Chương 116 : Lật Mặt.
Chiêu thức do Quang Huy sáng tạo thì phát huy toàn bộ sức mạnh của Quang Huy. Uy lực của chiêu thức mới tăng lên hai, ba phần so với chiêu thức cũ.
-Phù Hiệu, công pháp “Tan thiên nát địa” này có tăng đẳng cấp không?
[Định nghĩa: vẫn như cũ, siêu nhất lưu cấp thấp.
Nhờ vào chiêu thức mới, uy lực có thể ngang ngửa với siêu nhất lưu trung cấp.
Lưu ý: chiêu thức này, ngươi sáng tạo, ngươi tu luyện, ngươi thi triển mới đạt uy lực siêu nhất lưu trung cấp. Đưa người khác tu luyện, thua cả chiêu thức nguyên bản. Đừng hại người nha!]
Quang Huy nhìn kỹ dòng thông tin của Phù Hiệu. Suy nghĩ một lúc rồi mới hiểu rõ vấn đề. Nhờ vào chiêu thức mới, hoàn mỹ phù hợp với Quang Huy nên uy lực của bộ võ kỹ tăng thêm một bậc, siêu nhất lưu trung cấp.
Đưa cho người khác, bọn họ khác Quang Huy, nên khi thi triển chiêu thức thì uy lực thấp rất nhiều, thua cả 9 chiêu thức chưa sửa chữa. Quang Huy mừng thầm trong bụng.
“Cảm giác ngày nào cũng mạnh thêm thì thật là phê nha. ư … ư … ư …!”
Quang Huy tu luyện 2 bộ võ kỹ mới, ngoài 2 môn tâm pháp tầng 7 đã viên mãn. Chiêu thức bộ đao pháp “Tan thiên nát địa” đạt tới trạng thái “siêu thoát” không còn phụ thuộc vào 9 chiêu thức trong bộ võ kỹ. Còn duy nhất 14 chiêu của ám khí “ném đá, gắp lửa”. Nhưng khi Quang Huy đọc xong các chiêu thức trên thì Quang Huy quyết định không tu luyện.
Cả 14 chiêu thức đều là thay đổi quỹ đạo di chuyển của ám khí, đi theo đường cong hoặc uốn tròn. Trong chiến đấu với người cùng cấp, khi sức mạnh không chênh lệch quá nhiều, thì kỹ xảo sẽ quyết định thắng thua của trận đấu.
Quang Huy không hề chiến đấu với người cùng cấp nào cả kể từ khi làm chiến sĩ gen, cậu liên tục chiến đấu với các chiến sĩ gen cấp cao hơn cậu. Quang Huy dùng sức mạnh để nghiền nát hết thảy quân địch. Do đó, kỹ xảo trong các trận chiến này thì không có đất diễn.
Tình cảnh hiện tại thì có học 14 chiêu thức thì cũng chỉ để xó, không xài được nên Quang Huy tạm thời không tu luyện. Khi có thời gian rãnh, cậu sẽ suy nghĩ lại.
.
.
.
Quang Huy đã tới Kiến Trung Quan gần hai tháng. Trong hai tháng này, cậu giữ thói quen tuần tra vườn sâm Ngọc Linh vào lúc sáng sớm và chiều tà. Quang Huy g·iết sạch sẽ đám hung thú xâm nhập và cả đám thú đang hôn mê vì dính phải bẫy độc của cậu.
Trồng sâm Ngọc Linh không hề khó khăn, có thể nói là chỉ cần không để hung thú phá là được. Sâm Ngọc Linh mọc xen kẽ trong khu rừng, dưới các gốc cây đại thụ to lớn. Vì thế, công việc tuần tra khá mất thời gian khi mà phải đi tới từng nơi để kiểm tra.
Quang Huy dùng “cuốn theo chiều gió” nhưng cũng phải mất hơn 1 giờ vào lúc bình minh và 1 giờ trước hoàn hôn để xem xét.
Việc ăn uống thì phải đi hơn 2km đến trung tâm của Kiến Trung Quán, Quang Huy thấy quá phí thời gian, Quang Huy quyết định mua nguyên liệu và nấu ăn tại căn nhà gỗ ở vùng trồng sâm, để tiết kiệm thời gian.
Quang Huy dường như sống tách biệt ra khỏi mọi người, nếu như không phải thỉnh thoảng thấy Quang Huy đến tàng thư viện, thì mọi người đều không nhớ đến Quang Huy.
-Nguyên Vũ, chào ngươi! Ngươi đến thư viện mượn sách hả.
Quang Huy đến thư viện để mượn một số sách thì gặp Nguyên Vũ đi với 2 người khác trên đường, một nam, một nữ.
Nguyên Vũ cười và chào lại.
-À, chào ngươi!
-Quang Huy ngươi đi đâu vậy?
Quang Huy nhín về hướng thư viện và chỉ đến đó.
-Ta đi thư viện kiếm sách.
Nguyên Vũ thấy thế liền nắm tay của hai người bạn đứng sát bên, đi ngược lại hướng đến thư viện. Nguyên Vũ cười nhẹ.
-Chúng ta có việc, phải đi kiểm tra nhập hàng dược liệu, tạm biệt!
Nguyên Vũ tạm biệt Quang Huy rồi kéo tay hai người bạn đi ngay, không nghe tiếng Quang Huy chào tạm biệt.
Quang Huy hép hai mí mắt lại, mắt hé ra một khe nhỏ, miệng nhếch mép.
-Xem ra, có vấn đề rồi nha!
Nguyên Vũ kéo tay hai người bạn nhanh chóng chạy đi. Khi đến một góc khuất, cả ba dừng lại.
Cô gái tên Minh Châu thấy thế liền thắc mắc.
-Không phải chúng ta đến thư viện hả? Sao lại chạy ra đây?
Thiếu niên còn lại tên là Khánh Trung suy đoán.
-Ta đoán Nguyên Vũ đang né tên nhóc hồi nãy, sao ngươi né tên đó.
Nguyên Vũ cười hắc hắc, bày ra bộ dáng thông minh.
-Tên đó là học đồ được thêm vào, không qua cấp 1 mà nhảy thẳng lên cấp 2. Hai ngươi nghĩ thử hắn có thể giữ được đệ tử cấp 2 tới năm sau không? Chúng ta cực khổ gần 8 năm mới thoát khỏi đệ tử cấp 1, các ngươi hiểu độ khó của [Đại cương sơ cấp Y Sư] mà. Cho hắn 5 năm cũng chưa chắc học xong, huống chi từ đây đến kỳ khảo hạch còn có gần 9 tháng.
Minh Châu gật đầu, hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Hoàng Vũ. Nhưng cô cũng hiếu kì.
-Dù hắn có rớt xuống cấp 1 thì người nên chạy là hắn nha. Chúng ta là đệ tử cấp 2, bọn tạp dịch cấp 1 phải cúi người hầu hạ chúng ta chứ.
Khánh Trung lên tiếng đầy bất mãn.
-Chỉ là hạng phế vật, đi cửa sau. Chẳng bao lâu sẽ b·ị đ·ánh về nguyên hình thôi. Bọn giun dế đó muốn thành đệ tử cấp hai như chúng ta, chỉ có suy tâm vọng tưởng.
Nguyên Vũ tới đây thấp giọng lại, hạ âm lượng tối đa.
-Ta né hắn là có nguyên nhân.Nghe nói hắn c·ướp vị trí của đệ đệ Trịnh Tinh. Các ngươi biết Trịnh Tinh là ai mà. Mẹ hắn ta là Linh trưởng lão. Tên nhóc này đắc tội với Trịnh Tinh sớm muộn cũng có vấn đề. Chúng ta đi gần, biết đâu liên lụy.
Minh Châu và Khánh Trung chăm chú lắng nghe, rồi biểu lộ kinh ngạc khi nghe Quang Huy đắc tội Trịnh Tinh.
-Chúng ta né hắn ra đi.
-Nên né tránh sâu bọ giun dế ra.
-Né phế vật ra.
-Ha, ha, haaaa
Cả ba không hề biết, Quang Huy ở gần đó đều nghe hết toàn bộ câu chuyện.
...
Trên đường đi tới thu viện, Quang Huy trò chuyện một vài câu với Nguyên Vũ. Cậu nhận ra biểu cảm khác thường ngày của Nguyên Vũ. Quang Huy nhận xét Nguyên Vũ là một người nhiệt tình.
Ngay lần gặp đầu. Nguyên Vũ nói không ngừng nghỉ, giảng giải rất kỹ càng những thứ mà Quang Huy không biết. Sự hoạt bát và niềm nở của Nguyên Vũ khiến Quang Huy đánh giá cao hắn, hắn ta là một người đáng để kết giao.
Nhưng hiện tại, Quang Huy lại không cho là vậy. Khi nghe Quang Huy được đặc cách vào cấp 2, Nguyên Vũ thể hiện bản tính ghen ghét rõ ra mặt, chế giễu Quang Huy chỉ dựa vào cửa sau mà vào Y Viện.
Nguyên Vũ còn đánh giá Quang Huy là không đáng kết giao, vì chẳng bao lâu, Quang Huy sẽ b·ị đ·ánh xuống đệ tử cấp 1, hiện nguyên hình là phế vật. Tất cả cho thấy bản tính xem trọng lợi ích, ích kỷ của Nguyên Vũ. Quang Huy còn phát hiện ra Nguyên Vũ này quá giả tạo, khi cần làm quen ai đó thì thể hiện ra là một người tốt, khi người đó hết giá trị lợi dụng thì hắn đá đi không thương tiếc.
Nguyên Vũ lúc này, còn biểu lộ cảm giác xa lánh Quang Huy, không muốn tới gần Quang Huy, không muốn có bất cứ dính dáng gì đến Quang Huy khi tình cờ phát hiện Quang Huy đắc tội Trịnh Tinh. Hắn ta sợ bản thân bị liên lụy, bị Trịnh Tinh trả thù. Lá gan của tên Nguyên Vũ này quá nhỏ. Quang Huy thầm suy nghĩ, nhiều lúc đủ lợi ích, tên Nguyên Vũ này có thể bán luôn cả bạn bè.
“Khi lâm vào hoàn cảnh khó khăn thì mới biết ai là bạn, ai là bè nha. Người thân bỗng hóa người dưng trong nháy mắt! Đời có quá nhiều thứ bất ngờ thật!”
…