Chương 121 : Bạch Lộc.
Nhờ vào 2 hiệu ứng “chấn động” và “super sonic” dù cho không dùng tuyệt kỹ “cuốn theo chiều gió” thì Quang Huy cũng không ngần ngại chiến đấu tay đôi, trực diện với chiến sĩ gen cấp 1. Lúc này, cả tốc độ và sức mạnh của cậu đều đạt 200 đơn vị, đạt đỉnh cấp chiến sĩ gen cấp 1.
“Ta chỉ là một con gà, chỉ có 40 đơn vị tốc độ và sức mạnh. Nhưng sau khi tung ra hai hiệu ứng, ta bỗng dưng đứng đỉnh chiến sĩ gen cấp 1. Kỳ diệu thật!”
Hiệu ứng có nghịch thiên thì vẫn chỉ cho Quang Huy chiến đấu ngang ngửa với chiến sĩ gen cấp 1. Nhưng Quang Huy lại khám phá ra một công dụng khác của hiệu ứng, có thể gọi là hơn cả nghịch thiên.
Đó là thiên phú “Pháo Hoa” chỉ với một ý nghĩ trong đầu, bất cứ nơi nào trong tầm mắt, Quang Huy có thể cho bất kì vật thể nào ở nơi này nổ tung như pháo hoa.
Nhưng không phải vậy thiên phú “pháo hoa” tương tự với thiên phú “thuấn di” đều là do Quang Huy tự biên tự diễn mà ra. Nếu “thuấn di” là do năng lực của “cuốn theo chiều gió” thì “pháo hoa” là do ba thứ cấu thành, gồm ném ám khí và hai hiệu ứng.
Sau hai lần được cải tạo bởi tầng 7 viên mãn của hai bộ võ kỹ, thân thể Quang Huy đã tăng mạnh. Tốc độ của ám khí do Quang Huy ném nhảy vọt. Khi vừa hoạt hóa gen, Quang Huy dùng tay ném ám khí, thì chỉ có tốc độ 1350 m/giây.
Hiện tại, cơ thể đã cực kì mạnh mẽ, Quang Huy ném ám khí đạt tới tốc độ 2000 m/giây. Tốc độ này có thể gọi là kinh khủng, nhưng nó không là gì, khi so với tốc độ có điệp gia hiệu ứng “super sonic”.
Tốc độ của ám khí lúc này đạt tới một con số không tưởng, là 10 000m/giây. Tốc độ di chuyển của ám khí nhanh tới mức mà ngay cả camera cũng không bắt kịp, đừng nói đến con người. 10 000 m/giây là tương đương với 1/30 vận tốc ánh sáng, Quang Huy nghi ngờ rằng, ngay cả chiến sĩ cấp 7 cũng khó có thể nhìn thấy được viên bi ám khí của Quang Huy. Khi một vật di chuyển càng nhanh thì sức p·há h·oại của nó càng khủng kh·iếp.
Ở kiếp trước, Quang Huy từng nghe câu chuyện một hạt cát ngoài không gian có thể phá hủy một tàu không gian khi nó di chuyển quá nhanh. Viên bi này cũng như thế, tốc độ quỷ khốc thần sầu, lực phaq hoại nó gây ra cũng lạnh sống lưng của Quang Huy.
Nhưng viên bi đó chưa điệp gia thêm hiệu ứng “chấn động” Quang Huy không dám tưởng tượng khung cảnh này, một viên bi di chuyển 10 000 m/giây và có hiệu ứng “chấn động”.
“ẦMMMMMMM...”
Một tiếng động đinh tai nhức óc phát ra từ máy đo sức mạnh. Bề mặt của máy đo đã lõm nhẹ vào, xung quanh còn có nhiều vết nứt. Quang Huy vừa kiếp sợ lại vừa vui mừng. Máy này dùng cho chiến sĩ cấp 3, nếu viên bi gây rạn nứt và vết lõm thì chứng tỏ công kích của Quang Huy đã vuôt qua chiến sĩ gen cấp 3.
-Má ơi! Gần 1050 đơn vị!
Quang Huy nhìn vào con số hiển thị mà trong lòng nổi lên sóng gió, mặt mày đầy kh·iếp sợ. Chiến sĩ gen cấp 1, sức mạnh nằm trong khoảng 100 – 200 đơn vị. Chiến sĩ gen cấp 2 thì dao động 400 – 600 đơn vị. Chiến sĩ gen cấp 3 có sức mạnh khoảng 700 – 900 đơn vị.
Công kích của Quang Huy đạt mức 1050, vượt xa chiến sĩ gen cấp 3 đỉnh cấp một đoạn dài. Với uy lực 1050 đơn vị, Quang Huy dễ dàng xuyên thấu mọi phòng ngự của chiến sĩ gen cấp 3, tung một đòn kết liễu tính mạng của họ.
Quang Huy dùng thủ đoạn ném ám khí này để xử lý toàn bộ 10 tên áo đen. Bọn chúng không hề có khả năng hoàn thủ, lập tức c·hết ngay. Tên đầu lĩnh là chiến sĩ gen cấp 2 cũng không thoát khỏi ma trảo của Quang Huy. Chưa kịp phản ứng là một cánh tay bị Quang Huy làm nổ tung.
Chiêu ném ám khí kèm theo 2 hiệu ứng thì bá đạo ở 2 chổ, ngoài uy lực mạnh không tưởng, vượt xa chiến sĩ gen cấp 3, thì nó không thể nhận biết bằng mắt, do tốc độ quá nhanh. Làm một phép so sánh, chiêu thức này có tốc độ nhanh gấp 2 lần tuyệt kỹ bảo mệnh “gió siêu thanh” của Quang Huy, đủ để hiểu nó nhanh đến mức nào.
Do nguyên nhân không thể thấy bằng mắt thường, thời gian tung chiêu thức và khi nó chạm tới đối thủ là ngay tức khắc, khiến đối thủ nổ thành thịt vụn nên Quang Huy suy diễn ra cảnh tượng dùng ý thức làm nổ tung đối thủ.
Tuyệt kỹ “pháo hoa” dùng ý thức làm nổ tung đối thủ được tạo ra. Nhưng thực sự thì không có ý thức nào hết, chỉ có ném ám khí. Quang Huy cố tình đánh lừa mọi người, tạo thêm sự thần bí cho bản thân.
.
.
.
Trong căn nhà nơi cuối hẻm.
Một tên nam tử da đen nhẻm đang hối hả chạy, hắn gấp gáp hướng tới cửa của căn nhà.
Dừng lại trước ngôi nhà, hắn lập tức liên lạc với người bên trong, giọng nói vô cùng gấp gáp.
"Nhanh báo cho bang chủ, có việc gấp cần bẩm báo" Tên nam tử liên tục đi lòng vòng, tâm trạng vô cùng hồi hộp xen lẫn lo sợ. Khi cánh cổng vừa hé mở, hắn ta lập tức xông vào trong căn nhà.
"Thưa bang chủ, có tên thuộc hạ cần bẩm báo chuyện gấp"
"Để hắn vào" Giọng nói trong trẻo của người thanh niên trẻ tuổi vang lên từ trong căn phòng.
Tên nam tử da đen liền hạ thấp người rồi bước vào căn phòng.
Người thanh niên trẻ tuổi, đang chăm chú viết chữ, bỗng lên tiếng "Chuyện gì?"
Nam nhân da đen liền quỳ xuống, vẻ mặt hoảng sợ, giọng nói run rẩy.
"Tam trưởng lão hộ pháp đã trở về, nhưng b·ị t·hương rất nặng thưa bang chủ. Trưởng lão đang hôn mê b·ất t·ỉnh. 10 cao thủ của đệ tam đường toàn diệt"
Nam thiếu niên đang viết bỗng nhưng dừng lại. Nhíu chặt mày, giọng nói tràn ngập nghi vấn. Không khí trong căn phòng dồn nén lại, đầy áp lực.
"Đệ tam đường do đường chủ là tam trưởng lão, chiến sĩ cấp 2 đỉnh cấp. Dẫn theo 10 tên chiến sĩ đỉnh cấp 1. Kết quả toàn diệt. Ngươi xác định"
Nam trung niên da đen càng hoảng sợ hơn, mồ hôi lạnh ướt sóng lưng.
"Trưởng lão mất một cánh tay, trước khi hôn mê đã căn dặn là tuyệt đối không đến nơi đó. Có cao thủ bảo hộ"
Tên thiếu niên chống cằm, vẻ mặt suy tư. Ngón tay hắn bắt đầu gõ trên bàn gỗ. Tiếng gõ vang lên liên tục. Từng tiếng “cộc, cộc” như đang tra tân tinh thần của nam tử trung niên.
"Có cao thủ. Tình hình trở nên thú vị rồi đây. Ngươi lui ra đi. Tạm thời án binh bất động"
Tên nam nhân da đen như được đặc xá, gương mặt hiện lên nét vui mừng. Hắn ta cúi người chào, rồi ba chân bốn cẳng chạy nhanh khỏi căn phòng.
"Chào tông chủ, thuộc hạ xin lui"
Tên nam thiếu niên cầm bút mực lên, tiếp tục nắn nót viết từng chữ. Gương mặt hắn đầy chăm chú.
Từ ngoài cửa sổ, bóng dáng người phụ nữ bận đồ đen, có thêu những bông hoa hồng đầy gai nhọn, có màu tím nhảy vào căn phòng.
Tên thiếu niên mĩm cười khi nhìn người phụ nữ.
"Dì Hồng Hoa, ta vừa chuẩn bị được một món ngon, dì ở lại ăn với ta đi"
Người phụ nữ vẫn không hề trả lời, vẻ mặt tinh xảo bị chiếc mặt nạ che đi, không hề biểu lộ ra bất cứ cảm xúc nào.
Thiếu niên thấy vậy liền cười phá lên, xua tan không khí ngượng ngùng.
"Hồng Hoa, dì đừng tỏ vẻ xa lạ như thế. Hơn 10 năm làm việc cho cha ta, 8 năm đi theo ta. Ta xem dì như người nhà của ta, như một phần gia đình"
Thiếu niên cười đầy hòa ái, gương mặt hiện lên nét ấm áp vô ngần.
"Dì giúp ta tra tên nhóc này. Bạch Lộc bang chỉ có dì là cao thủ gen cấp 4, dì đi ta an tâm hơn"
Cô gái gật nhẹ đầu, dây gai màu xanh đen từ phía dưới chân mọc ra, chúng dài ra, vươn lên cao, bao phủ khắp người cô nàng. Trong phút chốc, thân ảnh cô nàng biến mất, chỉ chừa lại đám dây gai đang tan thành tro bụi.