Chương 117 : Hoàn Thành.
…
Trong thư viện.
Quang Huy chăm chú vào từng dòng chữ trên cuốn sách đang ở trên bàn, thỉnh thoảng lại kiểm tra thông tin trên Internet, rồi lưu vào kho dữ liệu trên vòng ta điện tử. Trong 2 tháng này, Quang Huy dùng toàn bộ buổi sáng và trưa cho việc luyện thể, thì xế chiều cho đến tối khuya là dùng để đọc sách.
Quang Huy đã thuộc lòng [Đại cương sơ cấp Y Sư] từ hơn một tháng trước, nhưng cậu không ngừng lại. Quang Huy dành 3 ngày trong tuần để chạy đến tàng thư các, nằm trung tâm Kiến Trung Quán để đọc thêm tư liệu ở tầng 1.
Quang Huy không những muốn thuộc lòng [Đại cương sơ cấp Y Sư] mà còn thuộc lòng luôn cả các kiến thức liên quan đến nó.
[Đại cương sơ cấp Y Sư] chỉ có kiến thức học thuộc, không hề đánh đố, hay đòi hỏi người học phải học 1 mà suy ra ba. Bên trong [Đại cương sơ cấp Y Sư] chỉ liệt kê dược liệu và chứng bệnh.
Dược liệu thì cuốn sách miêu tả hình dạng, cách phân biệt, dược hiệu, cách dùng, còn chứng bệnh cũng tương tự, triệu chứng, cách phân biệt, thuốc chữa bệnh và cách điều trị.
Do danh sách dược liệu và chứng bệnh quá nhiều, nhiều đến gần 1 chục ngàn loại nguyên liệu và chứng bệnh, dẫn đến đệ tử cấp 1 phải mất gần 10 năm để học thuộc.
Thời gian 10 năm dành cho người có kiến thức nền vững chắc, nhưng Quang Huy mù tịt các kiến thức y học. Bệnh sẽ có triệu chứng, khi liệt kê triệu chứng thì Quan Huy thuộc tên triệu chứng. Nhưng biểu hiện của nó ra sao thì Quang Huy không biết.
Quang Huy ngoài [Đại cương sơ cấp Y Sư] thì cậu phải đọc gần như toàn bộ sách của cả tầng 1. Quang Huy sợ khi đi thi, cậu liệt kê ra đủ triệu chứng, nhưng khi được hỏi triệu chứng đó có biểu hiện ra sao thì không trả lời được là xấu hổ lắm. Học kiểu này là học vẹt, không phải học hiểu.
Quang Huy trả lại quyển sách lên kệ, cậu bước tới gần ông lão, đang ngồi tại cửa phòng của tàng thư các. Ông lão khá là cao tuổi, tóc bạc phơ, mặt thì nhăn nheo, vẻ mặt rất hiền từ.
-Xin chào ông! Cho cháu hỏi, làm sao mới lên được tầng hai ạ?
Ông lão nhìn Quang Huy rồi mĩm cười.
-Muốn lên tầng 2 thì phải đạt đệ tử cấp 2 nha nhóc.
Nhưng Quang Huy chưa kịp mừng rỡ, trên tay vẫn còn đang cầm vòng chứng nhận đệ tử cấp 2 thì ông lão đã dội một xô nước lạnh vào đầu Quang Huy.
-Nhóc con là đệ tử cấp 2, nhưng chưa qua khảo hạch cấp 2 nha. Khi nào qua rồi hẵn lên. Ha, ha, ha!
Thấy vẻ mặt Quang Huy phụng phịu hờn dỗi, ông lão nhẹ nhàng nói.
-Học xong [Đại cương sơ cấp Y Sư] chưa nhóc con? Chưa xong thì cố lên, tháng 12 cuối năm là khảo hạch rồi. Đừng mơ mộng xa vời lên lầu hai. Qua kỳ thi đi rồi hẵn tính tiếp nha!
Ông lão chân thành khuyên Quang Huy, làm cậu nhớ tới Athur. Quang Huy mĩm cười.
-Sắp xong rồi nha ông, chỉ còn vài thứ râu ria thôi!
Nhìn Quang Huy đang nhún người, dáng vẻ khoe mẽ. Ông lão cười to lên, rồi nói.
-Khi nào xong thì lại đây! Ta giúp cho một tay, đăng ký thi trước, sớm lên tầng hai.
Ông lão không hề đánh giá xấu gì về Quang Huy, khiến cậu bất ngờ. Nếu một người bình thường, khi nghe Quang Huy mất 2 tháng để học gần xong một đám kiến thức, mà người khác mất gần 10 năm để học, thì sẽ cho rằng Quang Huy quá tự cao, xạo và trang bức.
Nhưng ông lão không nói gì, còn đề nghị giúp Quang Huy nếu cậu học xong [Đại cương sơ cấp Y Sư]. Quang Huy cũng không biết là do ông lão có tầm mắt cao hay là do ông lão trêu chọc cậu.
Quang Huy vẫy chào ông lão, miệng nở nụ cười hết cỡ.
-Tạm biệt ông nha! Thứ hai cháu quay lại nha!
.
.
.
Quang Huy bước ra khỏi Kiến Trung Y Quán, cậu rảo bước đều, hướng tới siêu thị lớn cách nơi đây chừng 100m.
Quang Huy vừa đi vừa suy tính nguyên liệu nấu ăn cần thiết và đồ dùng thiết yếu. Quang Huy sống gần như tách biệt trong rừng, mỗi lần muốn mua đồ thì phải đi hơn 2km.
Dù có thể dùng tuyệt kỹ “cuốn theo chiều gió” sẽ không hề phí thời gian. Tuy nhiên, Quang Huy thoắt ẩn thoát hiện liên tục, sẽ khiến người hữu tâm chú ý, như Trịnh Tinh, điều này khiến cho Quang Huy gặp rắc rối không cần thiết.
Quang Huy quyết định cứ mỗi 1 tuần sẽ đi mua săm một lần, xem như giải tỏa căng thẳng khi tu luyện.
-Để xem, gạo thì còn 1kg, mua thêm 20kg đi. Lần sau sẽ khỏi mua. Thịt nữa, bánh nữa, kẹo nữa, sữa nữa.
-Sao mà nhiều thứ thế nhỉ?
-Có nên lợi dụng “kho hàng” để khỏi trả tiền không nhỉ?
-Không được, ta là người đàng hoàng, không thể ă·n c·ắp nha. Ta càng ngày càng có những suy nghĩ xấu xa.
-Có khi nào sự xui xẻo của tràng t·ai n·ạn VNM làm tâm hồn ta vấy bẩn không nhỉ? Xui xẻo làm mất sự trong trắng ngây thơ của Quang Huy ta? Không được, phải đi chùa, giáo đường? Ta phát hiện là ta không biết nơi nào tẩy nỗi ô uế trong tâm hồn nha!
-Ủa, sao không có kẹo me hương bạc hà vậy? Tức ghê, mấy công ty ở Unolve không có nhà máy ở nơi này, kẹo bánh ít hàng quá. Chán thật!
-Ở đây khổ sở quá, mua sữa, mua bánh, mua kẹo cũng khó. Ta là con nít mà, sao ta phải lang bạc rày đây mai đó, ăn ở thiếu thốn thế!
-Hu, hu, hu!
Quang Huy vừa chọn đồ trên kệ hàng, vừa khóc thương cho số phận hẩm hiu trong lòng. Quang Huy có cảm giác hoang đường là cậu giống như 1 người mà có nhiều tính cách. Khi g·iết người,
Quang Huy rõ ràng là rất bình tĩnh, khung cảnh kinh tởm, máu tanh thế nào thì Quang Huy cũng không hề nhíu mày lại. Nhưng cả hai kiếp người, Quang Huy g·iết người lần đầu là 2 chủ nhân của Hắc Hội trong màn sương hồng.
Gần đây nhất là Quang Huy biến hai tên hắc y nhân thành đám thịt vụn. Thế nhưng, Quang Huy không có cảm giác gì lạ cả, nếu có thì chỉ có sảng khoái. Giết người xấu mang cho Quang Huy cảm giác sảng khoái.
Tính cách máu lạnh, g·iết người vô tình không làm mất đi tính cách của 1 đứa trẻ 11 tuổi trong người Quang Huy, cậu vẫn thích làm nũng Athur hay ông lão ở tàng thư các.
Khẩu vị bánh kẹo hay thức ăn ngọt vẫn còn, mà càng ngày càng nặng. Quang Huy dường như nghiện sữa tươi. Mỗi ngày, sáng thức dậy là Quang Huy nốc một cốc sữa tươi nửa lít.
Đôi khi quá thèm, Quang Huy uống sữa tươi thay cho nước cả ngày hôm đó. Bánh và kẹo là hai thứ chất đống trong “kho hàng” Quang Huy mua 10 cái tủ to để trữ kẹo bánh trong “kho hàng”. Thậm chí, cậu mua cả máy phát điện để cung cấp cho tủ lạnh chứa bánh ngọt.
“Ta là con nít, ta cần bánh, kẹo, sữa để ăn nha. Không ăn là mất tuổi thơ đó!” – Quang Huy tự cấp cho bản thân một lý do để tiếp tục làm đứa ăn hàng.
Hai tính cách trên phải gọi tính cách tự kỷ của Quang Huy là sư phụ. Quang Huy cũng không hiểu lý do gì mà tính cách của cậu nó lạ thường như thế. Quang Huy không biết dùng từ ngữ gì để diễn tả cái tính cách lạ lùng đấy.
-Phù Hiệu, Phù hiệu là đứa chịu trách nhiệm cho chuyện này?
Quang Huy xác định là do Phù Hiệu, từ khi có cái Phù Hiệu này, tính cách tự kỷ trong Quang Huy như cỏ gặp mùa xuân, nấm mọc sau mưa, nó trỗi dậy mạnh mẽ.
[Định nghĩa: đặt tay lên ngực, tự vấn bản thân, do ngươi thôi, ta nào biết gì đâu.
Lưu ý: chiến thần đổ lỗi, ông hoàng từ chối, tổng tư lệnh tìm lý do!]
-Hôm nay trời đẹp quá!
Quang Huy kéo theo cái xe đẩy, chất đầy hàng hóa, từng bước tung tăng đi về Kiến Trung Quán. Ánh hoàn hôn rọi người cậu, đồ bóng dài trên mặt đường không người qua lại.
P/s: Dạo này mình hơi bận nhưng mình sẽ cố gắng đăng đều. Mong các bạn thông cảm.