Chương 109 : Hành Trình Mới.
Tỉnh Lộc Tục.
Tháng hai, hoa bung sắc khắp nơi, những mảng màu sắc phủ đầy núi đồi và những tòa biệt viện. Đầu xuân đến, khí đông chưa vơi đi, trong cái se lạnh nhẹ bâng có xen lẫn hơi ấm của mùa xuân.
Tiếng chim hót ríu rít khắp mọi nơi, đang hòa cùng niềm vui của cả con người nơi này.
Một thân ảnh mặc một bộ quần áo luyện võ màu trắng, phía thắt lưng màu tím có một sọc màu trắng, đang chạy vụt trên hành lang. Người nam thiếu niên chỉ khoảng 17 tuổi, gương mặt góc cạnh, nghiêm túc, đầy vẻ kiên nghị. Dáng người chạy nhanh, nhưng vẫn vững chảy, đều tăm tắp, như một người lính qua huấn luyện lâu năm.
Nam thiếu nhiên dừng lại trước một căn phòng, chỉnh lại quần áo và tóc tai gọn gàng, thở vài hơi rồi hít vào để lấy bình tĩnh, nam thanh niên gõ nhẹ cửa phòng.
-Sư phụ, danh sách học viên mới đã được chuyển đến, mời thầy ký tên xác nhận.
Người thiếu niên đứng yên lặng, sát bên cửa để chờ đợi. Chẳng bao lâu, trong phòng vang lên giọng nói đầy mạnh mẽ, sắc bén.
-Vào đi.
Thiếu niên bước vào, trước mặt cậu là một người trung niên khoảng 40 tuổi, thân thể gọn gàng, nhưng cơ bắp đầy lực lưỡng, bộ đồ luyện công cũng không thể che giấu những khối cơ trên người. Gương mặt người này đầy phong sương, kết hợp với mái tóc 1 phân, tạo cho mọi người cảm giác giang hồ chợ búa, không phải người tốt lành.
Cầm trên tay bản danh sách học viên mới, người trung niên xem xét hơn 15 phút rồi bật cười.
-Ha, ha, ha. Học viện Kinh Dương quả là càng ngày càng nát. Làm cho chúng ta cũng cảm thấy xấu hổ thay họ.
Nam thiếu niên gật đầu, lễ phép trả lời.
-Dạ, theo lý, học viên Kinh Dương bắt buộc phải nhận 20 học viên này. Nhưng không hiểu vì sao, 4, 5 năm nay, bọn họ gạch bỏ sạch những người thuộc danh sách ưu tiên.
Người trung niên vẫn cúi người, liên tục nhưng chậm rãi nắn nót từng chữ trên giấy, sau nét chữ cuối cùng hoàn thành, ông ta chậm rãi nhìn thiếu niên rồi mĩm cười.
-Lòng tham. Không còn trói buộc, con người sẽ bộc lộ ra bản chất thật.
-Từ sau khi Hiệu trường m·ất t·ích, rồi hiệu phó lên tạm thay, học viện này khác xưa quá nhiều rồi. Từ lúc đó, danh sách học viên ưu tiên bị bọn họ ném ra ngoài.
Thiếu niên gật đầu, không trả lời gì, những chuyện liên quan đến các cao tầng lãnh đạo của các thế lực, không thể tùy tiện bình luận phán xét, lỡ mà đến tai người hữu tâm, gây ra nhiều chuyện phiền phức.
Nam trung niên bỗng dưng nhíu mày lại.
-Tại sao có thêm một cái tên. Không phải đã sắp xếp xong 25 người ở y viện, sao lại nhô ra thành 26?
Thiếu niên chảy mồ hôi lạnh sau lưng, gương mặt cúi xuống. Hắn ta biết sư phụ hắn là người đề ra nguyên tắc và thực hiện đúng theo, không lệch đi một chút nào. Sư phụ hắn là người cực kỳ căm thù những kẻ phá vỡ quy tắc vì lợi ích. Nhìn gương mặt sư phụ đầy nghiêm nghị, thiếu niên run rẩy.
-Dạ, do Linh trưởng lão thêm vào.
Nam tử trung niên nhăn mặt lại. Trong giọng nói đầy tràn sự tức giận.
-Nhận một đám phế vật đi cửa sau, thay cho học viện Kinh Dương là đủ rồi, nay còn kéo thêm phế vật khác vào. Đây là trại tập trung phế vật hả?
-Gạch bỏ tên này ra! Thay đại một người trong danh sách ưu tiên vào. Ít người trong danh sách này chỉ ở ngưỡng phế vật. Còn đám kia là phế vật trong phế vật.
-Ngươi gạch bỏ sạch sẽ đám người do hộ pháp, trưởng lão nhận vào, gạch bỏ sạch cho ta.
Người thiếu niên run rẩy, khắp người đổ mồ hôi, ướt cả áo.
-Thưa sư phụ, ngài … ngài nên nghĩ lại.
Người trung niên ngẫm nghĩ một hồi, quay sang cười lạnh.
-Để ta suy nghĩ chút, Hoàng Vũ.
-Ta quyết định, Kiến Trung Quán của chúng ta, cấm tất cả các người đi cửa sau ban nãy, ba năm không được đăng ký vào tông môn. Ngươi đi ra đi, ai mà bất mãn, cứ nói do ta làm, muốn gì, cứ gặp ta.
Thiếu niên dạ khẽ một tiếng, rồi ôm bản danh sách ưu tiên, và bản sanh sách ứng viên bước ra khỏi phòng. Hắn ta biết tính của sư phụ, nói một lời là một lời, không có chuyện sẽ rút lại lời nói.
Danh sách ưu tiên do triều đình phân bổ cho các tỉnh, bắt buộc tỉnh đó phải thu nhận toàn bộ người trong danh sách. Mấy năm nay, Kiến Trung Quán đã thu nhận đám học viên trên thay cho học viên Kinh Dương, gần như toàn bộ số học viên đều là người bình thường, không có gì nổi bật. Chính vì thế mà sư phụ hắn, phó tông chủ của Kiến Trung Quán cảm thấy rất tức tối. Đám học viên ưu tiên là đám ăn hại, lại gặp thêm đám học viên đi cửa sau nhờ hộ pháp, trưởng lão, nên chẳng trách sư phụ hắn nổi trận lôi đình.
Hoàng Vũ nhìn vào tên người trong danh sách ưu tiên sẽ vào y viện.
-Quang Huy à!
.
.
.
Quang Huy đang ngồi trên một chiếc xe tốc hành, màu bạc, hiện đại với kết cấu phức tạp như ở Unolve. Cảnh vật hai bên đường khang trang, tráng lệ, nếu so sánh với “trạm phía Nam” thì hoàn toàn không thua kém. Căn cứ cho Quang Huy cảm giác khu công nghệ cao, kết cấu phức tạp còn nơi này tràn ngập những căn nhà chỉ cao tầm 3, 4 tầng, trãi dài trên một khu vực rộng lớn, cảm giác của Quang Huy về nơi này khá giống với ngoại ô thành thị kiếp trước.
Quang Huy suy nghĩ kỹ càng về lời hướng dẫn của chị nhân viên khi Quang Huy đăng ký làm lính dự bị. Chính phủ Unolve có xây dựng một căn cứ ở nơi này. Mỗi năm, vào dịp cuối năm, tất cả mọi người có thể về căn cứ của này để báo cáo nhiệm vụ. Còn những khoảng thời gian khác, căn cứ sẽ đóng cửa. Tất cả mọi người phải rời khỏi, không một ai được ở lại. Người ở nơi nào thì về nơi nấy.
Khi vào đây, ngoài thân phận ban đầu, toàn bộ mọi việc đều do chính người thí luyện tự giải quyết, chính phủ sẽ không hổ trợ. Ở một nơi xa lạ, người thí luyện hoàn toàn rơi vào cảnh tứ cố vô thân, chỉ có thể tự lực cánh sinh, tự thích nghi và tìm đường tồn tại ở nơi đây.
Quang Huy có thắc mắc về vấn đề giữ bí mật thân phận, thì nhận được một nụ cười và câu trả lời: “tùy em!”. Quang Huy cân nhắc nhiều về câu trả lời này. Quang Huy quyết định giữ bí mật về bản thân là người Unolve,
…
Quang Huy dừng xe trước một khu biệt viên to lớn. Khu biệt viện gồm hàng trăm tòa nhà khác nhau, nhưng chỉ là 1 tầng hoặc 3 tầng, nhưng số lượng lại quá nhiều, chúng lại trãi dài về phía chân trời nhìn không thấy biên giới, phía bên phải của lối vào là một tảng đá cực to lớn, hơn 5m, có khắc chữ Kiến Trung Quán.
Một thiếu niên đang đứng bên cạnh tảng đá khắc chữ, vừa thấy Quang Huy bước xuống xe, thì lập tức chạy về phía Quang Huy, nở nụ cười thân thiện.
-Xin chào! Ta tên Hoàng Vũ.
Quang Huy nở nụ cười đáp lại trước sự thân thiện của Quang Huy.
-Chào ngươi, ta tên Quang Huy.
Theo chân thiếu niên, Quang Huy biết Kiến Trung Quán này là y quán, chuyên làm nhiệm vụ chữa bệnh cho các chiến sĩ gen, từ giai đoạn hoạt hóa cho đến chiến sĩ gen vào cấp. Ngoài ra, nếu gia cảnh giàu sang, người thường vẫn có thể vào nơi đây để chữa bệnh. Quang Huy thắc mắc về sao có người thường tại nơi nguy hiểm này. Hoàng Vũ bình tĩnh giải đáp nghi hoặc của Quang Huy.
-Nơi này rộng lớn không kém gì vùng Unolve cả, có trước khi Unolve được hình thành. Các chiến sĩ gen từ ngoài đến đây để khai hoang, bọn họ định cư lại, kết hôn rồi sinh con và vài ngàn năm sau, thì tạo nên nơi này, ngoại trừ chiến sĩ gen thì còn có rất rất nhiều người thường.