Chương 22: Diệp lão, đừng chạy a!
Bộp!
“Cất cái mắt đi, ngươi không cảm thấy tội lỗi hay sao?”
Diệp Phong đột nhiên bàn tay quất vào gáy của A Cường lên tiếng, tay còn lại càng là che đi đôi mắt của đối phương.
Ngươi m* nó có hồng nhan rồi còn dám nhìn các vị tiên tử tắm rửa? Đây há chẳng phải hành vi tìm c·hết?
“Diệp lão, không phải ngài cũng nhìn hay sao?” A Cường làu bàu nói nhỏ, khuôn mặt ủy khuất ẩn sau lớp vải đen.
“Ngươi cái gì ngươi, ta cái gì ta. Một tên không có xấu hổ như ngươi làm so với chính khí lẫm nhiên, bức khí tung hoành như ta?”
Diệp Phong một mặt ghét bỏ nhìn về phía của A Cường, sau đó tiếp tục công việc dò xét thân thể của Ngọc Tuyền tiên tử.
Ngọc Tuyền cùng Thiển Thiển trò chuyện rất lâu, hai nàng thay lân nhau kỳ lưng cho đối phương, thi thoảng còn hướng chỗ đó đùa nghịch một chút. Cảnh xuân mười phần, kiều diễm mỹ lệ.
“Ai?”
Đột nhiên Ngọc Tuyền ngưng mắt nhìn về hướng vô tận bóng tối bao phủ giống như đang tìm kiếm cái gì đó.
Từ nãy đến giờ nàng có cảm giác vô cùng khó chịu, tựa hồ có một đôi mắt ở trong bóng đêm vô tận kia nhìn lén nàng.
Nhưng ở đây là Bạch Ngọc Phong suối nước nóng, mọi người đều lõa thể xuống tắm, làm sao có đôi mắt cái gì?
Đáp lại nàng chỉ là tiếng im lặng của vô tận bóng đêm, Thiển Thiển cũng ngạc nhiên dò hỏi: “Sư tỷ, có chuyện gì sao?”.
“Ngọc Tuyền sư tỷ, xảy ra chuyện gì?”
“Ngọc Tuyền sư muội, ngươi đột nhiên hét to như vậy rốt cuộc là vì sao?”
“…”
Ngọc Tuyền cũng mặc kệ chất vấn của các sư tỷ muội tắm trong suối nước nóng, con mắt vẫn là dán chặt về một hướng.
Mà cái hướng này chính là Diệp Phong cùng với A Cường đang ẩn nấp, vừa nãy Diệp Phong sơ ý cùng Ngọc Tuyền ánh mắt chạm vào nhau nên bị đối phương nhìn thấu.
“Diệp lão, nguy rồi, chúng ta bị phát hiện.” A Cường thì thầm lên tiếng, ánh mắt của hắn lúc này có chút hoảng hốt.
Ngộ nhỡ bị các vị sư tỷ phát hiện, như vậy tông môn cũng sẽ trách tội xuống, càng quan trọng hơn là A Cường không còn mặt mũi nào nhìn Thiển Thiển.
“Câm miệng, ta tất nhiên không có bị mù. Sư điệt, bây giờ chỉ còn một kế.” Diệp Phong bàn tay lại quất vào gáy của A Cường, nhỏ nhẹ nói ra.
“Diệp lão, kế gì?” A Cường nghi hoặc.
“Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!”
Diệp Phong để lại một câu, thân hình đã sớm hướng chân núi bỏ chạy, nơi nào còn bình chân như vại dòm ngó?
Kéo con bê, trong trường hợp như vậy ngươi còn hỏi kế gì?
Chẳng nhẽ lại xông lên nói ta không nhìn trộm hay sao?
Đầu óc bị thiểu năng?
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Đáng lý ra Diệp Phong không tính chạy, nhưng vừa rồi hắn nhìn đến Ngọc Tuyền lạnh lùng từng bước hướng bọn hắn đi tới, không chạy chỉ sợ b·ị b·ắt tại trận, hai mặt một lời, lúc đó làm sao chối?
A Cường lấy lại phản ứng đã thấy Diệp Phong chạy được một đoạn khá xa, lập tức đứng dậy đuổi theo, trong miệng không ngừng hô lớn: “Diệp lão, chờ ta!”
Có câu nói rất hay, không sợ kẻ địch mạch, chỉ sợ đồng đội ngu.
Bọn hắn không hô lên còn tốt, A Cường vừa mở miệng lập tức tắm rửa trong suối nước nóng các vị sư tỷ cũng hét lên một tiếng.
“Biến thái, có biến thái!”
“Aaaaaa, rốt cuộc là tên biến thái nào dám nhìn lén chúng ta.”
“Không phải Bạch Ngọc Phong cửa vào có canh giữ sao? Làm sao bọn hắn vào được đây?”
“…”
Mỗi người một câu, Bạch Ngọc Phong đã bị tiếng la hét bao trùm, tất cả nữ đệ tử cũng không còn tâm tư tắm rửa, lập tức lấy y phục mặc vào, đuổi theo thân ảnh đang chạy trốn kia.
“Ngựa phê, tên ngốc này! Ngươi bị viêm não hả? Làm sao hét to như vậy.”
Diệp Phong vắt hai chân lên cổ mà chạy, trong lòng không ngừng đem A Cường mười tám đời tổ tông mắng một lần.
A Cường tốc độ bỏ chạy còn nhanh hơn Diệp Phong mấy lần, một phần là vì quá sợ hãi Thiển Thiển nhìn thấy, một phần là vì hắn đã quen thuộc địa hình nơi này.
Soạt!
Chẳng mấy chốc, A Cường thân ảnh đã vượt qua Diệp Phong, miệng thì truyền đến tiếng thở dốc nhưng hai chân vẫn tiếp tục di chuyển, không hề dừng lại.
“Sư điệt, chờ ta!” Diệp Phong một đường chạy thẳng, bị A Cường vượt mặt lập tức kinh hô.
“Tặc tử, đứng lại!”
Lúc này đám Ngọc Tuyền sư tỷ đã đuổi sát nút, bọn họ người đông thế mạnh, gầm thét rung trời, sát khí trùng thiên.
“Hà lão ca, ngươi cũng đừng trách ta! Huynh đệ có phúc tự hưởng, có họa cùng chịu.”
Diệp Phong cảm giận được từng luồng sát khí ngay đằng sau mình, tay phải nhanh chóng lùa vào trong ngực móc ra một mai lệnh bài màu đen ném về phía sau.
“Ừm?”
Đám Ngọc Tuyền sư tỷ lúc này cũng vô cùng nghi hoặc, chỉ thấy phía trước đang chạy trốn thân ảnh rơi xuống một vật gì đó, liền dừng lại kiểm tra.
“Đây là… lệnh bài?”
Ngọc Tuyền nhặt đồ vật mà thân ảnh chạy trốn đánh rơi lên tay quan sát, trong miệng truyền đến âm thanh kinh ngạc.
…
Thái Dương l·ên đ·ỉnh, từng tia nắng ấm áp dễ chịu từ thiên thượng bao phủ Trấn Thiên Tông, từng hạt sương sớm cũng theo phiến lá tán cây mà trượt xuống khiến cho tông môn càng toát lên vẻ đẹp non xanh nước biếc, giống như chốn thế ngoại đào viên.
Đan Đạo Phong.
Lúc này một đám người hùng hùng hổ hổ xông lên Đan Đạo Phong, cầm đầu chính là hai tên nội môn trưởng lão, một người là sư phụ của Ngọc Tuyền Bích Hàn, một người khác là Vương Trác, cả hai tu vi đều ở Tông Sư đỉnh phong, chỉ kém nửa bước liền tiến vào Đại Tông Sư cảnh giới.
“Hà lão, mời ngươi đi ra gặp một lần.”
Bích Hàn lạnh lùng hét to một tiếng, cả người khí tức đều không chút nào thả ra ngoài.
“Hừ! Các ngươi đây là muốn làm gì, kéo nhau lên Đan Đạo Phong, khinh Hà lão ta tuổi già mắt kém sao?”
Hà Mặc Kỳ từ trong đan phòng đi ra, nhàn nhạt quét mắt nhìn đám người sau đó hừ lạnh một tiếng.
Diệp Phong đang ngủ nghe thấy động tĩnh cũng bật dậy, chạy ra ngoài hóng chuyện, từ đêm qua chạy trối c·hết liền về lăn ra ngủ, không quan tâm cái gì tiên tử tiên nữ.
Chứng kiến đám người đằng đằng sát khí, hung thần sát ác tư thái mà đến, Diệp Phong cũng không khỏi vì Hà lão ca lau một vệt mồ hôi lạnh, quả này chơi có chút lớn.
Nhưng mà… vui!
“Hà lão, tối hôm qua ngươi ở đâu.”
Bích Dao thân là sư phụ của Ngọc Tuyền, sự việc đồ nhi của mình bị người khác dòm ngó thân thể liền vô cùng khó chịu, hôm nay đến đây cũng là hưng sư vấn tội, không có bất kỳ nói nhảm.
“Tối hôm qua? Tất nhiên là ở phòng luyện đan.”
Hà Mặc Kỳ sửng sốt, không biết vì sao Bích Dao lại hỏi chủng loại sự tình này, nhưng trong lòng dâng lên một cỗ bất an không hiểu.
“Nói dối không biết ngượng mồm, vậy Bích Dao xin hỏi Hà lão cái này là gì?”
Bích Dao hừ lạnh đưa tay trái ra, trên đó còn lẳng lặng nằm lấy một trương lệnh bài màu đen.
Tấm lệnh bài màu đen này khắc một chữ ‘Hà’ giống như rồng bay phượng múa đồng dạng, vô cùng uy nghiêm bá khí.
“Lệnh bài của ta?” Hà Mặc Kỳ nhíu mày nghi hoặc, không biết vì sao lệnh bài của mình lại xuất hiện ở trong tay của đối phương.
Chẳng nhẽ… là nhặt được?
Không đúng, nhưng nếu là nhặt được cũng không có gì lạ, thuận tiện trả lại liền có thể, làm sao lại kéo đàn kéo đống lên Đan Đạo Phong?
“Ồ! Hóa ra đây là lệnh bài của Hà lão sao? Như vậy tối hôm qua sự tình chính là ngươi làm?”
Bích Dao sắc mặt lập tức trầm xuống, trong tay không biết từ khi nào nắm lấy một thanh thiết phiến sắc bén, sát khí tung hoành Đan Đạo Phong.
Ngọc Tuyền cùng đám sư tỷ muội ở đằng sau càng là sắc mặt đỏ ửng, bọn họ cũng không muốn làm quá chuyện này lên bởi vì Hà lão thân phận đặc thù, không thể gây vào.
Thế nhưng là nàng không thể gây, không có nghĩa là sư phụ nàng không thể gây!
“Tối hôm qua? Sự tình gì?”
Hà Mặc Kỳ một mặt mộng bức nhìn về đối phương, rốt cuộc ai có thể nói cho ta biết đây là chuyện gì đang xảy ra?
Tối hôm qua hắn ở Đan Đạo Phong luyện đan mãi đến tận đêm khuya, sau đó liền đi tắm một cái, hảo hảo một ngủ giấc.
Nghĩ đến đây trong lòng của Hà Mặc Kỳ cỗ bất an chi khí kia càng thêm thịnh vượng, lại thêm các nữ đệ tử đằng sau Bích Dao cùng Vương Trác sắc mặt đỏ ửng khiến hắn mơ hồ đoán ra trong chuyện này có chút hiểu lầm.
“Hà lão, ngươi cũng đã lớn tuổi, Bích Dao không ngờ ngươi có thể làm ra sự tình như vậy, mặt mũi của Trấn Thiên Tông thật sự mất hết.”
Bích Dao tay cầm thiết phiến nhàn nhạt lắc đầu nói ra, bộ dáng giống như vô cùng thất vọng.
“Bích Dao, tuy tu vi của ngươi cao hơn ta, nhưng nếu hành sự lỗ mãng như vậy cũng đừng trách ta bẩm báo việc này lên tông chủ.”
Hà Mặc Kỳ cũng không phải cái dạng gì người hiền lành, tuy biết ở trong này chắc chắn có hiểu lầm gì đó nhưng đầu tiên là kéo quân lên Đan Đạo Phong, tiếp đến lại hưng sư vấn tội, đây chính là đánh mặt mũi của hắn.
Sau này hắn Hà Mặc Kỳ làm sao ở Trấn Thiên Tông đặt chân?