Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Tự Cải Tạo Chính Ta

Chương 130 : Rạng Danh




Chương 130 : Rạng Danh

Châu Vũ dù là đệ tử cấp 3, trình độ kiến thức căn bản cực kỳ khủng bố, hoàn toàn áp đảo mọi đệ tử, ngay cả đệ tử cấp 4 đều không bằng nàng, thì đám đệ tử cấp thấp không thể so sánh.

Địa vị Châu Vũ trong các đệ tử như là như mặt trời ban trưa, thậm chí được xem là bộ mặt của Y Viện, người lãnh đạo Y viện trong tương lai.

Châu Vũ nhoẻn miệng mỉm cười, dù ngày thường băng lãnh, ít nói chuyện nhưng giờ phút này, có quá nhiều đệ tử vì nàng mà reo hò, cũng không khỏi khiến nàng có chút đắc ý trong lòng. Điệu cười khẽ của Châu Vũ, lập tức khiến tiếng hoan hô của vô số đệ tử càng thêm nhiệt liệt.

Quang Huy đứng giữa đám đông, gương mặt hết sức hâm mộ nhìn Châu Vũ. Cái Quang Huy hâm mộ là địa vị của Châu Vũ.

“Hơn cả siêu sao điện ảnh, ngôi sao ca nhạc nha. Quang Huy ta cũng muốn một lần, ghi dấu ấn nơi này! Không thể thua kém khi ở Unolve được!”

Đáy lòng thở dài, Quang Huy ngẩng đầu nhìn về phía tấm bia đá thứ nhất. Tuy chỉ nhìn thoáng qua, nhưng Quang Huy hoàn toàn thu hết mọi thứ trong đầu, cậu bỗng nhiên liền trợn tròn hai mắt. Sau một lúc lâu xem xét, Quang Huy cười thầm trong bụng, trong lòng đầy vui mừng, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, lộ ra thần thái ngạo nghễ.

Quang Huy nhìn rất rõ ràng, bên trên tấm bia đá thứ nhất, giờ phút này có một cái vô cùng đẹp mắt ký tự, đứng phía đầu bảng, áp toàn bộ các tên phía dưới. Đứng trước biểu tượng “cặp mắt” các tên tuổi khác đều phai mờ, nhỏ bé đáng thương, ảm đạm vô quang.

Quang Huy không ngờ cậu lại được hạng nhất, ban đầu, theo suy nghĩ của Quang Huy thì phải hoàn thành ghép tất cả dược thảo mới được tính là thông qua khảo hạch. Nhưng thực tế, chỉ cần ghép đủ 1000 gốc là đã thông qua, Quang Huy gần như ghép cả 1 vạn gốc thảo dược, nên cậu đứng nhất trên tấm bia đá.



Quang Huy nhếch mép lên, trong bụng một đống ý nghĩ xấu xa xuất hiện. Vốn dĩ, cậu đã định quay về căn nhà gỗ, nhưng đám người hưng phấn, reo hò, dồn lực chú ý hoàn toàn vào Châu Vũ. Có người còn khẳng định không ai giỏi bằng Châu Vũ, y sư của y quán sẽ do Châu Vũ chèo chống. Điều này khiến Quang Huy bất mãn vô cùng.

“Cô gái nhỏ, tự cao thì không tốt nha! Quang Huy ta tốt bụng, giúp ngươi biết núi cao thì còn núi khác cao hơn, nhân ngoại hữu nhân nha! hừ hừ hừ. Vả mặt phát thứ nhất, bắt đầu!”

Quang Huy trừng mắt nhìn về Châu Vũ, bịu môi một cai. Câu bỗng nhiên kinh ngạc hô to một tiếng.

“Các ngươi nhìn bia đá thứ nhất kìa, hạng nhất làm sao không phải Châu sư tỷ. Đổi người rồi à, thật là kỳ quái, sao không có tên mà chỉ có hình vẽ thế!”

Thanh âm Quang Huy lanh lảnh xuyên thấu qua tiếng hoan hô bốn phía, vang vọng khắp sân, rót vào tai từng đệ tử. Lời nói quá mức rung động, lập tức khiến không ít người bên cạnh hắn nhao nhao lên, theo bản năng quay người nhìn vào tấm bia đá thứ nhất. Một đoàn người mang theo vẻ mặt đại biến, từng kinh hô ầm ĩ khắp nơi.

Đồng loạt, tiếng thét như d·ịch b·ệnh lan rộng không kiểm soát, càng nhiều người nghe đến kinh hô, càng nhiều người quay lại nhìn, càng nhiều người chấn động toàn thân, lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi. Trong phút chốc, tất cả mọi người nơi đây đều chú ý tới bia đá xếp hạng thảo dược chương thứ nhất.

“Cặp nhũ! Mù mắt ta rồi! Châu cô nương bị “Cặp nhũ” đè! Nghe lạ lắm nhen!”

“Quá biến thái! Có đảm lược! Ta nói cả lực thực và danh tự”



“Cái này. . . Cái này. . . tấm bia đá thứ nhất sao lại không phải Châu Vũ? Ai thể có siêu việt Châu Vũ! Tên nào vẽ cái danh tự vô cùng khó coi và vô nhân tính này thế?”

“Làm sao có thể, trời ạ, lại thật sự có người siêu việt Châu Vũ. Thằng này vẽ cái gì thay danh tự vậy?”

“Ta phục năng lực của hắn, càng phục can đảm của hắn. “Cặp nhũ” vô địch!!!”

“Fanclub lấy tên “Nhũ bá thế giới” “thiên thu nhất nhũ” hay “nhũ thần”?”

“Ai có thể đạp đổ được Châu Vũ thế, kiến thức dược liệu chương 1 của hắn khủng bố đến mức nào! Chu Vũ lần này không phải 10 bia thứ nhất, vẫn như cũ, 9 bia đệ nhất!”

“Ta quan tân đến “Nhũ thần” hơn? Nhất nhũ xuất thủ, Châu Vũ yên diệt”

“Câm miệng! “Tiện nhân nhũ” quá âm hiểm. Dám lấy cái danh tự đê tiện như vậy để hạ bệ Châu Vũ cô nương, các anh em, tìm cho ra tên “tiện nhân nhũ”. Chúng ta liều mạng cùng hắn để cứu vãn danh dự của Châu Vũ!”

Cả khoảng sân nhất thời xôn xao, nhấc lên một trận bàn luận ồn ào rôm rả, tiếng nghị luận to lớn, thậm chí còn lớn hơn so với tiếng reo hò trước đó. Dù sao tình huống này quá bất ngờ, khiến cho người ta không có chút nào chuẩn bị trước, ngoài ý muốn đến cực hạn.



Quang Huy ẩn trong đám người, đáy lòng vô cùng đắc ý, miệng cười rộng tới mang tai.

“Lần thứ nhất điều giáo nha! Tuy có chút không đủ ổn thỏa nhưng kết quả không tồi. Châu Vũ hả, thiên tài à. Quang Huy xuất thủ, Châu Vũ yên diệt!”

“Phải qua chông gai, khó khăn mới trưởng thành nha. Ta chỉ tốt bụng giúp Châu Vũ trưởng thành thôi. Không ý xấu tí nào nha. Hừ hừ hừ, dám không chú ý Quang Huy ta, xì, ta cũng c·ướp hào quang nữ chính của ngươi!” – Quang Huy tính toán trong bụng, cố suy nghĩ ra một lý do chính đáng.

Quang Huy có một ít lo lắng, xuất thủ quá nhanh nên có chút không đủ ổn thỏa. Nhưng vì đại kế giúp Châu Vũ trưởng thành, rèn luyện cô nàng để chịu được giông gió bão tố của cuộc đời, khó khăn vấp ngã trong cuộc sống. Quang Huy nâng tinh thần lên 10 phần, nhiệt tình chạy khắp nơi, khi thì hô to, phát ra thanh âm kinh ngạc, khi thì hạ giọng bình luận đâm chọt vài câu, khi thì vô ý tự khen “nhũ thần”. Nhờ công lao của Quang Huy, cả sân đã nhốn nháo, nay lại càng hỗn loạn.

Đúng lúc này, Châu Vũ vốn dĩ dự tính ly khai, thân ảnh bỗng nhiên dừng lại. Cô nàng nghe được tiếng kinh hô của đệ tử bốn phía, quay người lại, mắt phượng của nàng dán về phía bia đá xếp hạng dược thảo chương thứ nhất. Trên bia đá, tên nàng đã không còn ở vị trí đầu tiên, thay vào đó la một danh tự hình “cặp nhũ”.

Nàng đầu tiên là khẽ chau mày, rồi mắt trợn tròn lên. Vừa kinh ngạc vì thực lực của người đó, cô nàng vừa hết hồn vì hình dạng của danh tự. Rất nhanh, gương mặt liền dãn ra, nội tâm nàng bình tĩnh, không mảy may gợn sóng. Hạng nhất dược thảo chương thứ nhất là nàng đạt được khi vừa thăng cấp thành đệ tử cấp 2. Khi đó, nàng chỉ vui đùa, không hề xuất thủ toàn lực, càng huống chi, bây giờ đã qua vài năm, kiến thức của nàng lúc này đã bỏ xa nàng năm đó, khác biệt một trời một vực.

Điều khiến nàng băn khoăn là danh tự vô cùng kỳ cục kia.

“Có nhìn kiểu nào thì nó cũng tràn đầy biến thái! Ai đời lại vẽ danh tự như thế!” – Châu Vũ căng mắt ra nhìn, vận dụng hết khả năng tưởng tượng để hình dung được ý nghĩ của chủ nhân danh tự trên, nhưng nàng không sao nghĩ ra lý do.

“Không tệ, không tệ, y viện lại có thêm một thiên tài”

Châu Vũ hé đôi môi anh đào, nhạn nhạt phát ra thanh âm rất nhỏ. Thân thể nàng nhoáng một cái, hướng thẳng đến cánh cửa khảo hạch dược thảo thứ nhất.

Suy nghĩ của nàng rất đơn giản, phong độ chỉ là nhất thời, đẳng cấp mới là mãi mãi. Bị siêu việt chỉ trong chốc lát, nàng sẽ nhanh chóng cầm về vị trí vốn dĩ thuộc về nàng.