Chương 4: Tiến về Đề Thiên Cốc.
Võ Giả hậu kỳ.
Đồng thời cột Điểm tích lũy từ 10 cũng biến thành 0.
Diệp Phong là một cái người xuyên việt, tất nhiên rất nhanh liền biết điều này có ý vị gì, còn không phải dùng điểm tích lũy đến tăng cao tu vi cùng công pháp đây.
Nhưng là điểm tích lũy từ đâu kiếm đến hắn liền không biết.
Chẳng nhẽ là soát quái? Hay là…
Nghĩ đến đây Diệp Phong một hồi không rét mà run, cả người giống như rơi vào hầm băng đồng dạng, nếu như quả thực muốn làm cái kia vậy liền có chút không thoải mái.
Dù sao sống trong thế kỷ của khoa học kỹ thuật phát triển, g·iết người c·ướp c·ủa chính là tối kỵ tồn tại, cũng giống như ở Niêm Hoa Tông tàn sát đồng môn, tội danh này nhưng là hắn bây giờ không gánh nổi.
Tuy là có thân thể bất tử, thế nhưng bị người g·iết c·hết liên tục cũng khiến cho Diệp Phong cảm giác có chút thất bại, giống như trò chơi điện tử cái cay gà làm sao hắn có thể nhẫn?
Nhưng bây giờ không phải nghĩ đến việc nhỏ nhặt này, bởi vì dựa theo bộ thân thể ký ức cũ Diệp Phong liền biết được ngày mai chính là diễn ra ngoại môn thí luyện.
Và hắn là ngoại môn đệ tử tất nhiên không trốn thoát được, ngày mai chỉ sợ là phải lên đường tiến về Đề Thiên Cốc, cũng chính là nơi diễn ra thí luyện ngoại môn.
Một đêm bình thường không có gì lạ xảy ra.
Két!
Diệp Phong liền đẩy ra cửa phòng của mình, hít thở một chút không khí trong lành ở nơi này.
Tuy kiếp trước của hắn ở vùng quê không khí cũng vô cùng trong lành, cơ hồ có thể đứng trước năm ở toàn quốc nhưng Vân Lam đại lục linh khí cũng khiến hắn thoải mái dị thường.
Bởi vì ở trong linh khí có chứa lấy thiên địa tinh hoa, tu sĩ giống như hắn dựa vào linh trí trong trời đất để tu luyện, rèn luyện bản thân.
“Diệp Phong sư đệ, ngươi đây là dậy sớm chuẩn bị tiến về Đề Thiên Cốc chịu c·hết sao?”
Lúc này một tên thanh niên từ xa đi tới, y phục cùng Diệp Phong đang mặc không khác là bao nhiêu, đều là bạch y tung bay trong gió, ngực trái có cái đồ án hình bông hoa lộ ra hài hòa vô cùng.
“A! Tam Cường sư huynh, ngươi cũng là tiến về Đề Thiên Cốc sao? Như vậy chúng ta thật sự là một đôi bằng hữu dưới hoàng tuyền rồi!”
Diệp Phong cũng nhìn lại tên thanh niên này mở miệng cười nói, trong lòng không ngừng cười lạnh thành tiếng.
Ngươi mẹ có gan nói lại lần nữa? Ai c·hết? Ai c·hết?
“Ha ha, Diệp Phong sư đệ thật là số khổ, tuổi vừa mười sáu đã phải nhập Đề Thiên Cốc, nghe nói năm nay có trưởng lão trấn giữ thí luyện, nhưng trong đó hung hiểm vẫn là không có giảm bớt chút nào.”
Tam Cường thần bí cười một tiếng, khuôn mặt hơi ngăm kết hợp với hai cái răng chìa ra ở trước miệng thoạt nhìn có chút bị ổi.
“Không dám không dám! Diệp Phong ta từ nhỏ đã được học chữ nghĩa, kính trên nhường dưới vẫn là thấu triệt ở trong lòng. Nếu như quả thực có hung hiểm như vậy liền dâng kính cho sư huynh trải nghiệm trước, ta không cần cũng được.”
Diệp Phong cũng là đi lên vỗ vỗ bả vai của đối phương nói ra, hai người nếu như người ngoài nhìn vào còn tưởng là cái bằng hữu tốt đây.
“Cắt! Nếu như chúng ta không có chuẩn bị, như vậy thật sự phải cùng đồng hành xuống hoàng tuyền, lạm bạn với diêm vương!”
Tam Cường lúc này hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt lại tràn đầy lãnh khí, hai mắt không chút nào che giấu nổi sự phẫn nộ.
“Aiz, sư huynh! Không phải ta nói dóc, thật sự ta là c·hết không nổi, nếu như hoàng tuyền có đường vậy cũng phải làm phiền sư huynh tự đi một mình, ta còn chưa có cưới vợ sinh con, cáo từ!”
Diệp Phong liền bĩu môi một cái nói ra, trong ánh mắt hiện lên vẻ đồng cảm cùng trêu tức, thân hình phiêu nhiên đi xa.
Nói đùa cái gì đây? Vĩnh Hằng Bất Diệt Thể của hắn vẫn tại, đừng nói là Đề Thiên Cốc, cho dù là Đề Địa Cốc cái gì cũng không thành vấn đề.
“Kéo con bê, ngươi mẹ có giỏi nói lại lần nữa?”
Tam Cường sư huynh cũng là phẫn nộ lên tiếng, cả người giống như cái hòn than vừa mới nung bốc ra nhàn nhạt hỏa khí.
“Hảo hán, cáo từ!”
Nhưng đáp lại Tam Cường chính là một âm thanh còn sót lại của Diệp Phong, thân hình của hắn không biết từ lúc nào đã biến mất không còn tại chỗ.
“Hảo hán sao? Như vậy từ hôm nay xin gọi ta Tam Cường hảo hán!”
Tam Cường cũng không biết hảo hán tên gọi này cái gì, nhưng chợt nghe có vẻ bá khí liền không nhịn được lẩm bẩm nói ra, khuôn mặt cũng là cấp tốc vui vẻ trở lại.
…
Ngoại môn khu, phòng ăn.
Bởi vì các đệ tử còn chưa có đạt đến cấp bậc Tông Sư nên vẫn phải ăn uống nghỉ ngơi bình thường, đoạn đường tích cốc tu hành còn rất xa đối với tu sĩ, huống chi vài ba cái ngoại môn đệ tử.
Lúc này Diệp Phong sau một đêm tu hành cảm thấy đói bụng cũng không nhịn được nhanh chân tiến vào.
Bên trong rộng chỉ khoảng ba mươi mét vuông, bàn ghế được kê vô cùng gọn gàng cùng sạch sẽ, thi thoảng trền đến vài ba âm thanh tán gẫu của ngoại môn đệ tử, tình cảnh cũng là có chút ấm cúng.
“Thật là thơm a!”
Diệp Phong ngửi thấy mùi hương từ bốn phía truyền lại không nhịn được hít sâu một hơi, cảm khái nói ra.
Tuy rằng đồ ăn của tu chân giới khác xa với Địa Cầu, nhưng có còn hơn không.
Diệp Phong cũng chưa có cơ hội thử xem nếu như bỏ đói bản thân như vậy có thể phục sinh lại hay không, nhưng có một điều hắn chắc chắn đó là vẫn sẽ đói bụng như thường.
“Đại Bàn sư huynh, đến hai cái bánh bao nhân thịt!”
Hắn vội vàng tiến đến chỗ của Đại Bàn nói ra, sau đó rất nhanh ngồi vào ghế chờ đợi.
“Thì ra là Diệp Phong sư đệ, nghe nói hôm qua trên sinh tử đài Mạnh Hạo sư huynh cũng phải thua ngươi, quả thực là danh bất hư truyền.”
Đại Bàn cũng là giương mắt nhìn lại, thấy đối phương chính là Diệp Phong liền tán dương một tiếng, hai tay nhanh chóng chuẩn bị bánh bao cho đối phương.
“Sư huynh quá khen, việc này kể ra cũng không có gì lạ! Chỉ trách chứng chóng mặt kinh niên cái bệnh này quá khó chữa, nếu không ta cũng có một vạn cách có thể đánh bại Mạnh Hạo sư huynh, việc này như truyền đi chỉ sợ là gây oanh động không nhỏ, chính vì vậy ta mới liền dùng cách đê tiện nhất mà thôi.”
Diệp Phong ngồi vào ghế ngoan như cái cún con nhưng miệng vẫn bô bô nói lớn, bộ dáng hoàn toàn không để cái gọi là Mạnh Hạo sư huynh vào trong mắt giống như.
“Sư đệ thần uy cái thế, tư thái vô địch. Ta liền biết sư đệ kỳ lân há là vật trong ao, vừa gặp phong vân liền hóa rồng. Nhất định lần này tiến về Đề Thiên Cốc sẽ dương danh thiên hạ, uy chấn bát hoang.”
Đại Bàn cũng không khỏi giơ ngón tay cái lên tán thưởng, dù biết là Diệp Phong đang tán phét nhưng là cái ý chí vươn lên hắn cũng không tiện nói gì thêm.
Huống chi đối phương được gọi là cái tiểu cường cũng không phải lời nói suông, Diệp Phong cố gắng tu luyện phải nói vô cùng điên rồ, cơ hồ phải gấp năm gấp mười các đệ tử khác, nhưng hết lần này đến lần khác với tư chất của hắn vô cùng thấp kém.
Tư chất đại khái chia làm: Bạch, Lục, Lam, Tử, Hoàng Kim.
Mà Diệp Phong tư chất vỏn vẹn chỉ là Bạch cấp, mỗi cái cấp bậc tu luyện khác nhau cũng không chỉ là tên gọi, mà còn đại biểu cho tốc độ tu luyện cùng tiềm lực phát triển.
Giống như Bạch cấp sẽ là cả đời dừng lại cùng lắm ở Võ Giả, nếu như có được cơ duyên thâm hậu cùng tài nguyên sung túc rất có thể đạt đến Hậu Thiên.
Nhưng Hậu Thiên thì sao? Không đạt đến Tiên Thiên thì tất cả đều là sâu kiến, chưa nói đến Tông Sư và Đại Tông Sư cao cao tại thượng ở trên kia.
Vừa nghĩ thôi cũng đã có thể hiểu được tư chất Bạch cấp có bao nhiêu khó khăn cùng cay gà.
Diệp Phong đối với vấn đề này cũng là đau đầu không thôi, nhưng may mắn hắn còn có bàn tay vàng lão gia gia chiếu cố, dù tư chất cùng ngộ tính không có chỗ tăng lên nhưng đại khái có thể dùng tu vi đè ép đối phương một đầu cũng không phải là ý tưởng tồi.
Nghĩ lại còn có chút tiểu kích động, rõ ràng tư chất cùng ngộ tính không cao nhưng tu vi lại có thể vượt xa đồng lứa, thậm chí vung thiên tài vài con phố.
“Sư huynh không cần nói như vậy, cho dù ta cử thế vô song, phong thái vô địch! Nhưng sư huynh cứ việc nói như vậy khiến người làm sư đệ vô cùng buồn rầu, bởi vì cái gọi là vô địch thật tịch mịch, nhỡ đâu không có người đuổi kịp ta làm sao bây giờ?”
Diệp Phong bộ dáng một mặt vô tội nói ra, hai tay khoanh vào ngực giống như cái thiếu nữ hờn dỗi, thoạt nhìn khiến cho người ta không nhịn được muốn ôm vào lòng vỗ về.
Bởi vì bộ dáng của Diệp Phong thật sự lớn lên quá đẹp đẽ, khuôn mặt như có một cái tỷ lệ đúc thành, ngũ quan thanh tú, mắt sáng mày rậm, ba ngàn tóc đen búi ở sau đầu vô cùng gọn gàng, làn da càng là trắng như bạch ngọc tạch thành mềm mịn trắng nõn giống như cái tiểu bạch kiểm.
Nhưng là lời này nghe vào trong tai của tất cả mọi người liền phi thường chói lóa, giống như cái ánh sáng của mặt trời chiếu thẳng vào mắt.
Ngươi nghe một chút đây là tiếng người sao?
Con m* nó đây là tiếng người sao?
Cái gì cẩu thí cử thế vô song? Cái gì cẩu thí phong thái vô địch?
Hảo hán, chớ diễn kịch!
Đại Bàn cũng không có tiếp tục tâng bốc Diệp Phong mà cầm đến cho hắn hai cái bánh bao nhân thịt, sau đó lại trở về tiếp tục làm việc của mình.
“Cảm ơn Đại Bàn sư huynh! Đầu năm nay người tốt giống như sư huynh quả thực không nhiều, nhưng thế gian hiểm ác, giang hồ hỗn loạn, người tốt thường là c·hết rất nhanh a!”
Diệp Phong nhận lấy hai cái bánh bao liền cắn xuống một miếng, miệng cười hắc hắc nói ra.
Nhất thời khuôn mặt của Đại Bàn đen như đáy nồi nấu thức ăn, khóe miệng khẽ co giật.
Đại ca, ngươi cũng đừng trù ẻo như vậy có được hay không?
Cái gì người tốt c·hết rất nhanh? Ta còn muốn tiếp tục sống cống hiến cho tông môn đây!
…
Giờ hợi đã đến, lúc này cũng tương đương với việc thái dương đứng ở đỉnh đầu.
Đã đến giờ nhập ngũ.
Lúc này ở giữa sân có hơn trăm tên đệ tử đang đứng, toàn thân y phục đều là màu trắng, ngực trái có đồ án hình bông hoa, trên hông đeo lấy những tấm ngọc bài khác nhau nhưng đều là bạch ngọc chế tạo thành.
Chỉ là trên người bọn hắn đều mang theo v·ũ k·hí, kẻ thì bảo kiếm dắt ở sau lưng, người thì bảo đao cầm ở trong tay. Mơ hồ còn nhìn thấy một chút nữ đệ tử bạch y tung bay theo gió, tóc đen xõa ra phía sau lưng, tay cầm thiết phiến vô cùng sắc bén. Tất cả giống như một cái bức tranh khí thế hào hùng.
Diệp Phong nhanh chóng đứng vào bên trong đội ngũ, sau lưng đeo lấy một cái bao khỏa, bên trong chứa đựng quần áo cùng đồ vật linh tinh.