Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Thật Sự Không Sợ Chết.

Chương 5: Người tốt a!




Chương 5: Người tốt a!

“Diệp Phong sư đệ, v·ũ k·hí của ngươi đâu?”

Đột nhiên một đạo âm thanh từ phía sau của Diệp Phong vang lên, từ giọng nói này cũng có thể nghe ra trong đó nghi hoặc cùng khó hiểu.

“Thì ra là Trương Húc sư huynh! Nam tử hán đại trượng phu há lại dùng kiếm động đao, nên nhớ bàn tay ta làm nên tất cả, có sức người sỏi đá cũng thành cơm. Vũ khí của ta chính là hai bàn tay này, mời sư huynh xem.”

Diệp Phong một mặt chính khí, giọng điệu mạch lạc hô to, đồng thời còn đưa hai bàn tay trắng nhỏ của hắn cho người gọi Trương Húc đánh giá.

Bộp!

Bộp!

“Tốt một cái nam tử hán đại trượng phu, tốt một cái có sức người sỏi đá cũng thành cơm. Sư đệ đúng là học rộng tài cao, trí thức hơn người. Nam nhi nên như thế!”

Trương Húc bàn tay thô ráp vỗ bồm bộp vào bả vai của Diệp Phong nói ra, khuôn mặt cũng là mang theo một chút tán thưởng, ánh mắt sáng rực đánh giá đối phương.

“Ở đây sư huynh liền chỉ có ba viên Hồi Xuân Đan, tuy chỉ là nhất phẩm đan dược nhưng có thể cứu nguy lúc quan trọng, mời sư đệ nhận lấy.”

Bỗng nhiên Trương Húc cũng không có rời đi, mà từ trong ngực móc ra ba viên hạt châu màu đen to chừng ngón tay út, hương thơm cũng theo đó nhàn nhạt tỏa ra bốn phía khiến cho các đệ tử khác cũng không khỏi ghé mắt lại nhìn.

“Sư huynh mời tự trọng! Sư đệ nếu như nhận lấy thì ngại, nhưng nếu như không nhận lấy há chẳng phải là phụ lòng tốt của sư huynh? Như vậy đi, ta ở đây cầm ba viên đan dược này, nếu như vị sư huynh đệ đồng môn nào nguy cấp có thể tới chỗ của ta cầm lấy, chớ có ngại ngùng.”

Diệp Phong bộ dáng ghét bỏ nói ra, nhưng hai tay của hắn vô cùng nhanh nhẹn nhận lấy ba viên Hồi Xuân Đan nhét vào trong ngực giống như cái thần giữ của đồng dạng.

“Không ngờ Niêm Hoa Tông chúng ta lại có dạng này sư đệ tài hoa hơn người, nếu như tất cả mọi người đều có một viên phương tâm giống như ngươi thì sợ gì Niêm Hoa Tông không cường đại.”

Trương Húc càng nhìn Diệp Phong càng thuận mắt, trong lòng cũng là bội phục toàn phần.



Một tên đệ tử niên kỷ không lớn bao nhiêu nhưng lại có tấm lòng như này, đi đâu tìm?

Ngươi mụ nội nói cho ta đi đâu tìm được đệ tử tốt như này?

“Sư huynh không cần tâng bốc ta! Sư đệ liền biết bản thân còn nhiều khuyết điểm, may mắn được Niêm Hoa Tông nhận vào làm đệ tử, đời này nguyện cống hiến vì Niêm Hoa Tông cường đại, đây cũng là điều mà ta nên làm.”

Diệp Phong đột nhiên hét to một tiếng, âm thanh này cũng không có đủ lớn vang vọng toàn trường nhưng phàm là đệ tử chú ý đến tình cảnh của hắn đều nghe rõ ràng.

Hức…hức.

“Diệp Phong sư đệ, thì ra bấy lâu nay ta vẫn luôn hiểu lầm ngươi. Tam Cường hảo hán ta chưa từng phục qua ai, nhưng sau khi gặp được ngươi ta liền biết chữ ‘Phục’ viết thế nào.”

Lúc này từ đằng xa một thanh âm cũng rõng rạc truyền đến, chỉ thấy Tam Cường bộ dạng sùng bái nhìn về phía của Diệp Phong, hai mắt giống như có lưu tinh đang vận chuyển sáng rực.

“Thì ra là Tam Cường sư huynh, hạnh ngộ hạnh ngộ!”

Diệp Phong ôm quyền hướng đối phương chào hỏi một tiếng, nhưng là trong lòng lúc này đang điên cuồng đậu đen rau muống.

Ngươi phục ta thì cũng liền thôi, hảo hán là cái quỷ gì?

Chẳng nhẽ ngươi không biết hảo hán là cái chim đầu đàn c·hết trên chiến trường hay sao?

“Sư đệ không cần lễ nghi phiền phức! Còn nữa, chớ gọi ta Tam Cường sư huynh, xin gọi ta… Tam Cường hảo hán!”

Tam Cường sư huynh cũng là khoát tay ra hiệu, sau đó tiến đến vỗ vỗ bả vai của Diệp Phong vô cùng thân thiết nói ra, toàn thân khoác lên bộ bạch y, đằng sau lưng còn đeo thanh đao to chừng bằng nửa thân thể của hắn khiến cho hình tượng quả thực có chút bức người, khuyết điểm duy nhất chính là hàm răng của hắn hơi nhô ra ngoài mà thôi.

Diệp Phong nghe được lời này lập tức khóe miệng hơi co giật, không ngờ cái bức vương chi danh của hắn lại phải nhường cho Tam Cường, quả thực chính là gậy ông đập lưng ông.



“Nháo đủ rồi! Nhanh chóng tiến vào hàng ngũ lên đường.”

Bỗng nhiên một đạo âm thanh lạnh lùng vang lên, chủ nhân của nó chính là Vương trưởng lão chủ trì cuộc chiến sinh tử hôm qua.

Lần này tiến về Đề Thiên Cốc chính là do vị Vương trưởng lão này tọa trấn, tu vi càng là cao đến dọa người, Hậu Thiên đỉnh phong. Chỉ cần kém một bước tu ra tiên thiên chi khí liền bước vào Tiên Thiên cảnh, đứng hàng nội môn trưởng lão.

“Làm phiền trưởng lão!”

Hơn một trăm tên đệ tử cùng hô to, ánh mắt của từng người cũng là không giống nhau, có mong chờ, có hưng phấn, có chán nản…

Đội ngũ rất nhanh liền lên đường, đương nhiên chưa đạt đến Tông Sư cảnh giới nên tất cả cũng chỉ đành đi ngựa, vấn đề này Niêm Hoa Tông cao tầng cũng đã sắp xếp ổn thỏa, đệ tử chỉ việc tuân lệnh mà làm liền có thể.

Niêm Hoa Tông cách Đề Thiên Cốc vài chục dặm đường cho nên chỉ cần mấy canh giờ là có thể tới nơi. Hơn nữa Đề Thiên Cốc cũng không phải do Niêm Hoa Tông độc chiếm, mà là bình khởi thượng tọa cùng Huyền Thiên Tông, Bắc Mạc Tông đến quản lý.

Mỗi năm đều sẽ có đội ngũ ngoại môn tiến đến đây lịch luyện, cả ba tông môn thất tinh đều cử ra trưởng lão của riêng mình tọa trấn đội ngũ, không để xảy ra bất kỳ biến cố nào.

Nếu như quá khứ có thể sẽ không có tông môn thất tinh nào dám bén bảng đến Đề Thiên Cốc, nhưng ai bảo Niêm Hoa Đại Tông Sư ngã xuống, Niêm Hoa Tông cũng tụt dốc không phanh đây?

Bởi cái gọi là: Rồng mà mắc cạn tôm giỡn mặt, Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh.

Bây giờ thất tinh tông môn Niêm Hoa Tông vẫn có thể tiến đến lịch luyện Đề Thiên Cốc đã là may mắn.

Đội ngũ lên ngựa mà phi nước đại, chẳng biết qua ba hay bốn canh giờ, một đầu hạp cốc dần dần xuất hiện trước mắt của mọi người.

Đầu hạp cốc giống như trải dài vô cùng vô tận không thấy cuối, hai bên hẻm núi bao la rộng lớn, mấy chục mét vách núi đứng như lưỡi dao, đâm thẳng mây xanh.

Thực vật càng là tươi tốt um tùm khiến cho một cỗ sinh cơ đập thẳng vào mặt, bên trong hạp cốc mơ hồ truyền đến tiếng sóng nước v·a c·hạm vào mặt đá đinh tai nhức óc, thi thoảng còn pha lẫn với tiếng gầm gừ của dị thú phi thường đáng sợ, tất cả hòa trộn vào nhau giống như bức tranh hỗn loạn mà hoang sơ.



“Vẫn là quy luật cũ, tiến vào Đề Thiên Cốc bên trong đánh g·iết yêu thú liền có thể đạt được yêu hạch. Mười người có số lượng yêu hạch cao nhất sẽ được tấn thăng vào nội môn, hưởng vô số phúc lợi cùng tài nguyên dồi dào. Ba ngày sau liền kết thúc.”

Lúc này Vương trưởng lão ra lệnh cho đội ngũ dừng lại, sau đó cất cao giọng hô, âm thanh tuy không lớn nhưng truyền vào tai của mỗi vị đệ tử cũng khiến cho mệt mỏi sau khi đi đường cũng quét sạch sành sanh, thay vào đó là hưng phấn cùng mong chờ.

Tiến vào nội môn, trở thành nội môn đệ tử là cỡ nào mê người dụ hoặc.

Tuy Niêm Hoa Tông huy hoàng đã không giống như lúc trước nhưng truyền thừa công pháp võ kỹ y nguyên vẫn tại, hơn nữa tiến vào nội môn còn được hưởng thêm thiên tài địa bảo tu luyện, sớm ngày đột phá.

Tu sĩ ai tu luyện không phải để cho mình mạnh lên?

Đây chính là một cái cơ hội tốt vô cùng, nhưng là hung hiểm trong đó cũng không phải chuyện nhỏ.

Vân Lam đại lục, cường giả nhiều như mây, vạn tộc san sát, vạn linh cộng minh.

Ngoài nhân tộc còn rất nhiều chủng tộc khác giống như yêu thú, ma thú, linh thú.

Mà yêu thú ở trong đó chiếm số lượng nhiều nhất, cũng là hung hãn nhất. May mắn chính là yêu thú tốc độ tu luyện chậm hơn nhân loại rất nhiều, linh trí cũng không có thông minh như nhân loại cho nên các đệ tử cũng có phần nào yên tâm.

Võ giả nhân loại tu luyện chính là dựa vào đan điền ở trong cơ thể, còn yêu thú sinh ra sẽ có một viên yêu hạch ở trong người, dùng viên yêu hạch hấp thu thiên địa linh khí để tu luyện.

Muốn lấy được yêu hạch ở trong người yêu thú chỉ có một cách duy nhất chính là g·iết c·hết nó!

Nếu không chẳng nhẽ đàm phán được?

“Vâng!”

Hơn một trăm tên đệ tử cùng xuống ngựa hô một tiếng, thân hình cấp tốc tiến nhập hạp cốc, v·ũ k·hí cái gì thủ đoạn cũng là xuất hết ra ngoài cầm ở trong tay.

“Mong là lần này tìm được vài cái hạt giống tốt đi!”

Vương trưởng lão đợi các đệ tử tiến nhập hạp cốc sau đó lẩm bẩm nói ra, hắn cũng không có trực tiếp rời đi mà là tùy tiện tìm một chỗ ngồi ở trên đỉnh của hạp cốc, đề phòng bất trắc.