Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Tự Cải Tạo Chính Ta

Chương 133 : Lại Một Lần Nữa.




Chương 133 : Lại Một Lần Nữa.

“Tên nhóc này quái lạ thật!”

Đưa tay sờ dưới sàn, cô nàng lắc đầu, tỏ ý là không hiểu vì sao sàn nhà bằng gỗ bị lõm vào nhiều nơi, nhấp nhô lên xuống, không hề bằng phẳng.

“Tên này làm gì với cái sàn nhà vậy? Không thay mới mẹ đi, đi thôi cũng thấy khó khăn. Mẹ nó, mém vấp té”

Hồng Hoa buộc miệng chửi thề một câu. Hấp tấp dò xét nên cô nàng không chú ý tới sàn nhà, vừa nãy cô nàng xém chút ngã nhào vì sàn không bằng phẳng.

Cô nàng đâu ngờ đây là thành quả của Quang Huy, khi cải tạo cơ thể, vì quá đau bên cậu đấm đá loạn xạ. Sàn gỗ là n·ạn n·hân của cậu.

Hồng Hoa hoàn thành cuộc dò xét Quang Huy, cô nàng kết luận rằng Quang Huy có thân phận đặc biệt và được người khác bảo hộ. Nhóm người này hoàn toàn giấu kín tung tích, không lộ mặt trước Quang Huy và cũng không cho cậu nhóc biết về sự tồn tại của bọn chúng.

“Con riêng thất lạc của đại gia tộc à? Có thể!”

Không bao lâu nữa là Quang Huy sẽ trở về, Hồng Hoa tăng hết tốc lực để thu thập manh mối trong căn nhà. Rất tiếc là không còn gì khác thường để cho cô nàng tìm.

Bước chân ra khỏi căn nhà gỗ, cô nàng đảo mắt một vòng đến mọi chi tiết, mọi ngóc ngách trong căn nhà. Khi xác định mọi thứ đã đúng chổ, tên nhóc sẽ không phát hiện điểm bất thường, cô nàng phi thân, nhanh chóng biến mất trong khu rừng.



Mặt trời khuất bóng, chiều tà trôi qua, chập tối ập đến.

Khu rừng trồng sâm Ngọc Linh.

Phía bìa rừng, cách căn nhà gỗ khoảng 200m, năm bóng đen tụ tập phía sau một tảng đá lớn.

“Là nơi này phải không?” Một người đàn ông tỏ vẻ hoài nghi.



“Căn nhà gỗ nằm sau cây bạch tùng, là nó đó” Một người phụ nữ trong số năm người bận áo đen lên tiếng.

Cô ta vừa điều khiển thiết bị do thám có hình dáng như một chú ong, vừa xem xét thông tin thu được trên màn hình.

“Không có bất cứ dấu hiệu của sự sống nào, không có tung tích của người bảo vệ thằng nhóc đó” Người phụ nữ nhíu mày, đầy vẻ đắn đo.

Không khí chùn xuống, cả năm người đều thở dài từng hơi. Trường hợp này là lần đầu tiên bọn họ gặp phải.

“Ta là cấp 3 hậu kỳ, 4 người các ngươi đều là cấp 3 trung kỳ. Thông thường Hội sẽ không huy động chúng ta cùng làm 1 nhiệm vụ. Nhưng đơn hàng này là nhiệm vụ trọn gói, 3 lần á·m s·át. Cấp trên muốn 1 lần giải quyết xong. Hiểu chưa!”

Người đàn ông to lớn nhất trong năm người lên tiếng giải thích.

Tất cả đều thở phào một hơi, cả năm người đều gần như là cao tầng của Hội Mặt Nạ ở nơi đây. Nhiệm vụ cần cả 5 người thực hiện thì chắc chắn là nguy hiểm sinh tử. Trong lòng của bọn họ đều tràn ngập nỗi lo lắng. Đơn hàng mà cần 5 vị cao tầng đi thực hiện thì chẳng khác gì nhiệm vụ vào sinh ra tử.

“Do nhiệm vụ trọn gói nên cần 5 chúng ta ra tay, cấp trên muốn xử lý nhanh gọn” Người đàn ông mạnh nhất trong bọn tiếp tục giải thích nghi hoặc của mọi người.

“Ta đề nghị trực tiếp t·ấn c·ông, kích sát mục tiêu khi hắn chưa kịp phản ứng”

“Ta cũng đồng ý, có thể hắn có người bảo hộ. Chúng ta t·ấn c·ông bất ngờ, khiến bọn chúng trở tay không kịp”

“Cả năm người đều t·ấn c·ông cùng lúc, ta không tin hắn có 5 người bảo hộ đi theo”

“Quyết định là đánh lén cùng một lúc. Có ai phản đối”

“Ta không phản đối!”

“Ta cũng thế!”



“Ta cũng thế!”

Cả năm người bàn bạc kế hoạch á·m s·át, trong chốc lát, bọn họ vạch ra kế hoạch hoàn thiện.

Đánh lén mục tiêu, cả năm người đều đồng thời đánh lén. Không cho đối tượng kịp thời phản ứng. Nếu có người bảo vệ, bọn họ sẽ giữ chân tên bảo vệ lại, những người còn lại tiếp tục t·ruy s·át mục tiêu.

Kế hoạch đơn giản nhưng hiệu quả. Dùng sức mạnh trực tiếp nghiền nát đối thủ.

Từng người vận dụng thân pháp, thân hình bọn họ hòa vào bóng đêm, biến trong khu rừng rậm rạp.

...

Quang Huy vừa đi vừa nhảy chân sáo, miệng ngậm một cây kẹo que, miệng ngân nga giai điệu. Tâm trạng cậu nhóc khá là vui vẻ.

Nghĩ về việc Châu Vũ bị bản thân h·ành h·ạ lên bờ xuống ruộng, mất ăn mất ngủ để khảo thí, Quang Huy cười thầm trong bụng.

“Ta chẳng qua giúp nàng ấy biết nhân ngoại hữu nhân, núi cao còn có núi khác cao hơn mà thôi. Ta không cố ý nha” Cậu nhóc suy nghĩ trong đầu, miệng vẫn khúc khích cười.

Đi tới gần căn nhà gỗ, Quang Huy bỗng nhiên nhíu mày lại “Lại có khách đến thăm, cái quỷ gì thế, quá tà môn, nơi này có phải phong thủy bảo địa, nơi chôn kho báu đâu. Sao người người kéo đến liên tục thế?”

Giả vờ bình tĩnh nhưng trong lòng là một bụng ý nghĩ xấu, cậu nhóc hướng tới căn nhà, chân vẫn nhảy nhót, trông y hệt một đứa con nít.

Từ đằng xa, 5 người áo đen chia nhau đứng 5 vị trí, phong tỏa hoàn toàn đường lui, đồng thời khóa chặt con mồi. Năm vị trí, đồng loạt t·ấn c·ông, nhất kích tất sát, con mồi thập tử vô sinh.

“Tên nhóc này chỉ là 1 tên nhóc, không hơn không kém, mắc cái quần què gì mà bỏ 800 tỉ đi á·m s·át nó. Bọn nhà giàu này bị ngu hết rồi” Đây là suy nghĩ bật ra trong đầu cả 5 sát thủ khi nhìn thấy Quang Huy, một đứa nhóc thường thường không có gì lạ.

Từ đằng xa nhìn lại, Quang Huy đang đứng trước sân, cách bậc thềm căn nhà chỉ vài bước chân.



Năm tên sát thủ súc thế, 4 thanh kiếm và một thanh đoản đao đều cầm chặt trong tay, giơ lên ngang vai.

Quang Huy vừa đặt một bước chân lên thềm. Năm tên sát thủ đều lao ra.

“Thiên phú Lôi chấn – Thiên lôi trảm”

“Viên Nguyệt Giảo Sát”

“Thiên phú Xuyên thấu – Phi Long Đao”

“Thiên phú hỏa diễm - Diễm Dương Kim Kiếm”

“Thiên phú Độn không – Thanh Mang Vô Tận”

Một người mang theo thanh kiếm phủ đầy tia lôi mang màu xanh lá, sét bắn vào không khí xung quanh, phát ra t·iếng n·ổ bốp bốp.

Tên thứ hai lao về Quang Huy với thanh kiếm phát ra ánh sáng trắng ngà.

Tên đối diện dùng phi đao, nhưng phi đao này to hơn ám khí truyền thống, kích thước không thua gì thanh đoản đao. Thanh đao bắn về phía cậu nhóc với tốc độ nhanh nhất.

Tên thứ tư có thanh thế lớn nhất. Toàn thân hắn đều bao phủ bởi ngọn lửa màu cam, bốc lên hừng hực, thiêu đốt khoảng không xung quanh, khiến không gian trở nên vặn vẹo. Thanh kiếm của hắn đều phủ ngọn lửa cam, lấp lóe từng tia lửa nhỏ màu tím. Thanh kiếm sáng tên màu vàng kim, nhìn từ xa, dễ dàng thấy không khí vặn vẹo kinh khủng xung quanh thanh kiếm.

Tên cuối cùng dùng chiến kỹ khá lạ. Sử dụng thiên phú độn không, kết hợp ẩn hình ngụy trang và tăng tốc. Hắn ta bắn ra vô số tia kiếm khí màu xanh về phía Quang Huy, nhưng nhờ thiên phú, toàn bộ kiếm khí đều ẩn hình, không thể nhìn thấy bằng mắt. Chỉ có thể nghe từng tiếng cắt xé gió, khi chúng nó lao đi.

Khi Quang Huy đặt hai chân lên trước thềm nhà, thì cả 5 người với 5 thanh v·ũ k·hí đều chỉ cách Quang Huy hơn 1 sải tay. Chỉ cần nửa cái hô hấp là xuyên qua người cậu.

Cả năm sát thủ đều mừng thầm trong bụng, mục tiêu lần này quá dễ dàng, hại bọn họ sợ bóng sợ gió một hồi.

Chỉ cần qua nửa hơi thở nữa, là xong nhiệm vụ, mỗi người sẽ nhận được 50 tỉ. Nụ cười vui vẻ nở trên môi bọn chúng.

Tình huống bất ngờ xảy qua, tên nhóc lại quay ngược lại, trên môi nở một nụ cười đầy tà ác “Ta chờ bọn ngươi lâu rồi nha!”

Giọng con nít vang lên bên tai, khiến năm tên sát thủ rùng mình.