Chương 119 : Diệt.
Lão già còn một tay, đang giữ chặt ngay bả vai đang đổ máu. Do lão nắm bàn tay lại, Quang Huy mặc định là lão ta ra búa.
"Thua nữa nha!" Quang Huy lắc người, tiếp tục múa một điệu, miệng nhoẻn cười.
“Đùng” – tay còn lại của lão ta cũng nổ thành thịt vụn. văng lên mặt cả 5 người còn lại. Từ lúc Quang Huy nổ tung cánh tay của lão già, cả 5 người đều hồn bay phách lạc, đứng sững như trời trồng, bọn họ quá kinh ngạc và bất ngờ trước cảnh tượng xảy ra. Tới khi lão già bị nộ một tay còn lại, máu tạt lên mặt 5 người, mới khiến họ hoàn hồn lại.
"Giết nó nhanh!" Một người trong số đó hét lên, nhưng buồn cười là chỉ có tên hét to là xông tới Quang Huy, cả 4 tên còn lại đều đứng yên, trên mặt hiện nét chần chờ.
"Vi phạm luật chơi nha!"
“Đùng” Khác với lão già bị nổ từng cánh tay. Nam tử bị nổ tung cả người. Một người đầy đủ tứ chi, khi xông tới Quang Huy chỉ còn 5m thì bổng nhiên cả người bị tách thành từng vụn thịt nhỏ, ngay cả xương cốt cũng bị phân nát ra. Cả một cơ thể người, trong chốc lát, thành một bãi thịt băm, văng tung tóe khắp mọi nơi trên cỏ.
Quang Huy hạ tấm kim loại bằng sắt xuống, vuốt ngực một cái, miệng đắc ý.
"Ta rút kinh nghiệm từ các lần trước. Mỗi lần nộ tung như vậy, mắc công phải tắm rửa, mà kì cọ quá quá mất thời gian, nên ta tạo ra tấm chắn thịt"
Không tính lão già đã hôn mê, 4 tên còn lại nhìn Quang Huy với ánh mắt đầy sợ hãi, tay chân bọn họ run cầm cập, có tên đứng không vững, khụy cả người xuống.
Làm sát thủ, sống ở hắc hội khiến bọn họ nhảy nhót trên lưỡi đao quá lâu, cảm giác sợ hãi quá lâu rồi chưa xuất hiện, nhưng hôm nay, cảm giác sợ điếng người này lại trỗi dậy, bao trùm cả bốn tên.
Giết người, h·ành h·ạ, bức cung, cả 4 tên đều từng làm, và làm nhiều là đằng khác. Nhưng cảnh tượng trước mắt lại quá kỳ dị, không hợp thói thường. Một tên nhóc 10 tuổi, đòi chơi trò chơi, bắn nổ 2 tay một người, một người nát thành thịt vụn nhưng không nhíu mày, mà còn vui vẻ, lắc múa nữa. Tất cả mọi thứ đều quá bất thường.
"Ma quỷ, tên này không phải người, là ma quỷ. Ngươi, ngươi,… không phải con người"
Cả bốn tến đều cà lăm, tay chân run, cố bám lấy nhau. Miệng liên tục van xin, nài nỉ Quang Huy tha cho bọn họ.
"Chơi trò chơi nha!"
Quang Huy cười thầm trong bụng – “một đám xấu xa, chuyên gia đâm thuê chém mướn, gì mà ăn thịt con nít, hãm h·iếp phụ nữ, g·iết cả vợ chồng, còn bắt người thân g·iết nhau, cả đám biến thái. Hôm nay ta phải biến thái gấp bội bọn chúng bây, chơi cho bọn bây c·hết luôn, c·hết tâm hồn lẫn thể xác. Coi như báo thù giùm người vô tội”
Cả đám không hề biết 5 giác quan của Quang Huy cực kỳ mạnh mẽ, cả bọn đứng hơn 50m thì thầm, nhưng Quang Huy vẫn nghe thấy. Quang Huy tức điếng người vì những chuyện cùng hung cực ác mà bọn chúng làm, càng tức hơn là bọn chúng dám động thổ trên đầu thái tuế.
“Dám tính toán Quang Huy ta, bọn bây tiêu rồi!”
Quang Huy nhìn lão già, tay chông cằm rồi nghĩ ngợi.
“Đùng” – cả người lão nổ tan tành, miệng lão cũng không kịp để hét lên, chỉ có ánh mắt còn sót lại một tia không cam lòng và hối hận.
"Mất hai tay, sao chơi tù xì, nên thua nha!"
Quang Huy chỉ vào lão già, rồi giải thích lý do cho cả 4 người, kèm theo một lời hứa.
"Yên tâm, ta rút kinh nghiệm, lần này là chân trước, nên vẫn có thể tù xì nha"
Quang Huy nhìn tên nam tử đầu tiên, rồi chạy lại gần hắn.
"Chuẩn bị nha! "
"Kéo … búa … bao!"
“Đùng” – nam tử kêu thàm thiết vì một chân thành phân bón cho đám cỏ.
"Tiếp tục nha! Kéo … búa … bao!"
“Đùng” – Nam tử ngã nhào xuống đất, không ngừng lăn lộn. Quang Huy nghĩ thầm, đám cỏ này may mắn quá, được một đống phân bón. Hẹn sang năm, bọn chúng chắc sẽ cao lớn lắm.
"Kéo … búa … bao!"
Tên nam tử la lớn, đầy vui mừng.
"Ngươi thua rồi nhóc!"
“Đùng” – Tên nam tử mất một tay. Quang Huy huýt sáo một cái, ánh mắt đầy vẻ hèn mọn, nhưng giọng nói đầy chính nghĩa.
"Ngươi nhìn lầm. Ta ra bao, không phải kéo"
"Ngươi ..." Tên nam tử gục người xuống, ánh mắt vô thần, miệng lẩm bẩm. Tinh thần hắn đã bị Quang Huy h·ành h·ạ tan vỡ, hắn không còn tỉnh táo nữa.
"Tha cho ta, ngươi là ác quỷ, ngươi là ác quỷ"'
Quang Huy nhìn tên đầu tiên trong 4 tên, chỉ mới chưa được 30 giây, tên này chỉ còn lại có 1 tay.
“Quá cùi bắp!” – Quang Huy xem thường tên này.
Nhìn khung cảnh trước đầy máu và thịt trước mắt, Quang Huy thấy ớn lạnh, có cảm giác nổi da gà, lạnh sống lưng. Dù tàn nhẫn nhưng cách h·ành h·ạ này cũng quá sức với cậu. Quang Huy quyết định kết liễu luôn 4 tên.
“Dù cố đóng vai ác, nhưng ta diễn không tới, chỉ mới có tới tên thứ 2 mà ta nuốt không nỗi rồi”
"A, a………".
"A, aaaaa….aaa".
"A …. a….aaa".
Ngoài tên đang nằm dưới đất, không còn chân để chạy. Cả 3 tên còn lại đều co giò chạy điên cuồng, tâm hồn bọn họ bị Quang Huy dằn vặt đến mức đang trên vực sụp đổ. Mặt bọn họ đều bị hoảng sợ bao phủ, hiện lên nét điên cuồng, ánh mắt mất hết nhân tính, không còn tỉnh táo.
“Đùng” “Đùng” “Đùng” “Đùng”
Bốn t·iếng n·ổ vang lên, không còn thân ảnh của tên áo đen nào. Chỉ có đám cỏ, sang xuân, sẽ mọc cao lên ngang người vì phân bón quá nhiều.
…
Sau khi dặn dò 6 tên thuộc hạ, tên đầu lĩnh và 4 tên còn lại lập tức chạy ra bìa rừng, chờ 6 tên còn lại đưa Quang Huy đến.
"Đã hơn nửa giờ rồi thưa thủ lĩnh"
Trên mặt thủ lĩnh hiện ra nét mất kiên nhẫn, thầm chửi trong bụng một tiếng. Nếu biết lão già câu giờ như vậy, hắn đã không chọn lão. Còn 5 tên đi theo cũng cùng một sở thích với lão già. Thầm mắng cả 6 tên, chỉ biết chơi bời, không biết chuyện nào quan trọng hơn.
"2 người các ngươi, gọi 6 tên kia lại đây"
Tên đầu lĩnh chỉ vào hai người, ra lệnh cho bọn họ. Nhưng hai tên chưa kịp xuất phát thì tình huống đột biến xuất hiện. Một tiếng nói trẻ con vang lên, một đứa trẻ từ phía cánh rừng đang đi ra, hướng về phía 5 người.
"Đây còn 5 người nữa hả! Không ngờ nha"
"6 tên kia chơi dở tệ. Hy vọng mấy người các ngươi chơi tốt hơn"
Cả bốn tên áo đen lùi về sau, tên đầu lĩnh bước tới trước. Cả 5 người vao tư thế chiến đấu, đề phòng Quang Huy. Đầu lĩnh nhíu mày, cố nhĩn kỹ để đánh giá Quang Huy, rồi suy nghĩ trong đầu.
"6 tên kia đ·ã c·hết!"
Quang Huy nhe hàm trăng trắng sáng, mĩm cười.
"Chính xác! Bọn họ thua, nên c·hết hết rồi!"
Không để tên thủ lĩnh trả lời, Quang Huy cất lời.
"Chúng ta chơi trò chơi nhé!"
"Giết tên nhóc này" Tên thủ lĩnh hét lớn, ra hiệu đồng loạt t·ấn c·ông.
Quang Huy bình tĩnh đứng yên một chổ, nhếch mép cười, ánh mắt nhìn cả bọn như xem những người đ·ã c·hết.
“Pháo hoa!”
Quang Huy vừa dứt lời, 5 t·iếng n·ổ liền vang lên, chấn động cả một khu vực.
“Đùng” “đùng” “đùng” “đùng” “đùng” – một vùng hơn 100 mét vuông đầy máu, xương và thịt. Các thân cây gần đó cũng bị các thứ trên bắn vào. Cành cây to nhỏ rơi đầy đất, lá xanh rớt khắp mặt đất, che bớt đi màu đỏ huyết tinh.
Quang Huy đi lại gần vùng đó, cậu cất tiếng.
"Ngươi là đầu lĩnh, biết sao lại sống không!"
Tên đầu lĩnh quá đau nhức vì mất một cánh tay, hắn chỉ có thể lắc đầu. Cơn đau khiến miệng hắn ngậm chặt lại, không thể lên tiếng.
"Mở miệng"
Quang Huy không để hắn kịp cất lời, liền bắn ngay một viên thuốc vào miệng hắn. Quang Huy nhìn mặt hắn xám thành tro.
"Ngươi hiểu chưa! Làm nội gián! Hiểu chưa?"