng.
Bùa chú có thể chia làm ba loại cơ bản bao gồm:
Bùa chú thông thường, là các bùa chú mà cơ bản các phù thuỷ có thể và được phép sử dụng. Những bùa chú này không quá ảnh hưởng tiêu cực lên đối tượng thi chú và bị thi chú, ví dụ như Wingardium Leviosa (Lơ lửng trôi nổi) Stupefy (Bùa choáng) Expelliarmus (Giải trừ v·ũ k·hí)...
Tiếp theo là ác chú, đây là những bùa chú mà có thể gây ảnh hưởng tiêu cực đến đối tượng bị thi chú nhưng ở một mức độ vừa phải có thể chữa trị. Tuy có cũng gây ảnh hưởng tiêu cực cho đối tượng thi chú nhưng không quá ác liệt. Ví dụ như Slugulus Eructo (Nôn ra con sên) Anteoculatia (Đầu mọc ra sừng) Furnuculus (Mụn nhọt đau rát) Horn Tongue Hex (Lưỡi hoá vảy sừng)...
Cuối cùng là nguyền chú, đây cơ bản có thể xưng là chân chính nghệ thuật hắc ám, là những bùa chú gây ảnh hưởng tiêu cực một cách cụ thể ác liệt cho đối tượng bị thi chú đôi khi là vô giải, đồng thời đối tượng thi chú cũng có thể bị nó ảnh hưởng đến tâm lý tính cách khiến cho người đó dần dần trở nên ác liệt, táo bạo, độc ác hơn. Đại diện cho nhóm nguyền chú không thể không nhắc đến ba lời nguyền không thể tha thứ Avada Kedavra (Linh hồn yên diệt) Crucio (Khoét ruột đục xương) Imperio (Điều khiển tâm trí) cùng với Sectumsempra (Cắt sâu mãi mãi) mà Giáo sư Snape sáng tạo cũng nằm trong nhóm nguyền chú này.
Kĩ năng hắc ám thiên phú của Leslie hiện tại cũng chỉ vỏn vẹn Hắc ám nuốt chửng, hắc ám tiềm hành, hắc ám không gian cùng với năm nay vừa nhận được hắc ám chi chủ. Trong đó có thể dùng để t·ấn c·ông chỉ có hắc ám chi chủ, Leslie rất mong muốn có thể dựa trên thiên phú hắc ám của mình sáng tạo ra một nguyền chú hắc ám.
Nhưng thực tế khả năng này không có khả quan một chút nào, thiên phú của Leslie thực sự là hắc ám, nhưng bản thân Leslie cũng không hiểu rõ bản chất hắc ám là như thế nào.
Mấy năm liền từ lúc có được thiên phú hắc ám, Leslie vẫn luôn băn khoăn tại sao là hắc ám mà không phải một cái gì khác.
Đi trên hành lang, vừa đi vừa suy nghĩ về việc sáng tạo kĩ năng, đột nhiên Leslie gặp phải đang vội vã đi lại, thì ra là Giáo sư Quirrell.
Giáo sư Quirrell cúi đầu, đi rất vội giống như đang sợ cái gì đó đuổi theo. Vừa gặp Leslie, Giáo sư Quirrell cũng sửng sốt một chút, rất nhanh lại bước đi.
Leslie gặp Giáo sư Quirrell sắp đi qua mình bỗng lên tiếng:
“Giáo sư Quirrell, thầy có thể nói cho em biết bản chất của hắc ám là gì không.”
Giáo sư Quirrell cũng giật mình, không nghĩ đến vô tình gặp phải mọt học sinh lại sẽ hỏi mình vấn đề như vậy, theo thói quen nhu nhược trả lời: “Ta...Thầy... cảm thấy...” Âm thanh của Giáo sư Quirrell bỗng im bặt.
Tiếp đó, một loại khí chất khó co thê diễn ta bằng lời vô hình trung xuất hiện trên người Giáo sư Quirrell, tiếng nói trầm khan vang lên: “Hắc ám là gì à? Thú vị thật, đã bao lâu rồi mới có người muốn biết bản chất thật sự của hắc ám. Hắc ám là không biết, không nghe, không thấy, mọi thứ khi chìm vào hắc ám đều sẽ biến thành hắc ám. Chính vì như vậy mọi người mới hoảng sợ với hắc ám, nhiều người khác thì say mê với hắc ám, mong muốn tìm kiếm thứ giấu ở trong hắc ám đó là thứ sức mạnh khiến người say mê.”
Leslie nhìn trước mắt không còn một bộ kh·iếp nhược Giáo sư Quirrell, trong lòng cũng không nhẹ hoảng hốt, làm sao có thể không biết trước mắt vị này chính là Kẻ mà ai cũng biết là ai. Tuy vậy bên ngoài vẫn cố ra vẻ trấn định, Occlumens (Bế quan bí thuật) điên cuồng vận chuyển. Leslie nở nụ cười nói lời cảm tạ sau đó xoay người nhanh chóng rời đi.
Phía sau, Giáo sư Quirrell cũng nhìn theo bóng lưng Leslie nở một nụ cười: “Leslie Shelby, kẻ kế thừa Severus, cũng hứng thú với hắc ám sao, hy vọng sẽ còn thấy ngươi.”
Leslie sau khi đi qua ba bốn tầng lầu, mời dừng ở một góc không người, tựa lưng vào tường, hít thật sâu để bình tĩnh lại. Đừng nhìn lúc cắn nuốt linh hồn Voldemort Leslie gan dạ như vậy, nhưng đó chỉ là một mãnh linh hồn, khác với Voldemort bám thân Giáo sư Quirrell hiện tại. Đây là bản nhân a, dù yếu vẫn là Voldemort, nắm giữ không biết bao nhiêu bùa chú nguyền rủa, hứng thú lên cho ngươi một phát Avada Kedavra (Linh hồn yên diệt) thì khỏi chạy luôn.
Nghĩ lại có lẽ do câu hỏi liên quan đến bản chất hắc ám khiến cho Voldemort hứng thú nên mới đoạt lấy khống chế thân thể Giáo sư Quirrell tiến hành giao lưu với mình. “Hắc ám khiến người say mê, không nghe không thấy không biết, mọi thứ chìm vào hắc ám đều biến thành hắc ám. Đây là ngươi đối với hắc ám lý giải sao Voldemort”.
Suy nghĩ của Voldemort khiến Leslie liên tưởng đến hắc ám nuốt chửng của bản thân. Ngoài ra, Voldemort còn nói đến hoảng sợ hắc ám, Leslie lập đi lập lại cái từ này, bỗng nhiên Leslie như được khai sáng, nhanh chóng về đến phòng, khoá chặt cửa lại.
Suốt ngày hôm đó, Leslie không ra khỏi phòng, trên bàn tất cả đều là giấy da dê bị cậu vứt lung tung, Leslie miệt mài không biết mệt mỏi lật xem sách, lúc lại ngả người ra sau nhìn lên trần nhà thất thần, lúc lại cắm mặt ghi ghi chép chép cái gì đó.
Thời gian tiếp tục trôi qua, còn một tháng cuối là kết thúc năm học, phần lớn học sinh ở ôn tập để thi cuối kì. Ba đứa nhóc dành phần lớn thời gian theo dõi Giáo sư Snape thông qua Bản đồ đạo tặc. Harry Potter và Hermione đang ngồi làm bài tập thì Ron nói lớn: “Giáo sư Snape hành động”.
Cả ba xúm lại quanh Bản đồ đạo tặc, thấy tên của Giáo sư Snape biểu thị đang tiến đến căn phòng mà con chó ba đầu đang canh giữ. Harry và Ron nhanh chóng chạy đi, Hermione muốn kêu cũng không kịp, chỉ có thể bất lực đuổi theo.
Cả ba cùng vượt qua các cửa ải chó ba đầu, lưới sa tăng, chìa khoá di động, đến cửa ải đánh cờ phù thuỷ Ron vận dụng kiến thức cờ phù thuỷ của mình và chiến thắng nhưng b·ị t·hương. Vì để có thể ngăn chặn Giáo sư Snape nên Harry quyết định đi một mình và để Hermione ở lại chăm sóc Ron.
Đi đến căn phòng cuối cùng, nơi chứa chiếc gương ảo ảnh Erised, Harry Potter gặp được không phải Giáo sư Snape mà là Giáo sư Quirrell. Ở đây cả hai đã có buổi trò chuyện thân mật giữa Voldemort và Harry Potter. Nhưng đến khi thấy được đá phù thuỷ, Harry Potter thì do không có kiến thức nên không biết gì, nhưng Giáo sư Quirrell và Voldemort thì kẻ ngạc nhiên, kẻ ngơ ngác nhìn hòn đá.
“Chủ nhân, nó giống như một hòn đá bình thường thì phải.”
“Ngu ngốc, nó chính là một hòn đá, Dumbledore gạt tất cả mọi người, thực chất không có đá phù thuỷ gì ở đây. A, khốn kiếp, nham hiểm, gian trá Dumbledore.” Voldemort căm phẫn rít gào. Cuối cùng Voldemort hạ lệnh cho Giáo sư Quirrell g·iết c·hết Harry Potter.
Nhưng bằng một cách thần kì nào đó, một học sinh năm nhất không biết được bao nhiêu bùa chú Harry Potter dễ dàng g·iết ngược Giáo sư Quirrell, không có vật bám thân Voldemort cuối cùng phẫn nộ thoát xác chạy đi. Harry Potter cũng ngất ngay sau đo. Đến khi tỉnh lại Harry Potter thấy mình nằm ở phòng y tế, bên cạnh là một ông lão vẻ mặt hiền từ với cặp kính hình bán nguyệt đang nhìn cậu.
“Hiệu trưởng Dumbledore, Giáo sư Quirrell định trộm đá phù thuỷ, còn có Voldemort, chính mắt em đã thấy hắn, hắn vẫn còn sống.”
“Đừng vội Harry, ta đã biết. Em bây giờ cần nghỉ ngơi, mọi chuyện đã qua rồi.”
“Nhưng Hiệu trưởng Dumbledore, đá phù thuỷ là như thế nào ạ.”
Nói đến đây, Hiệu trưởng Dumbledore cũng thở dài nói cho Harry Potter biết mọi chuyện, rằng trước khai giảng đá phù thuỷ đã bị trộm đi mất mà không ai biết. Dù vậy, do nghi ngờ Voldemort vẫn còn sống nên Hiệu trưởng Dumbledore vẫn tiếp tục xem như không có chuyện gì, bố trí mọi thứ để dẫn dụ Voldemort. Nhưng cuối cùng vẫn để Voldemort thoát đi.
Nghe đến đây Harry Potter cũng há mồm ngạc nhiên, mọi người bỏ hết tâm tư đi bảo vệ và t·rộm c·ắp cuối cùng chỉ là một hòn đá bình thường ven đường.
Văn phòng môn độc dược, Giáo sư Snape cùng Leslie đang ngồi uống trà, khó khăn lắm mới để Giáo sư Snape mở ra cửa sổ cho ánh sáng chiếu sáng căn phòng âm u quanh năm này.
“Mọi chuyện như dự đoán, dù cho Harry Potter b·ị t·hương nhưng đại thể là năm học này coi như trôi qua an toàn.” Leslie cười nói.
Giáo sư Snape cũng gật gù: “Nếu có thể tiêu diệt luôn hắn thì tốt bao nhiêu.”
Giáo sư Snape vẫn không quên chuyện muốn tiêu diệt Voldemort, nhưng vẫn biết không có khả năng vì ngoài kia vẫn còn Trường sinh linh giá của Voldemort.
“Nghỉ hè ngươi sẽ không lại đến chỗ ta phải không?” Giáo sư Snape có chút hoài nghi hỏi.
“Đương nhiên, em cũng có việc, nhưng mà Giáo sư, nên đến phiên em sử dụng đá phù thuỷ”.
“Ngươi không biết chế tác độc dược, lấy nó có lợi ích gì, cứ tạm thời để chỗ ta đi, lúc nào ngươi chế tác được các loại cao cấp độc dược thì ta sẽ đưa lại.”
Hiển nhiên, Giáo sư Snape cũng không muốn miếng thịt trong miệng bị lấy ra. Nhưng Leslie nhất quyết không đồng ý, Giáo sư Snape đành phải đưa ra đá phù thuỷ, nhưng lấy lí do an toàn, hè này Giáo sư Snape sẽ đồng hành cùng Leslie cùng một chỗ.
Leslie chỗ nào không biết Giáo sư Snape sợ Leslie sẽ nuốt luông đá phù thuỷ. Nhưng không việc gì, Leslie cũng chỉ muốn sử dụng công năng thứ hai của đá phù thuỷ, biến đá thành vàng mà thôi.
Cuối cùng không thể ở mãi cô nhi viện, tài sản của Leslie mặc dù đủ cậu mua nhà ở thế giới phù thuỷ nhưng Leslie vẫn muốn một căn nhà ở thế giới Muggle. Dùng galleon đổi ra Bảng Anh có mà thua thiệt sặc máu nên biến ra vàng từ đá phù thuỷ là lựa chọn thích hợp nhất.
Có đèn điện không dùng lại thích dùng nến, mùa hè nắng nóng ở phòng điều hoà đọc sách không tốt hơn sao. Rồi còn TV, tủ lạnh các thứ, nói tóm lại, so về tận hưởng cuộc sống, các Muggle đi trước phù thuỷ cả trăm năm.
Ngày bế giảng, Hiệu trưởng Dumbledore lấy lý do Harry Potter cùng bạn bè bảo vệ thành công đá phù thuỷ, cộng thêm cho Gryffindor 150 điểm, bộ ba Harry, Ron và Hermione mỗi người 50 điểm. Do Neville Longbottom không xuất hiện ngăn cản nên không giống nguyên tác được cộng 10 điểm. Nhưng dù vậy cũng đủ để nhà Gryffindor chiến thắng và đoạt được cúp nhà năm nay.
Đối với này Giáo sư Snape cũng chỉ khịt mũi coi thường, mặc dù rất bất mãn nhưng cũng không nói gì.
Leslie đối với này cũng không quan tâm, vì nhà Ravenclaw cũng không đoạt được cúp nhà do phía trên còn bị Slytherin đè mấy chục điểm.