Chương 132 : Lén Lút.
Cho đến khi mặt rời lặn xuống núi, trăng sáng treo cao giữa trời, Châu Vũ vẫn đang tiếp tục khảo hạch. Nàng bày ra một mặt mỏi mệt, nhìn chòng chọc vào biểu tượng “cặp nhũ”. Cho tới bây giờ, Châu Vũ cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày, chính mình gặp được chuyện như vậy, trong cô nàng vô cùng trầm mặc, bước đi xa.
Đệ tử bốn phía lúc này mới tản đi, có quan hệ tới lời đồn đại “cặp nhũ” trong một đêm này truyền khắp toàn bộ Kiến Trung Quán.
Vốn dĩ mọi chuyện này đến đây là kết thúc, nhưng hoàn toàn không. Ngày thứ hai, trời vừa hửng nắng, các đệ tử giật mình khi nhìn thấy Châu Vũ lại tới tòa tháp khảo hạch, hướng tới cánh cửa dược thảo chương thứ nhất mà thẳng tiến.
Một ngày, hai ngày, ba ngày... Ròng rã 3 ngày, Châu Vũ không cam tâm khảo hạch liên tục, kết quả đều bị “cặp nhũ” đè lên người, không sức hoàn thủ. Điều này khiến cho toàn bộ y viện nhốn nháo hẳn lên, liên quan tới thần bí “cặp nhũ” đã lan truyền, thảo luận cao tới một mức độ đến khó tin
Không ai không biết, không người không hay, thậm chí các hộ pháp hay tông chủ và phó tông chủ đều hay biết. Một phần là vì thiên phú nghịch thiên, một phần là vì danh tự quá có vấn đề, “cặp nhũ” chỉ cần ngh một lần là ấn tượng kéo dài đến khi nhắm mắt xuôi tay.
Cho đến bảy ngày sau, Châu Vũ yên lặng đứng tại dưới tấm bia đá, nhìn “cặp nhũ” trong mắt của nàng lần đầu tiên xuất hiện nét ảm đạm. Trong bảy ngày này, nàng liên tục không ngừng khảo hạch, nàng đã dùng toàn lực, thậm chí vượt xa bình thường phát huy, thành tích tốt nhất đã đạt đến bảy ngàn năm trăm gốc dáng, nhưng vẫn không cách nào siêu việt tên đệ tử thần bí kia.
““Nhũ thần” mối hận này Châu Vũ ta khắc ghi trong lòng, đừng để ta tìm được ngươi. Nếu không thì …hừ!”
Cô nàng thì thào nói nhỏ, hít sâu một hơi rồi cắn răng quay người bỏ đi, không tiếp tục khiêu chiến. “Nhũ thần” in dấu thật sâu trong tâm trí nàng, khắc ở đáy lòng, không cách nào quên được.
Quang Huy chỉ cảm nhận được một trận sởn da gà, hắc hơi vài tiếng.
“Con hàng nào dám nói xấu bản đại nhân, có gan thì ra đây. Chúng ta đại chiến 300 hiệp!”
.
.
.
Căn nhà gỗ, nơi Quang Huy sinh sống, vốn dĩ nằm ở một nơi cực kì hẻo lánh, không có bất cứ ai qua lại. Nó nằm giữa 2 lưng chừng núi, bị che khuất bởi một ngọn núi khác, đi xa hơn là rừng rậm hoang dã, đầy hung thú nguy hiểm.
Một bóng đen linh hoạt nhún người xuyên qua các tàng cây, thân ảnh này di chuyển vô cùng lạ, như chiếc bóng, ẩn hình trong các bóng cây cối dưới mặt đất.
Nhìn kỹ hơn, đó là một cô gái, thân hình thon gọn, cao chừng 1m7. Ánh mắt láo liên, thỉnh thoảng dừng lại, đảo mắt một vòng để thu thập tin tức.
“Có mùi t·hi t·hể phân hủy. Dường như không đơn thuần là t·hi t·hể mà là t·hi t·hể bị hóa chất phun lên”
Cô nàng đừng ớ bìa rừng. Chỉ cần đi qua cánh rừng này là tới vùng trồng sâm của Quang Huy.
Cô gái này lấy ra một ít bột trắng. Hay tay vung mạnh, thứ một này bắn tung tóe, phủ khắp một vùng hơn 20 mét vuông.
Bấm vài nút trên thiết bị hình chữ nhật trên tay, cô nàng nhíu mày.
“Sao không có t·hi t·hể nguyên vẹn! Toàn bộ đều là mảnh vụn, tên điên nào rảnh rỗi mà đi băm xác thế?”
“Đã rãi một đống chất phân hủy xác rồi. Vậy mà hủy thi nữa làm gì?”
Đưa thiết bị dò theo nhiều hướng khác nhau, cô nàng đi vài vòng xung quanh vùng đất đã rãi bột phấn lúc nãy.
“Dựa vào những thứ còn sót thì khoảng 4 – 6 người. Có thể là người theo trưởng lão đệ tam đường của Bạch Lộc hội”
“Không tên nào điên mà đi phân xác, chỉ có một cách giải thích do chiến kỹ. Uy lực đạt tới đỉnh cấp 3. Không nghi ngờ gì nữa, uy lực cấp 3 thì một đám gián hôi cấp 2, cấp 1 b·ị đ·ánh nát tan xác thịt là đúng!”
Nhíu mày lại, vẻ mặt đầy nghi ngờ, cô nàng cất thiết bị đi và tiếp tục hướng về phía căn nhà gỗ. Cô cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, linh cảm mách bảo cô rằng tốt nhất rời khỏi nơi này.
Hồng Hoa gạt mọi quy nghỉ trong đầu, bản thân là chiến sĩ cấp 4, cô không tin chỉ một tên nhóc mà có thể gây khó khăn cho cô.
Chỉ trong chốc lát, cô nàng băng qua cánh rừng, từng bước tiếp cận nhà gỗ.
“Tên nhóc sẽ đi siêu thị vào hôm nay, ta chỉ cần thám thính nhanh rồi rời khỏi là ổn”
Dừng lại trên khoảng sân trước căn nhà gỗ. Hồng Hoa cảm giác quái dị lần nữa, khi cô đưa máy dò tìm hướng về các phía.
“Giống như hồi nãy, cũng toàn là thịt vụn, xác người b·ị đ·ánh nát ra”
“Khoảng 4 – 6 người. Đều bị phun thuốc phân hủy xác”
“Tên nhóc này bị khùng điên gì thế, sống trong căn nhà mà xung quanh như lò mổ xác, đầy thịt người. Vậy mà vẫn an ổn sống. Không có bị ác mộng vào ban đêm?”
Hồng Hoa đánh giá khung cảnh xung quanh căn nhà gỗ, mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
“Người c·hết, thú c·hết. Quá là nhiều, nơi đây như một cái nghĩa trang thu nhỏ”
“Không nhờ vào chất phân hủy xác thì nơi đây chẳng khác nào bãi tha ma, xác c·hết chồng chất”
Dành hơn 10 phút để kiểm tra toàn bộ xung quanh nhà, cô nàng đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Tiếp cận căn nhà gỗ, cô đi nhẹ nhàng hết sức có thể. Nghiêng đầu nhìn toàn bộ bên trong căn nhà qua ô cửa. Xác định không có ai, cô nàng từ từ mở cửa.
“Má ơi, cửa và sàn cũng có dính thịt n·gười c·hết nữa. Đây là xương!”
Hồng Hoa giơ tay, chạm vào khung cửa rồi móc ra một đốt xương tay người. Gương mặt đầy hắc tuyến.
“Ngay cả phòng ngủ cũng rãi xác c·hết. Ta nghi ngờ tên này không được bình thường”
Quăng đốt xương người ra ngoài sân, Hồng Hoa bắt đầu lục tung căn nhà gỗ lên. Nhưng cô nàng rất cẩn thận, trước khi đụng vào món đồ nào, cô đều nhớ vị trí ban đầu của nó. Khi kiểm tra xong sẽ đặt lại ngay vị trí cũ.
Từng món được cô nàng cầm lên săm soi. Cô nàng đi ra phía sau căn nhà để kiểm tra đồng hồ nước và vòng ra ngoài để kiểm tra đồng hồ điện
“Dựa vào lượng nước xài và điệm tiêu thụ thì chỉ duy nhất có một người ở, không thể có hai người. Vậy ai g·iết đám người tam trưởng lão”
“Trừ phi là tên nhóc Quang Huy hoặc người bảo hộ hắn. Bọn họ chia ca ra, sẽ thay nhau bảo vệ tên nhóc này. Do đó bọn người bảo hộ sẽ không sống nơi này. Điện nước chỉ có tên nhóc xài”
“Tên nhóc cũng không hề biết vụ xác người nên vẫn sống thoải mái. Bọn người bảo vệ phun thuốc để tránh tên nhóc phát hiện”
“Chỉ có giải thích này là hợp lý. Thân phận tên nhóc này không đơn giản”
Hồng Hoa lục tung các tủ quần áo, tủ đồ, ngăn chứa. Thậm chí, cô nàng gõ vào tường và sàn nhà liên tục để kiểm tra xem có mật không. Nhưng Quang Huy bỏ mọi thứ quan trọng vào “kho hàng”. Cho cô nàng bao nhiêu thời gian thì cũng không moi ra được thứ gì.
Càng xem xét đồ dùng sinh hoạt, quần áo, cô càng kinh ngạc, vẻ nghi ngờ trên mặt cô càng ngày càng hiện rõ.
“Không hợp lý. Ngay cả nhà sư cũng không sống “giản dị” đến như thế này, huống chi đây chỉ là tên nhóc hơn 10 tuổi”
“Ngoài vài thứ cơ bản thì còn lại đều trống rỗng, không có bất cứ gì. Ai nhìn mà bảo đây là căn nhà thời tiền sử thì chắc ta cũng tin. Máy móc đồ điện tử cũng không có”