Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Thật Sự Không Sợ Chết.

Chương 21: Nhìn trộm sư tỷ sư muội tắm.




Chương 21: Nhìn trộm sư tỷ sư muội tắm.

Bạch Ngọc Phong.

Nơi này có thể nói chính là thiên đường mà bất kỳ tên nam tử nào cũng muốn tiến đến, bởi vì ở đây tụ tập nữ đệ tử là nhiều nhất, hơn nữa còn có đếm không hết hồng nhan họa thủy loại kia mỹ nhân tồn tại.

Chỉ cần lạc vào Bạch Ngọc Phong, nam đệ tử giống như bị câu đi hồn phách, đoạt đi sinh mạng đồng dạng. Nhưng muốn tiến Bạch Ngọc Phong không hề dễ dàng, nhất là vào buổi tối như thế này, thời điểm các nữ đệ tử… đang tắm!

Lúc này Diệp Phong cùng A Cường bò từ dưới chân núi bò lên, đều lẫn vào trong bụi dậm các loại tiến đến, không có bất kỳ ai phát hiện.

Bởi vì trời đã lờ mờ tối, lại thêm bọn hắn quấn quanh chính là màu đen, quả thực giống như cá gặp nước, nếu như không để ý kỹ sẽ rất khó phát hiện.

“Diệp lão, ngài quấn như này hóa ra lại có lợi, muỗi kiến các loại đều là đốt không tới!”

A Cường thân bò nhưng miệng vẫn nhỏ giọng lên tiếng, không khỏi tấm tắc khen ngợi.

Mọi lần tối đến trong bụi dậm đều sẽ xuất hiện một chút côn trùng nhỏ, không cẩn thận làn da liền trở thành con mồi của bọn chúng.

Nhưng bây giờ quấn quanh bịt kín như này, côn trùng cũng lộ ra bất lực.

“Sư điệt quá khen! Chúng ta nhanh chóng bò, nếu không lỡ mất thời cơ nhưng là phải đợi đến ngày hôm sau. Có câu chuyện hôm nay chớ để ngày mai, sư điệt phải tận lực nắm lấy.”

Diệp Phong vẫn chăm chú bò lên, cả người giống như con rắn luồn lách qua những bụi dậm mà tiến đến đỉnh của Bạch Ngọc Phong.

Cũng may Bạch Ngọc Phong không cao lắm, độ dốc vừa phải, nếu không đoán chừng bọn hắn có bò đến sáng cũng không thấy đỉnh.

“Diệp lão, ngài có ngửi thấy mùi gì hay không?”

Bỗng nhiên lúc A Cường thân hình dừng lại, dù được bịt một lớp vải đen quanh mũi nhưng cái mùi này vô cùng nồng nặc khiến hắn cũng không khỏi ngửi thêm mấy lần để xác định.

“Sư điệt, ngươi không nói ta cũng không để ý, quả thực có mùi gì đó… thum thủm!”

Diệp Phong từ nãy đến giờ tâm trí đều đang ở trên mây, nghĩ tới chuyện sắp xảy ra cũng không khỏi khiến thần hồn hắn thăng hoa, nơi nào để ý đến A Cường, nhưng quả thực… mùi này có chút nồng.

Mùi này thum thủm, lại nồng, giống như… phân đồng dạng!

“M* nó, đừng để lão tử phát hiện ra ai đi tiện bừa bãi như vậy, nếu không đừng trách ta vô tình độc ác.”

Diệp Phong trong lòng gào thét, bởi vì hắn nhận ra… mùi này từ bàn tay trái của hắn truyền đến.

Đồng nghĩa với việc, hắn cạp phải phân!

Không được!

Nhất định không được hô lên.



Nhưng là làm sao bây giờ?

Chẳng nhẽ bôi lên người của A Cường để giảm bớt sự nồng nặc?

Ý tưởng tốt!

“Sư điệt, tới đây!”

Diệp Phong ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cho A Cường tiến đến lại gần, sau đó bàn tay trái giống như cái chổi quét quanh người của đối phương, nói nhảm hai câu lại tiếp tục bò.

A Cường tuy nghi hoặc không hiểu, nhưng suốt dọc đường đi hắn biết vị Diệp lão này kỳ lạ vô cùng, tâm tư không phải hắn một tên tiểu tử có thể thấu được.

Bò được một đoạn.

“Diệp lão, cái mùi này vẫn còn, thật sự là khó chịu!” A Cường một tay che lại mũi của mình, khẽ mở miệng lên tiếng.

“Bò đi! Lỡ mất thời cơ ngươi đừng trách ta h·ành h·ung độc ác!”

Diệp Phong vội vàng khiển trách, vừa nãy đúng là tay hắn có cạp phải phân, nhưng bò tới bò lui khiến cho đất bụi cũng bám vào che khuất đi mùi nồng ở trong đó.

Chỉ là…

Hắn bôi vào A Cường là phần lưng, đối phương bò bằng tay không bò bằng lưng, mùi thum thủm vẫn còn đều là điều vô cùng dễ hiểu.

A Cường nghe thấy vậy chỉ đành cắn răng bò tiếp, vì tương lai rạng rỡ, vì bắp đùi thô to, ta cam!

Bạch Ngọc Phong đỉnh núi.

“Ngọc Tuyền sư tỷ, chúng ta có thể tắm chung?”

“Tố Tâm, chúng ta đi qua chỗ kia.”

“Thanh Thanh, ngươi có thể kỳ lưng cho ta sao?”

“…”

Liên tục là những âm thanh kiều diễm vang lên, chỉ thấy trên đỉnh Bạch Ngọc Phong có một nơi chính là địa mạch hình thành suối nước nóng, khiến cho tất cả nữ đệ tử đều chiếm núi làm vua, không cho nam đệ tử tiến vào nửa bước.

Thực chất Bạch Ngọc Phong cùng các sơn phong khác không cách biệt nhau là bao nhiêu, duy nhất chỉ là tồn tại dạng này suối nước nóng mới khiến cho nữ đệ tử tụ tập đông đúc mà thôi.

Lúc này ở trong suối nước nóng, tất cả nữ đều tử đều thoát y không mảnh vải, chỉ có một tầng quần áo lót mỏng như tơ lụa phủ lên người mà thôi.

Từng đạo bóng hồng ở dưới làn nước ấm áp mà kỳ cọ thân thể, đôi ngọc thố trước ngực càng là giống như ẩn như hiện lên từng cái nhũ hoa hồng hồng, làn da trắng như bạch ngọc tạc thành, tóc búi ở sau đầu.



“Thiên đường, đây mới là thiên đường a!”

Diệp Phong lúc này từ trong bụi rậm nhìn ra đều phun máu mũi, trong miệng liên tục truyền đến âm thanh tán thưởng không ngớt.

“Diệp lão, ngươi chính là thiên sứ sao? Làm sao có thể dẫn sư điệt đến một nơi giống như thiên đàng đồng dạng? Quá m* nó kích thích.”

A Cường cũng hưng phấn nói ra, thường ngày hắn chính là tạp dịch đệ tử, gặp phải mỗi vị sư tỷ ở đây đều phải tất cung tất kính, đầu cúi xuống đất không dám nhìn thẳng, nơi nào giống như bây giờ thoải mái chiêm ngưỡng?

“Suỵt! Nhỏ tiếng một chút, ngươi nhìn về phía đằng kia mỹ nữ, cặp ngọc thố kia, cái đùi thon kia, cực phẩm!”

Diệp Phong đưa ngón tay lên ra hiệu cho đối phương nói nhỏ, sau đó chỉ về trong góc một nữ tử đang kỳ cọ người.

“Diệp lão ngài thật sự tinh mắt, người đó chính là Ngọc Tuyền sư tỷ, đệ tử nội môn, nhưng nghe nói người này đã có ý trung nhân.”

A Cường giống như cái tri thức uyên bác thiếu niên nhanh chóng trả lời, hắn ở đây đã có mấy năm nhiều, đối với từng khuôn mặt đều nhớ rõ như in.

“Nguyên lai nàng gọi Ngọc Tuyền! Cái gì? Tên nào dám đánh chủ ý lên Ngọc Tuyền của ta?”

Diệp Phong khe khẽ gật đầu nói nhỏ, nhưng sau đó lại hướng về A Cường nhìn bằng ánh mắt hung ác.

“Diệp lão, liêm sỉ của ngươi rơi ở dưới đất, mau chóng nhặt lên. Cái gì Ngọc Tuyền của ngươi, rõ ràng là hoa thơm mỗi người ngửi ít có được hay không?”

A Cường quăng đến ánh mắt khinh bỉ, sau đó tay trái nhẹ nhàng chỉ xuống mặt đất nói ra.

“Sư điệt, người đằng sau đang kỳ lưng cho nàng là ai?”

Diệp Phong cũng không có cái gì gọi là liêm sỉ, giương ánh mắt về phía đằng sau nữ tử đang kỳ lưng cho Ngọc Tuyền nhẹ giọng lên tiếng.

“Diệp lão, ngài đừng nói với ta là ngài đối với phương diện kia hứng thú, nàng còn quá nhỏ một chút a!”

A Cường vội vàng kinh hô, nhìn về phía của Diệp Phong bằng ánh mắt vô cùng quái dị.

“Kéo con bê, ta không ưa thích tiểu loli, BB mới là chân lý của ta.” Diệp Phong một mặt ghét bỏ lên tiếng, hắn mới không ưa thích cái gì loli đây.

Tại Địa Cầu giáo dục nhiều năm, cái này ấu d*m chủng loại sự tình Diệp Phong vô cùng ghét bỏ, thậm chí còn có chút phẫn nộ.

“Diệp lão, cái gì là tiểu loli, cái gì là BB?” A Cường hoàn toàn giống như rơi vào trong mê vụ, cái nghe hiểu cái không.

Diệp Phong không trả lời A Cường, mà tiếp tục thưởng thức phong cảnh chốn thần tiên.

Các ngươi có biết sung sướng là cái gì không? Đây chính là.

Nhàn nhã tu tiên, thi thoảng vẩy muội vài cái, nếu như đã chán rồi vậy liền dòm ngó một chút tiên tử tắm rửa.



Ngươi m* nó nói cho ta còn cái gì sung sướng hơn?

Trong suối nước nóng.

“Ngọc Tuyền sư tỷ, làn da của ngươi càng ngày càng đẹp.”

Thiển Thiển đang kỳ lưng cho Ngọc Tuyền sư tỷ cũng không khỏi cảm khái nói ra, sau đó nhìn lại một chút thân thể mình, trong lòng dâng lên tự ti vô cùng.

“Thiển sư muội, ngươi cũng đừng chọc ghẹo ta.”

Ngọc Tuyền khẽ cười một tiếng, khuôn mặt nhỏ không biết vì sự lời khen của Thiển Thiển hay vì nước nóng quá mà hơi ửng đỏ.

“Ngọc Tuyền sư tỷ, nếu như ta có thể bằng một nửa ngươi liền tốt biết bao.”

Thiển Thiển thăm thẳm thở dài, hai tay vẫn chăm chú kỳ lưng cho đối phương.

“Thiển sư muội không cần phải nói như vậy, mỗi người đều có số mệnh của riêng mình, đôi khi ngươi ước mơ trở thành cái gì đó nhưng liệu rằng có biết đằng sau nó ẩn chứa lấy cái gì?”

Ngọc Tuyền đột nhiên sững sờ, quay người lại nhìn Thiển Thiển một chút, bàn tay chủ động xoa nhẹ đầu của nàng mà lên tiếng.

“Dù sao cũng tốt hơn tạp dịch đệ tử. Tài nguyên có hạn, công pháp hạn chế, Hậu Thiên cảnh giới giống như áng mây ở trên trời, cao xa vô cùng.”

Thiển Thiển buồn bã trả lời, nàng đương nhiên nghe hiểu sư tỷ nói gì, nhưng cho dù như vậy nàng vẫn tự ti về bản thân của mình.

“Thiển Thiển của chúng ta không phải lúc này cũng quật cường hay sao? Dạo này tên A Cường kia còn đeo bám lấy muội hay không?”

Ngọc Tuyền cười nhạt một tiếng, vội vàng đổi cái chủ đề.

“Sư tỷ, ngươi cũng biết hắn thật lòng thích ta, ta cũng có thích hắn. Nhưng khi đối mặt với hắn sự tự ti của ta càng dâng cao.”

Thiển Thiển khuôn mặt càng thêm ưu sầu nói ra, ánh mắt đườm đượm buồn.

“Ngọa tào, nguyên lai sư điệt còn có hồng nhan đây.”

Diệp Phong ở trong bụi rậm nghe rõ mồn một, lập tức quay sang phía A Cường quăng cho cái ánh mắt khinh bỉ.

Ngươi m* nó vừa rồi nói cái gì?

Nói ta đối với tiểu loli có sở thích?

Bây giờ tốt rồi, chính miệng của Thiển Thiển nói ra A Cường thích nàng.

Nguyên lai vừa nãy A Cường phản ứng nhảy ngược lên không phải vì nghi hoặc Diệp Phong đối với vấn đề kia có hứng thú, mà Thiển Thiển chính là người trong mộng của hắn, không muốn Diệp Phong nhúng chàm.

“Thiển Thiển thích ta, Thiển Thiển thích ta…”

A Cường giờ phút này làm sao nghe được Diệp Phong lời nói, cả người hắn giống như cực điểm thăng hoa, mặt mũi trướng hồng.

Nếu như không phải bây giờ bị vải đen che đi sắc mặt, cộng thêm bọn hắn đang dò xét các vị sư tỷ tắm rửa, A Cường hận không thể đi lên ôm lấy Thiển Thiển vào trong lòng mà ôm ấp.