Chương 131 : Chấn Động.
Châu Vũ khẽ động, lập tức khiến cho đệ tử bốn phía phấn chấn lên. Toàn bộ cặp mắt đều không chớp, dõi theo bóng hình của Châu Vũ. Khi thấy cô nàng đi vào cánh cửa khảo hạch dược thảo chương thứ nhất, các đệ tử trong lòng tràn đầy chờ mong.
“Châu Vũ muốn cầm lại vị trí thuộc về nàng, đáng tiếc, “nhũ thần” xem như nghịch thiên thì cũng không sao so được với Châu Vũ. Hạng nhất cũng chỉ có thể giữ trong 15 phút”
“Thần tượng của ta! lên voi quá nhanh nhưng xuống chó càng nhanh hơn”
““Nhũ thần” tạm gọi người này là vậy đi, người này cũng tuyệt đối là một y sư thiên kiêu, bất quá gặp phải Châu Vũ, coi như người này vận khí không tốt!”
Bốn phía thanh âm truyền đến tai Quang Huy khiến cậu khẩn trương lên. Nhưng nhanh chóng bình tâm lại, Quang Huy dùng hết 10 phần sức lực cũng như đầu óc. Ngay cả hiệu ứng cũng phát huy tối đa, cậu không tin Châu Vũ sẽ đạt hạng nhất.
Quang Huy nhéch mép cười.
“Chấp nhận sự thật phũ phàng cũng là một cách mạnh lên nha cô nàng! Ta, Quang Huy chiếu rọi, Châu Vũ trong nháy mắt yên diệt”
Trong chốc lát, 15 phút trôi qua, bảng xếp hạng trên bia đá vẫn không có biến hóa. “Nhũ thần” vẫn là đệ nhất, thì Châu Vũ từ bên trong tòa tháp đi ra, nàng vẻ mặt lạnh nhạt pha chút cao ngạo. Trong lòng hoàn toàn chắc chắn, lần khảo hạch này nàng dùng hơn tám thành tạo nghệ. Nàng ghép hoàn chỉnh 5500 gốc dược thảo trong hơn mười ngàn gốc.
Trong suy nghĩ của nàng, nàng tuyệt đối siêu việt vị đệ tử kia, không có lý do nào mà nàng không giành lại được vị trí thứ nhất của nàng. Nàng bước ra khỏi tòa tháp với tâm thái nắm chắc chiến thắng, vẻ mặt đầy thỏa mãn.
Nhưng khi Châu Vũ bước ra khỏi cánh cửa, không có bất cứ âm thanh nào truyền đến, thậm chí lúc nàng nhìn lại, ánh mắt của các đệ tử đều biến thành cổ quái, có không ít người lộ ra phản ứng mãnh liệt hơn, âm thầm che miệng, cười thầm trong bụng trước biểu hiện ăn chắc nhưng lại bị vả mặt của Châu Vũ.
Châu Vũ sững sờ, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bia đá, nàng vẫn như cũ nằm vị trí thứ hai, bị “cặp nhũ” cưỡi lên trên. Danh từ như có ma lực, khiến chó Châu Vũ vừa đỏ mặt xấu hổ vừa tức giận nghiến răng.
Cả khu sân hoàn toàn yên tĩnh, tất cả đệ tử đều ngây người, hiện ra bộ dạng sửng sốt, sau đó kinh ngạc nhìn hướng Châu Vũ, cảm thấy cô nàng này ngoại trừ dáng dấp đẹp mắt, hình như... hơi ngốc và không đáng sợ như tưởng tượng.
Châu Vũ nhanh chóng khôi phục như thường, lấy lại bộ dạng cao lãnh, nhưng hai mắt vẫn có chút co rụt lại.
“Đúng là có chân tài thật học, thiên phú không tệ, ta có chút hiếu kỳ đối với người này!”
Châu Vũ phát ra âm thanh thánh thót, vô cùng êm tai. Nàng quay người lại, nhoáng một cái, thân hình nhanh chóng biến mất trước mắt mọi người, chỉ thấy đạo tàn ảnh hướng về cánh cửa khảo sát thảo dược chương một mà đi vào.
Quang Huy trong bụng nở hoa, cảm giác vả mặt người khác quá là tuyệt, khiến cậu lâng lâng cảm xúc. Lần này, cậu càng không thể đi, xem kịch phải xem tới hồi cuối, Quang Huy đứng trong đám người, cùng với hội người hâm mộ Châu vũ mà bày ra bộ dáng trông mong chờ đợi. Những đệ tử khác đều đang nghị luận với nhau, một số ít hạ thấp giọng bàn bạc, bộ dáng lấm lét nói xấu sau lưng. Nhưng khi có người đảo ánh mắt qua, thì ngay lập tức cười nói vui vẻ, chuyện nói xấu dường như chưa từng tồn tại trước đó, rất quỷ dị.
Thậm chí, lúc này, các đệ tử nhìn về phía hình vẽ hai vòng tròn và hai chấm đen, đều cảm thấy thêm một tia thần bí, ngoài cảm giác biến thái. Cảm giác biến thái dần bị thay thế bởi sự thần bí, sự thần bí này càng tăng mãnh liệt ngay khi Châu Vũ đi ra khỏi cánh cửa một lần nữa.
Vẫn là bị “cặp nhũ” ngự trị phía trên!
“Trời ạ, “nhũ thần” vạn tuế! “nhũ thần” quá yêu nghiệt!” Quang Huy mở to hai mắt, giọng nói lanh lảnh phát ra, cố tình hét lớn nhất có thể. Giọng nói rất lớn, có cảm giác chủ nhân dùng quá nhiều sức lực. Âm thanh xuyên phá không gian, lập tức kéo theo tiếng thảo luận ầm ầm của các đệ tử.
“Hai lần đều không được, lần thứ ba, quá mong manh nha!”
“Hắn rốt cục hoàn thiện bao nhiêu gốc dược thảo thế? Châu Vũ đã khảo hạch 2 lần, nhưng vẫn không thể siêu việt người này”
“Ta thấy được viễn cảnh của tương lai, Châu Vũ rớt đài, “nhũ thần” xưng bá!”
“Có ai biết chủ nhân của hai trái v·ú sữa này không? Nói một tiếng, mọi người đội ơn nhiều”
Quang Huy mặt ngoài lộ ra thần sắc không thể tin, tiếc nuối. Nhưng trong bụng lại một đống ý nghĩ xấu xa.
“có đánh mặt thì đánh cho đến nơi đến chốn, đánh một cách triệt để, đánh một lần là nhớ cả đời. Không nên đánh nửa vời. Như vậy không có cá tính, càng không có chính kiến nha!” – Quang Huy vừa suy nghĩ, vừa che miệng âm thầm cười.
Không khí yên tĩnh thật lâu khi Châu Vũ khảo hạch, thời khắc này không còn đè nén nữa nên xôn xao hẳn lên, Châu Vũ đứng đối diện tấm bia đá, đôi mi thanh tú nhíu chặt. Nàng vừa rồi đã ra sức 10 phần, dùng toàn bộ tạo nghệ để hoàn thành hơn như bảy ngàn gốc thảo dược. Nhưng có nghĩ sao cũng không thể nghĩ tới, thế mà vẫn ở vị trí thứ hai, vẫn bị đè.
Châu Vũ hai mắt nheo lại, lạnh lùng hừ một tiếng, quay người lần nữa đi vào tòa tháp, trong mắt lộ ra vẻ cực kì nghiêm túc
Sau 15 phút, Châu Vũ lần nữa đi ra, vẻ mặt của nàng lúc này đã cực kỳ ngưng trọng, xoay người lần nữa, lại 15 phút, nàng đi ra khỏi tòa tháp với sắc mặt tái nhợt, nhưng bên trong vẻ mặt lại là một cỗ khí thế cứng cỏi, thề không khuất phục. Nàng lần nữa bước vào bên trong tòa tháp.
Lần thứ năm, lần thứ sáu, lần thứ bảy...
Các đệ tử bốn phía đều giữ im lặng tuyệt đối, hô hấp của mọi người theo Châu Vũ mà lần lượt ngưng trọng, nghiêm túc, sau đó bộc phát lên, nhưng cuối cùng lại thở dài, tiếc nuối, rồi lại không hẹn mà cùng giữ yên tĩnh lần nữa.
Bởi vì cảnh tượng quá đáng sợ, khung cành Châu Vũ liên tục bước vào tháp, rồi lại đi ra cứ lặp lại liên tục, mọi người không cách nào tưởng tượng được, người vẽ xuống hai trái v·ú sữa cuối cùng đã ghép hoàn chỉnh được bao nhiêu gốc dược thảo, đến mức để Châu Vũ liên tục khảo sát nhưng không cách nào vượt qua.
“Cặp nhũ” treo trên đầu bảng khắc sâu vào tâm trí mọi người, tại thời khắc này, gây ấn tượng mãnh liệt đến cực hạn.
Châu Vũ lại một lần nữa sau khi ra ngoài tòa tháp, hai tròng mắt trong veo như nước mùa, thế mà xuất hiện tơ máu, đệ tử bốn phía cũng không khỏi trợn mắt há mồm khi nhìn thấy.
Quang Huy trong đám người, chỉ có thể không ngừng chỗ ho khan, cười thầm trong miệng, hết lần này tới lần khác chúng kiến Châu Vũ cố gắng siêu việt cậu nhưng chỉ rước lấy thất bại càng khiến cho Quang Huy khâm phục chính bản thân cậu. Trong nội tâm dâng lên một cơn sảng khoái.
"Ta Quang Huy chiếu rọi, Châu Vũ trong chớp mắt hôi phi yên diệt..." Quang Huy ngẩng đầu lên cao, hai tay chắp sau lưng, làm ra bộ dáng cao thủ tịch mịch nhưng miệng cười đầy ngạo nghễ trong khi đám đệ tử khác dần dần đi xa.
Châu Vũ không phục, nàng không hề bỏ cuộc. Đứng trước tấm bia đá dược liệu chương một, Châu Vũ hai mắt đầy cương quyết, nàng cắn răng, lần nữa đi vào bên trong tòa tháp, nàng rất cố chấp...