Chương 118 : Ám Sát.
Trong một ngõ hẻm nhỏ, nằm khuất sau một tòa nhà cao tầng. Hẻm này là hẻm cụt, chỉ có duy nhất một căn nhà, nên không có lấy một ai đi vào nơi đây.
Một người đàn ông bận đồ công sở, áo sơ mi xanh, quần tây đen đang đi về hướng căn nhà này, tay người này cầm một túi xách da, màu đen. Người này đi tới trước cổng nhà, rồi hắn gõ cửa 5 lần, cách nhau những khoảng thời gian khác nhau.
-Cốc … Cốc……Cốc Cốc …Cốc.
Cửa sắt tự động mở ra. Đầu hắn ta quay một vòng, xem xét xung quanh, rồi bước vào.
Trong một gian phòng kín, một nam nhân trẻ tuổi đang ngồi trên vị trí cao nhất, chính giữa bàn. Hắn ta mở miệng, giọng nói không có chút cảm xúc nào.
-Sao rồi?
Tên nam nhân mặc đồ công sở lập tức cúi người trả lời.
-Thưa hội trưởng, tên nhóc này không có gì khác lạ. Ta theo dõi hắn cả một buổi chiều, thứ hăn mua trong siêu thị cũng chỉ là bánh, kẹo, sữa, đồ ăn, nhu yếu phẩm, không có v·ũ k·hí, không có hóa chất, không có vật dụng. Hắn chỉ mua đồ ăn, ngoài ra thì không có gì lạ thường.
Người thanh niên gõ bàn liên tục, ngón tay chạm vào mặt bàn gỗ, liền phát ra âm thanh “cộc, côc” rất khó chịu. Hắn ta mở miệng.
-Chỉ là 1 tên nhóc con, mà khiến 2 chiến sĩ gen cấp 1 c·hết. Đúng là khó tin.
-Ngươi cử thêm người đi bắt tên nhóc đó cho ta. Ta muốn biết ai g·iết 2 người của ta. Đánh tàn phế rồi mang về, đừng c·hết là được. Sẵn tiện cho đám người nhờ chúng ta một câu trả lời, Bạch Lộc hội của chúng ta không phải hạng vá áo túi cơm.
Nam tử bận đồ công sở cung kính trả lời rồi bóng dáng khuất dần trong màn đêm.
-Dạ! thuộc hạ sẽ chuẩn bị thưa hội trưởng
Nam tử trẻ tuổi vẫn ngồi trước bàn gỗ, tay không ngừng nắn nót, viết từng chữ. Hắn ta bỗng dưng lên tiếng.
-Ngươi điều tra tới đâu rồi?
Từ phía cửa sổ, một giọng phụ nữ vang lên.
-Chỉ là một tên nhóc không may mắn, không còn gì khác.
-Điều lạ lùng nằm ở bên mua tính mạng của thằng nhóc này. Trịnh Tinh, con trai Linh hộ pháp. Tên nhóc con này không đáng giá đó.
Nam tử đặt bút xuống, tiếp tục gõ bàn.
-Vậy là nằm ở vị trí tên nhóc đó chiếm ở Y Viện. Chỉ là một vị trí học đồ, đáng giá không?
-Ngươi tiếp tục thăm dò phía Trịnh Tinh cho ta.
Người phụ nữ liền nhanh chóng phi thân biến mất, bỏ lại nam tử vẫn đang miệt mài viết chữ. Bóng đêm dần phủ căn nhà, ánh đèn le lói trong đêm, xua tan một phần lạnh lẽo. Người nam tử cũng biết mất, đèn cũng tắt, bóng đêm ập tới căn nhà,…
.
.
.
Mười đạo thân ảnh tung người lên cao, xuyên qua các tàng cây, tốc độ cực nhanh, chỉ thấy những thân ảnh nhạt nhòa màu đen ẩn hiện giữa các tàng cây. Mỗi lần chạm nhẹ lên thân cây là bóng người lại v·út đi hơn 10m, thân cây thậm chí không còn lắc lư.
Mười đạo thân ảnh nhanh như cắt, tung người liên hồi, xông qua cánh rừng. Cả mười người đều dừng lại trước một căn nhà gỗ, núp sau một thân cây to. Một người trong số chúng mở miệng, hắn ta đứng giữa 9 người còn lại, ngực thêu một con lộc màu vàng.
-Thưa hộ pháp, đúng là căn nhà của tên nhóc.
Ngoài tên dẫn đội là hộ pháp, cả 9 tên còn lại đều có một con lộc màu bạc trên ngực. Gương mặt cả 9 tên đều đằng đằng sát khi.
Tên hộ pháp mở miệng.
-Ngươi, dẫn theo 5 tên phía sau, bắt tên nhóc cho ta.
Người nam tử nghe thấy hộ pháp điểm danh chính mình, liền vui vẻ. Gương mặt già cằn, hàm răng chỉ còn lại 1 chiếc ố vàng, mĩm cười man rợ.
-Có thể chặt tay, chặt chân không hộ pháp.
Hộ pháp liếc nhìn lão già trước mặt.
-Không c·hết, có thể nói là được!
Lão già mặc áo đen cười giọng quái dị.
-Đi nào, hê hê hê. Ta thích con nít non trẻ nha. Thịt mềm lắm, các ngươi cũng thử đi, ta đảm bảo các ngươi sẽ mê!
5 tên đứng phía sau lão già đều rùng mình, hướng ánh mắt chán ghét đến thân hình lão ta. Bọn chúng thích g·iết người, cảm giác sảng khoái và thỏa mãn khi s·át h·ại một tính mạng khiến cho bọn chúng đều nghiện. Nhưng ăn thịt lại khác, bọn chúng thấy tởm việc này.
-Ta chỉ thích tiến rên thôi, tiếng gào thét tuyệt vọng, thảm thiết mới đã.
-Ta thích tiếng van xin này nỉ, ha ha ha. Tới đó bắt chúng làm gì, chúng cũng nghe theo. Ta bắt hai vợ chồng g·iết nhau, thế là bọn chúng lao vào nhau, sống c·hết mà chiến. Quá thú vị!
-Các ngươi không hiểu phê là gì! Cưỡng h·iếp vợ người khác mới phê, xong rồi g·iết cả hai, đúng là phê.
Cả 6 tên vừa đứng từ xa mà thì thầm trò chuyện với nhau, vừa xem xét căn nhà, thỉnh thoảng lại bật cười. Khi kiểm tra xung quanh không có một bóng người, cả bọn nhanh chóng tiếp cận căn nhà.
Quang Huy ngậm một thanh kẹo trong miệng, tay trái cầm theo một bình sữa, bận một bộ đồ cộc tay, quần cụt từ phía trong nhà bước ra. Cậu vừa mở cửa là đụng ngay 6 tên hắc y nhân đang tiến lại gần. Quang Huy giơ tay lên, vẫy chào.
-Chào 6 người!
Thấy hình ảnh của Quang Huy, đứa con nít ngậm kẹo uống sữa, cả bọn đều sửng sốt. Dù g·iết người vô số, nhưng con mồi như Quang Huy là lần đầu bọn họ gặp.
-Nhóc con! Đi chơi với chú không?
Lão già nhe một chiếc răng ố ra, miệng nhếch mép, dụ dỗ Quang Huy.
-Chơi tù xì nha! được không?
Quang Huy hào hứng trả lời. cả năm tên còn lại nhìn Quang Huy với ánh mắt quái dị. Trong lòng bọn họ đánh giá Quang Huy từ trên xuống, tên nhóc này khá lạ. Nếu đứa con nít bình thường thì đã thét lên và chạy, còn Quang Huy thì hào hứng tham gia.
“Không lẽ bị ngốc, hay chậm phát triển” – Suy nghĩ của 5 tên và lão già về Quang Huy.
Lão già khoái chí khi Quang Huy đáp ứng.
-Ai thua mất một bộ phận trên cơ thể, nhóc con chịu chơi không? Có gan chơi không?
Quang Huy suy nghĩ. Giơ bàn tay lên và đếm.
-2 tay, 2 chân, đầu, ngực. Không, đầu và ngực là 1 nha. Vậy là sai câu thứ 5 phải c·hết nha!
Thấy Quang Huy giơ ngón tay bé xíu mà đếm, cả 6 người đều thấy không thích hợp. 5 người hối thúc lão già nhanh bắt Quang Huy, tránh tình huống có biến. Lão già không để ý, một đứa con nít ở giữa rừng già, giở được trò gì.
-Đồng ý nha! Thua rồi không được chạy nha!
Quang Huy cười rạng rỡ.
-Chơi! Chơi!
-Kéo, búa, bao.
Quang Huy ra bao, lão già nắm bàn tay lại, ra búa. Quang Huy thắng nên cậu nhảy lên vui mừng. Lão già mĩm cười đắc ý.
-Ngươi thắng nha, nhưng vẫn phải đưa tay một cái tay. Lại đây nào!
Quang Huy xụ mặt xuống, vẻ mặt băng giá.
-Ngươi nuốt lời nha!
“Đùng” – tiếng động vang lên. Lão già bỗng dưng la thảm thiết, tiếng thét như xé nát tim gan. Một cánh tay của lão ta biến thành vụn thịt. Trên thân cây kế đó vẫn còn bám vài mẫu xương và một nhúm thịt đang vắt vẻo trên cành cây.
Quang Huy nhún người lắc lư, múa một vòng, mặc kệ lão già đang lăn lộn vì đau đớn. Lão ta ngã xuống đất, liên tục nắm vào bả vai nơi cánh tay bị nổ tung, để ngăn máu chảy. Nhưng máu vẫn túa ra thành tia, văng khắp mặt cỏ. Biến một vùng cõ xanh thành màu đỏ, mùi tanh tưởi bốc lên.
-Chơi tiếp nha! Ngươi còn 3 cơ hội nè!
-Kéo … búa … bao
-Sao ngươi lại ra búa vậy!