Chương 51 : Đường Đi.
Các vật phẩm lẫn bí tịch từ hội đấu giá đều là vật quý hiếm. Các chủ cửa hàng đấu giá thắng được thì cũng ngầm giao dịch với khách hàng, hoàn toàn không có công khai bán trên thị trường, tại của hàng.
Để tránh phiền phức và đảm bảo bí mật khi bán cho khách hàng tương lai, các chủ cửa hàng đều giấu danh tính khi tham gia hội đấu giá. Bọn họ cũng sợ bọn trộm nhớ thương, chỉ có làm giặc ngàn ngày, chứ không có chuyện phòng giặc ngàn giờ.
Quang Huy suy nghĩ đến lễ hội hóa trang Halloween – “hồi hộp thật”
Ban đêm, ước chừng khoảng hơn 7 giờ.
Quang Huy đổi toàn thân áo đen, mang lên một chiếc mặt nạ, hình khá giống Plague Doctor. Mặt nạ này là do cậu dùng máy in 3D tạo thành, rất là thô ráp, cậu còn sơn màu xám kim loại cho nó, trông có vẻ khá lạnh lẽo.
Nhiều lúc Quang Huy tự hỏi rằng “tại sao lại là đồ đen” ban đêm làm chuyện mờ ám thì bận đồ đen rất có lý, vừa lẫn trốn dễ dàng, vừa dễ ẩn núp và có thêm tính thần bí. Nhưng ban ngày, thì tại sao cũng bận đồ đen, chẳng khác gì dán lên trên đầu “ta là người xấu, ta làm chuyện mờ ám” cả. Suy nghĩ một lúc thì chỉ có một đáp án, cho dễ phân biệt diễn viên đóng vai người xấu với diễn viên quần chúng.
“Bắt chước phim ảnh, tiểu thuyết thì dễ trọng sinh lần 2, hoặc sớm đoàn tụ với cha mẹ nơi cõi thiên thai nha”
Xe của Tom đang đậu trước trường của căn cứ “Trạm Phía Nam”
Quang Huy đánh giá từ đầu tới đuôi chiếc xe – “con nhà đại gia có khác”
Cậu vội vàng lên xe, nhìn thấy Tom đang ngồi ở ghế sau, một tay đang nắm một cây kem xanh lá, một tay thì nắm nguyên một thanh kẹo hình cây gậy to tường, đang từng ngụm từng ngụm nhai lấy.
-Huy Huy, chúng ta đi đấu giá, không phải đi g·iết người, phóng hỏa a.
-Đeo khẩu trang và kính mát là ổn rồi. Cái mặt nạ này nó ghê rợn quá.
Tom cũng mặc một thân đồ đen. Quang Huy thầm đánh giá Tom, cho dù bận hay không thì cũng không khác gì, thân cao và chiểu ngang nó tương đương nhau. Chỉ cần hỏi thăm con hàng này, thì có thể dễ dàng tìm ra danh tính và cả địa chỉ.
-Thời đại gì rồi, đấu giá bây giờ tiên tiến lắm, không phải 4000, 5000 năm trước đâu. VNM sắp xếp hết rồi, bảo đảm tính bí mật của khách tham dự.
Trên đường đi, Tom căn dặn Quang Huy đủ thứ điều, có thể làm những gì và không thể làm những gì, đống lớn loạn thất bát tao hạng mục cần phải chú ý.
Quang Huy cẩn thận nhớ kỹ tất cả.
Xe tự động lái di chuyển ra khỏi thành, đi dọc theo đại lộ, xuyên qua khu Kazuna, rồi quẹo vào một đường mòn bằng đất, lại từ đường nhỏ quẹo phải quẹo trái một đoạn không ngắn, đi thẳng đến vùng ngoại ô, biên giới giáp với vùng 2.
Tại vùng ngoại ô, xe tự động chạy được một lát, xe tiến vào một thôn trang nhỏ. Thôn trang tuy nhỏ nhưng khá đông người, phòng ốc lại dày đặc, giống như trạm dừng chân. Tại trong thôn, xe dừng lại trước một hẻm nhỏ.
-Tại vùng 2 sẽ có các căn cứ nhỏ, mục đích là tiếp thêm v·ũ k·hí, giao dịch và là nơi nghỉ ngơi dành cho chiến sĩ gen.
-Căn cứ này của tập đoàn VNM. Lúc nãy, ta đi ngược hướng lại sẽ gặp căn cứ của tập đoàn Ne’Nest.
-Xung quanh căn cứ có pháo cao xạ, 1 phát là trọng thương chiến sĩ gen cấp 7. Chúng ta đã đăng kí xe này tham dự hội đấu giá, nên mới di chuyển an toàn tới gần căn cứ. Chứ không là chúng ta b·ị b·ắn nát tan rồi.
Tom liên tục giảng giải cho Quang Huy về mọi thứ, Quang Huy cảm thấy cực kỳ thú vị, quả đúng như câu đi một ngày đàng, học một sang khôn.
-Là nơi này.
Tom mở cửa xe, rồi bước xuống. Quang Huy theo sau Tom bước vào trong hẻm. Tới cuối hẻm, cả hai quẹo phải, liền bắt gặp một cầu thang dẫn sâu xuống lòng đất. Cuối cầu thang là một buồng thang máy. Quang Huy và Tom bước vào trong, Tom nhập vào bảng điện tử mã số khách mời của cả hai.
-Ầm.
Trái ngược với suy nghĩ thang máy chuyển động, phía bên phải thang máy tay tự động tách ra làm hai, phía sau là phòng đấu giá, khá đông người. Phía phải cánh cửa có một tiếp tân.
-Buổi đấu giá bắt đầu chưa? – Tom hỏi.
-Còn 5 phút nữa sẽ lên món đồ đầu tiên.
Tom gật đầu, tranh thủ thời gian thúc giục tiếp tân đưa họ đi.
-Chúng ta tranh thủ thời gian, sắp bắt đầu rồi Huy Huy.
Tom lôi Quang Huy đi theo tiếp tân nam. Tiếp tân đưa Tom và Quang Huy xuống sâu dưới lòng đất. Thang máy dừng ở tầng 7, bọn họ được dẫn vào phòng 7-11. Sau khi nhận phòng thì tiếp tân rời khỏi.
Quang Huy bước vào phòng thì hoàn toàn sửng sốt.
-Tom, có nhầm không, chúng ta thuê khách sạn làm gì.
-Để Tom mở mang đầu óc cho Huy Huy.
Tom vừa nói, vừa mở tủ lạnh, rồi bê một đống hơn chục chai nước ngọt lên bàn. Cậu nhóc móc trong ba lô ra thêm hai túi kẹo lớn và chục ổ bánh đủ hương vị.
-Huy Huy đi qua The Floor of All-black phải không?
-Thế Huy Huy thí luyện bằng cách nào?
Quang Huy liền trả lời ngày.
-Thì được dẫn vào căn phòng, sau đó nối liền trí não với con rối, điều khiển con rồi để chiến đấu.
Tom vỗ tay, gương mặt hiện lên vẻ đắc ý.
-Ở đây đấu giá tương tự. Có hai cái mũ ở trên bàn, chúng ta kết nối trí não của chúng ta với con rối ở phòng đấu giá.
-Tha hồ tận hưởng không khí đấu giá, mà lại an toàn tuyệt đối. Không ai biết chúng ta là ai cả.
-Vật đấu giá được có thể lấy trực tiếp hoặc chuyển phát nhanh.
-Đấu giá thời đại khoa học kỹ thuật nó khác lắm nha.
Quang Huy há hốc mồm, quả nhiên không gì sánh bằng trí não con người - “cái quái gì đều có thể nghĩ ra”
Quang Huy đoán rằng có thể đấu giá hoàn toàn online, nhưng VNM lại tổ chức đấu giá trực tiếp như vậy là có lý do. Đấu giá online tại nhà, người mua đắn đo rất nhiều, bị tác động của người thân, nên sẽ không ra giá quá cao. Ngược lại, không khí của buổi đấu giá lại gấp gáp, kèm theo tác động của nhân viên đấu giá, khiến cho người mua bỏ ra nhiều tiền mua, đôi khi biết bị hố nhưng vẫn theo. Tóm lại, đấu giá trực tiếp thì lợi nhuận gấp vài lần đấu giá online.
Thời gian đấu giá đã đến, Quang Huy và Tom đeo hai mũ vào đầu.
Quang Huy thấy bản thân đang ở giữa một cái rất lớn đại sảnh, đại sảnh này hình cánh quạt. Phía cán quạt là bục nhỏ, dùng để đặt vật đấu giá, còn phần thân quạt là các hàng ghế hình vòng cung, càng xa bục đấu giá thì hàng ghế càng cao. Bốn của căn phòng đều là tường đá, phía trên nhô ra từng tảng đá to nhỏ khác nhau.
Ban đầu, Quang Huy còn khá thắc mắc về việc dùng con rối để tham dự đấu giá
-Khung cảnh cả trăm con rối trong chung một phòng quá kinh dị nha.
Nhưng cậu đã lầm, Quang Huy không ngờ việc con rối hoàn toàn tự do thay đổi được hình dạng bên ngoài, kể cả khuôn mặt. Quang Huy chọn hình dạng giống với kiếp trước của cậu, cao khoảng 1m8, bận hết đồ đen. Quang Huy rất mệt khi phải suy nghĩ về vấn đề quần áo.
“ta không có năng khiếu về thời trang, đừng bắt ta làm stylist”
Quang qua Tom mập mạp, Quang Huy thót tim, hên mà cậu còn trẻ, nếu không thì đột quỵ mất rồi. Xuất hiện trước mặt Quang Huy là một thiếu nữ, vòng 2 rất bé, nhưng vòng 1 với vòng 3 lại to một cách bất thường, cả thân thể như chiếc đồng hồ cát đang nhét trong một chiếc vay thun bó sát chấm đất, gương mặt thì sắc sảo với mái tóc đen dài chấm eo.
-Chào Huy Huy, Tom nè.