Chương 50 : Alcor
Quang Huy gật đầu, tỏ ý đã hiểu, bảo Tom đừng quan tâm nữa. Cậu cất tấm vé mời, rồi chào từ biệt Tom.
-Bảo Bảo, vẫn khỏe chứ?
Tom ngậm một cục kem rõ to, lí nhí trả lời.
-Lần thứ 67 trốn nhà tìm chồng sắp cưới. Nghe Bảo Bảo nói là cả hai đều ước hẹn kết hôn. Người nhà Bảo Bảo dự tính treo giải thưởng để truy tìm chồng của Bảo Bảo, bắt hắn chịu trách nhiệm.
Quang Huy ứa mồ hôi hột, cậu nhanh chóng chạy đi mất tăm.
“trời nắng nhưng sao ta thấy lạnh cả sống lưng nha”.
-------------------------
Quang Huy đang đứng trên sân thượng của tòa nhà trung tâm thương mại cao nhất khu Kazuna, “trạm phía Nam” cậu đánh giá một vòng xung quanh.
Khu này khá rộng lớn, chiều sâu hơn 200m và chiều ngang hơn 400m, Quang Huy thầm cảm thán tòa nhà này quá rộng. Nếu kiếp trước mà có công trình như tòa nhà này, thì đảm bảo được lên báo, và phá kỷ lục tòa nhà lớn nhất thế giới.
Trên sân thượng, vài trăm căn phòng nhỏ chen chục nhau, lấp kín cả không gian. Mỗi căn phòng có tên công ty và thiết kế theo đặc điểm riêng của công ty đó.
Như công ty VNM, căn phòng lớn nhất nhì trên sân thượng, được bao phủ bởi một màu đen và có viền những đường màu bạc. Hokkok mặc dù kinh doanh dược tề nhưng vẫn có một bộ phận làm về mảng bí tịch. Căn phòng của Hokkok là hai màu xanh lam và xanh lục xen lẫn với nhau, có thêm vài chấm màu đỏ. Deple thì căn phòng có hình cầu, sơn màu tím với vòng tròn màu ám kim.
Quang Huy chỉ có một suy nghĩ là quá đẹp. Nếu như kiếp trước, cậu đã lấy ra máy ảnh, chụp 7749 bức ảnh với 9981 kiểu tạo dáng. Còn quay thêm ít nhất vài chục clip để đăng lên mạng xã hội.
Dẹp hết suy nghĩ viễn vông, Quang Huy bắt đầu đi dạo khắp mọi nơi. Cậu quyết định trước tiên thu thập tin tức rồi quyết định.
Trước mỗi căn phòng, đều có một bàn nhỏ chừng 20cmx20cm. Phía trên bàn là một bản giới thiệu về đề tài nghiên cứu và thí nghiệm thực tế.
Quang Huy có ảo giác như đang tham dự những hội thảo khoa học ở kiếp trước. Cũng có các quầy của các công ty khác nhau, với bản giới thiệu về thành quả nghiên cứu.
“thật thú vị, ta không ngờ đến nha”
Đa số các công ty lớn và bé đều chỉ triển lãm về thành quả nghiên cứu võ kỹ mới, hoàn toàn không có ý định bán ra.
-Buôn bán võ kỹ chưa qua kiểm nghiệm, ảnh hưởng tới hình ảnh công ty.
Các công ty này đều sợ người tu luyện xảy ra vấn đề, ảnh hưởng tới công ty. Khi xảy ra k·iện t·ụng thì dù có đúng hay sai, hình ảnh của công ty đều bị hư hại. Nên không có bất cứ công ty nào bán ra võ kỹ mới.
Quang Huy từ bỏ các căn phòng của công ty lớn, cậu dò tìm các gian hàng tư nhân và công ty siêu nhỏ. Nhưng một vấn đề khác lại nảy sinh ra.
“đây mà gọi là võ kỹ thì dưỡng sinh công của bà cô hàng xóm tuyệt đối là võ kỹ đỉnh cấp”.
Đa số võ kỹ đều là hàng nhái, hoàn toàn không thể gọi là võ kỹ. Một số võ kỹ bất nhập lưu lại gọi giá quá cao. Quang Huy cũng từ bỏ.
Quang Huy không từ bỏ, quyết tâm phải ghé toàn bộ gian hàng. Cậu dừng ở một căn phòng.
-Chào quý khách, chúng tôi khai phá ra bí kíp “Bắc Đẩu đại pháp”.
-Phương pháp sử dụng xảo kình để tăng lực chiến, tứ lạng bạt thiên cân.
Quang Huy dừng lại trước gian hàng của công ty U&N. Căn phòng của công ty này khá là nhỏ, chỉ sơn thuần một màu trắng, tối giả, khá là sang trọng. Quang Huy cầm thiết bị có chứa giới thiệu công pháp, lướt xem nội dung công pháp.
Quang Huy cảm thấy một tia khá lạ, trong đầu xuất hiện một tia quen thuộc. Quang Huy đọc kỹ lại nội dung của bộ võ kỹ này.
-Đừng nói đây là 1 trong 22 bộ của sách thánh Usar Major nha.
Quang Huy phát hiện lộ tuyến vận công có vài điểm tương đồng, hơn nữa phần tổng cương lại giống hơn 50%.
-Phù Hiệu, Bắc Đẩu đại pháp này là sao thế?
[Định nghĩa: chỉ là bình mới rượu cũ, một tàn thiên của bí tịch “Alcor” phần phụ trợ cho công pháp chính “Mizar”
Lưu ý: trả lại tên cho ta, Bắc Đẩu bí pháp là ai, ta nào có quen]
Theo như Phù Hiệu, Bắc Đẩu bí pháp là một tàn thiên, nằm trong phần bí tịch phụ trợ, tên là “Alcor”. Quyển “Alcor” là phần hổ trợ, giúp tu luyện “Mizar – Vũ Khúc bí tịch” là 1 trong 22 bộ. Xét cho cùng, bản thân bí pháp trên không phải 22 bí tịch của Usar Major.
-Đã là bản thiếu, lại còn nằm trong phần phụ.
Quang Huy đưa ánh mắt xem thường về phía Bắc Đẩu đại pháp.
-Chúng ta làm giao dịch nhé. Ngươi bán cho ta bí tịch này với giá hợp lý, nếu không ta sẽ báo cho hiệp hội, đây là bản sao chép.
Quang Huy cười cười nhìn về phía người chủ quản.
-Quý khách có hiểu lầm gì không? Đây là thành quả của công ty sáng tạo, mất hơn 10 năm để hoàn thành.
-Bớt xạo. Quyển bí tịch này chỉ mức miễn cưỡng nhị lưu. 2 tỷ, cái giá này hợp lý phải không?
Ông chủ có vẻ mặt đầy khó coi, trong lòng buồn bực.
-Quý khách bình tĩnh, chỉ là hiểu lầm thôi.
Quan Huy lại gần ông chủ, ghé sát tai, rồi thì thầm. Lời nói chỉ có hai người nghe thấy.
-Tàn thiên, phần phụ trợ, Vũ Khúc Bí Tịch.
Ông chủ vẻ mặt bất đắc dĩ.
-Đúng là quý khách quá tinh mắt. 2 tỷ là cái giá hợp lý.
Khi Quang Huy chuyển tiền cho chủ cửa hàng, ông ta rút từ trong túi ngang hông ra một bản bí tịch màu vàng, đầy cũ kĩ, giấy ở góc đã nhàu nát một phần. Ông ta nhét vào tay Quang Huy rồi nhanh chóng thu dọn quầy hàng. Ông ta vừa dọn, vừa ngâm nga hát, thỉnh thoảng cười vài tiếng.
-Hi, hi, hi.
Quang Huy sững người lại. Không khí lúc trước còn khá căng thẳng nhưng sau đó lại chuyển biến trái ngược, khiến cho cậu bất ngờ. Ông chủ cửa hàng còn không ngừng huýt sáo khi dọn dẹp.
-Ta nói này. Ta ép ông bán 2 tỷ, sao ông có vẻ vui vậy.
Ông chủ quay qua mĩm cười, bắt tay Quang Huy.
-Bí tịch này ta lấy từ trong kho của gia đình. Ta đâu ngờ nó bán được 2 tỷ, lần trước đưa cho VNM, bọn họ chỉ trả 200 triệu Uv. Cám ơn quý khách nhiều. Mà giao dịch ký tên rồi nha, miễn đổi trả nha, hợp đồng của chính phủ đó.
Ông chủ đề phòng nhìn Quang Huy, sợ cậu trả hàng lại.
Quang Huy chửi thầm. Con hàng này thì ra là giả bộ, kỹ thuật diễn quá đỉnh, bộ dạng bị bức ép hoàn toàn là giả, diễn kỹ đỉnh cao. Quang Huy bị đưa vào tròng hồi nào không biết.
-Còn công ty thì sao? nhân viên ?
Ông chủ tiệm vẻ mặt hào hứng trả lời.
-Công ty một thành viên, còn 10 năm thì do cha ta là nhân viên đào quáng, làm được 10 năm thì phát hiện ra bí tịch này trong lúc đang đào. Có phải mất 10 năm để khai phá vũ kỹ không.
Quang Huy mặt đỏ bừng, tay run run chỉ vào ông chủ cửa hàng. Lần đầu tiên trong đời, cậu chứng kiến một người vô sỉ đến vậy.
-Công ty, 1 thành viên.
-10 năm khai phá, thì không phải là 10 năm đào quáng à.
Quang Huy lập tức đi khỏi nơi này. Cậu dám cá rằng, nếu cậu còn ở lại thì có khi bị tức ói máu, tốn tiền nhập viện.
“ta không muốn nhập viện và ta không muốn ông ta nhập viện. Tốt nhất là đừng gặp nhau nữa”.
Tốn nhiều thời gian nhưng Quang Huy chỉ mới đi được một nửa cửa hàng. Cậu nhanh chóng gia tăng tốc độ, phải xem xét hết tất cả các cửa hàng trong hôm nay.
Quang Huy thu được thêm chục bản bí tịch khác, võ kỹ có, ma pháp sư cũng có, thậm chí có một số ngành nghề khá là hiếm, ít khi gặp. Nhưng chỉ là bí tịch bất nhập lưu, tam lưu không có lấy một bản.
-Có nhiêu hay nhiêu. Dù sao coi như tư liệu cho Phù Hiệu.
------------------------------------------------