Chương 122 : Ông Lão.
Nam thiếu niên chợt lạnh mặt đi. Vẻ mặt hiện ra đầy chán ghét.
“Tự cao cái gì, đúng là hạng kỹ nử rẻ mạt. Không phải Bạch Lộc bang chỉ có mình ngươi là chiến sĩ cấp 4, ta cũng nhanh đạt tới. Ha, ha, ha”
Tên thiếu niên cười đầy quỷ dị, âm thanh trở nên khàn đục lạ thường. Gương mặt méo mó, hiện lên đầy nếp nhăn. Nếu như có ai nhìn thấy hắn lúc này, thì họ sẽ không tin đây là thiếu niên 17 tuổi. Trông hắn như lão già gần trăm tuổi.
“Hà, hà, hà....” Tiếng cười quỷ dị, vang lên trong đêm.
.
.
.
Đóng lại cuốn [Lịch sử nghề y] trên bàn còn vài chồng sách cao hơn nửa người, vài cuốn [Y sư và chiến sĩ] [Sức mạnh của nghề nghiệp] [Cấu tạo cơ thể] đang dang dở, Quang Huy khép tất cả các cuốnn sách lại.
Cậu phân đám sách này ra thành từng loại cụ thể. Sau đó, cậu cất tất cả bọn chúng lên kệ, về lại ví trí lúc ban đầu.
Quang Huy ngồi xuống chiếc bàn tròn. Chiếc bàn này đặt cạnh cửa sổ lớn ở ngay góc thư viện. Ngồi nơi đây có thể đón toàn bộ ánh nắng lúc chiều tà, và nơi đây nằm khuất sau giá sách, rất yên tĩnh.
Quang Huy dựa lưng vào thành ghế, miệng nhấp từng ngụm sữa, mắt dõi theo ánh chiều tà.
Quang Huy chậm rãi ngẫm nghĩ về hai bản [Đại cương sơ cấp y thuật] và [Y sư tu luyện pháp]. Hơn hai tháng miệt mài học tập, không bỏ một ngày, Quang Huy học xong [Đại cương sơ cấp y thuật].
Dùng trí nhớ siêu cường và tính chăm chỉ của bản thân, Quang Huy tốn chỉ có 1/50 thời gian, khi so với người khác. Trong lòng Quang Huy cũng thầm cười, vui vẻ vô cùng.
Cùng một môn học, môn tu luyện, thời gian Quang Huy dùng chỉ bằng 1% hoặc 2% so với người bình thường, thì cậu sẽ dư biết bao nhiêu thời giờ. Số giờ này, cậu có thể tận dụng để tu luyện mạnh thêm hay tu luyện thêm môn khác.
Con đường Quang Huy đi chắc chắn sẽ xa hơn và nhanh hơn người khác.
Trí não Quang Huy quá cường đại, không những nhớ không sai một chi tiết, một chữ nào trong [Đại cương sơ cấp y thuật] mà Quang Huy còn muốn học hiểu, không phải học vẹt. Cách học chỉ biết mặt chữ, không biết ý nghĩa.
Quang Huy đọc thêm hàng ngàn cuốn sách. Gần 90% số sách ở tầng 1 của thư viện đều được Quang Huy đọc. Nhờ vậy, Quang Huy có thể lý giải sâu sắc và toàn bộ các kiến thức trong [Đại cương sơ cấp y thuật]. Trình độ nắm giữ cuốn sách này của Quang Huy không hề thua bất kì Y Sư cao cấp ở Y Viện.
Nếu như cuốn y thư cung cấp cho Quang Huy nhiều loại kiến thức về bệnh, cách chữa trị và dược liệu, thì cuốn [Y sư tu luyện pháp] đúng chuẩn là phế vật công pháp. Quang Huy tuy là đệ tử cấp 2, nhưng lại là đệ tử đặc cách gia nhập, không phải đệ tử cấp 1 thăng cấp nên gặp nhiều hạn chế.
Quang Huy không nhận được y thư và công pháp tu luyện của đệ tử cấp 2. Quang Huy chỉ nhận được 2 bản y thư và công pháp của đệ tử cấp 1.
Khi Quang Huy đậu kỳ thi cuối năm, lúc đó Quang Huy chính thức là đệ tử cấp 2, được cấp 2 bản tu luyện và y kinh dành cho đệ tử cấp 2.
Đệ đệ của Trịnh Tinh nhắm đến vị trí này, chỉ cần cuối năm giở chút thủ đoạn là có thể chính thức là đệ tử cấp 2.
Mẹ của Trịnh Tinh là hộ pháp, quyền cao chức trọng, hoàn toàn có khả năng giúp con của mình vượt qua kỳ thi dễ dàng. Giám khảo xét duyệt có nghiêm khắc thì cũng phải vuốt mặt nể mũi một hộ pháp, mắt nhắm mắt mở cho đệ đệ Trịnh Tinh.
[Y sư tu luyện pháp] chỉ có vài chục đường quyền đơn giản, không có tâm pháp, dược tề hay luyện thể phụ trợ. Bản tu luyện chỉ có duy nhất chiêu thức. Đúng chuẩn đệ tử tạp dịch tu luyện.
“Bản tu luyện này còn thua mấy đường dưỡng sinh của cô hàng xóm ở kiếp trước nha!”
Trí nhớ siêu hạng của Quang Huy chỉ cần hơn phút là nhớ rõ từng chi tiết. Quang Huy bắt đầu tập luyện bản tu luyện này.
Ban đầu, Quang Huy còn hy vọng nó sẽ cho cậu bất ngờ như những môn công pháp cậu từng luyện. Nhưng bản này đúng là dành cho đệ tử cấp 1, nó không hề có bất cứ tác dụng nào.
Quang Huy cũng không tin, cậu suy nghĩ là do thời gian luyện tập quá ngắn nên bản tu luyện chưa thể hiện ra tác dụng.
Kiến Trung Quán to lớn như thế, mấy trăm năm lịch sử, không thể cấp một bản tu luyện phế vật, không hề có tác dụng cho để tử được.
Quang Huy kiên trì tu luyện mỗi ngày, dành ra 15 phút sáng và 15 phút mỗi tối để tập luyện.
Hơn hai tháng trôi qua, tới tận hôm nay, Quang Huy không thấy một tia khác lạ nào. Quyển công pháp [Y sư tu luyện pháp] chỉ đơn thuần là bộ công pháp dưỡng sinh, hoạt động cơ thể, không có gì khác lạ.
“Nhiều khi chúng ta không đoán được ý nghĩ của các bậc cha chú nha. Luyện cả đời, cuối cùng biết rằng nó chỉ là dưỡng sinh công. Có khi tức đến mức đầu thai luôn”.
Quang Huy thu hết bánh kẹo và sữa trên bàn vào ba lô. Khi bước qua ông lão, Quang Huy mĩm cười rồi đưa cho ông lão một hộp trà.
“Ông lão, tặng ông nè. Không phải lần trước ông khen ngon hả. Trà này là bí mật gia truyền nha. Chỉ có Huy Huy có thôi” Quang Huy nở nụ cười thân thiện, ấm áp rồi rồi đi
Ông lão cầm hộp trà màu vàng lên mà hai mắt tỏa sáng. Miệng ông ta cười khanh khách “Nhóc con này. Tặng gì ít quá. Uống chưa đã là đã hết sạch rồi!”
Ông lão ôm hộp trà như ôm vàng, chạy vào trong căn phòng sát bên thư viện.
Quang Huy bước chậm trên đường, hướng về phía căn nhà nhỏ yêu dấu của cậu. Trà này là Quang Huy tự phối chế, chỉ có công hiệu tỉnh táo và một ít dược liệu bồi bổ, không có hiệu quả to lớn.
Chẳng qua là mùi vị rất ngon. Quang Huy tặng cho ông lão một ít. Sau đó, ông lão cứ bám lấy Quang Huy mà đòi trà. Cứ mỗi tuần, Quang Huy đều tặng cho ông lão này một ít trà mà cậu làm.
…
“Chán ghê đó! Lần trước mua đồ mà quên mua một ít lá trà tươi”
Quang Huy rời khỏi thư viện, cậu hướng tới cửa của Kiến Trung Quán. Hôm nay có dư thời gian, rãnh rổi không có việc, sẵn dịp tâm trạng vui vẻ vì học thuộc hết cuốn [Đại cương sơ cấp y thuật] Quang Huy định làm một bữa ăn hoành tráng, tự chiêu đãi bản thân.
Nhưng nguyên liệu ở nhà lại thiếu vài món nên Quang Huy quyết định đi siêu thị, sẵn tiện mua một ít lá trà tươi, để về phối chế ra trà khô đặc biệt, tặng cho ông lão ở thư viện.
Quang Huy quẹo vào một con hẻm sát bên y quán, đây là con đường tắt để đi đến siêu thị. Quang Huy tình cờ phát hiện khi đi dạo ngắm hoàng hôn vào buổi chiều. Đi đường đại lộ thì khoảng cách dài gấp đôi, do phải đánh một đường vòng cung khá xa.
Tuy gọi là hẻm, nhưng lại khá là rộng rãi, rộng hơn 4 mét. Con đường này cực kỳ vắng lặng, vì dân ở khu này đi làm vào ban ngày, chỉ khí tối đến thì nhà mới sáng đèn.
Cậu nhóc cực thích đi con đường này vì lý do đó. Không khí yên lặng, tĩnh mịch giúp tập trung suy nghĩ, không bị phân tâm.
“Trà gì bây giờ nhỉ? Lần trước mua Thiết Quan Âm rồi, mua vị khác cho ông lão đổi khẩu vị đi”
“Không biết trà sen Tây Hồ, trà cổ thụ Tây Bắc và trà Móng Rồng Tây Côn Lĩnh thì loại nào hợp hơn ta?”
Quang Huy vừa đi vừa chìm trong thế giới của riêng cậu.
“Thôi mua hết đi, cho ông lão làm chuột thí nghiệm. Quyết định vậy”
“Hôm nay ăn lẩu hải sản đi, he, he, he. Mua nhiều nhiều hải sản, ít rau thôi”
“…”