Chương 23: Hà Mặc Kỳ xuất huyết.
“Bích Dao, đủ rồi!” Vương Trác từ đầu im lặng cũng là nhàn nhạt lên tiếng, sau đó ôm quyền hướng Hà Mặc Kỳ nói ra: “Hà lão, ngươi cũng biết Bạch Ngọc Phong suối nước nóng buổi tối chính là thời điểm các nữ đệ tử tắm rửa, việc này cũng không có gì lạ. Nhưng tối hôm qua có một số thân ảnh lẻn vào Bạch Ngọc Phong nhìn ngắm các nữ đệ tử tắm rửa, cho dù có hai người ở dưới chân núi canh gác cũng không có phát hiện ra.”
Hà Mặc Kỳ lúc này mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, nếu như đến mức này hắn không hiểu há chẳng phải kẻ ngu?
Chắc chắn là kẻ nhìn trộm bị phát hiện, sau đó nhận sự t·ruy s·át của các nữ đệ tử cùng Bích Dao và Vương Trác, một đường chạy thẳng lên Đan Đạo Phong.
Hôm nay bọn hắn đến đây chính là hưng sư vấn tội, muốn Hà lão ta đưa ra tên tặc tử kia.
“Nguyên lai là như vậy, Vương Trác cùng Bích Dao đạo hữu sao không nói sớm? Đan Đạo Phong tùy ý các ngươi lục soát, tặc tử giờ phút này có lẽ chưa chạy được xa.”
Hà Mặc Kỳ khẽ vuốt râu nhàn nhạt lên tiếng, sau đó còn nhường ra một con đường cho đám người tiến lên dò xét.
Diệp Phong ở bên cạnh một mặt mộng bức, suýt nữa phun ra một ngụm lão huyết.
Hà lão ca, ngươi trí tuệ quả thực m* nó cao!
Liền chuyện này cũng nghĩ ra được, Diệp lão đệ chỉ đưa ngươi một chữ ‘Phục’!
“Hà Mặc Kỳ, ngươi đây là đại trí giả ngu?”
Bích Dao triệt để phẫn nộ, chuyện đến mức này nếu như Hà Mặc Kỳ nhận lỗi có lẽ còn yên ổn trôi qua, nhưng hết lần này đến lần khác hắn giống như trối c·hết không nhận tội, còn đổ hết lên đầu tên tặc tử kia, điều này khiến nàng vô cùng tức giận.
“Hà lão, không phải tên tặc tử kia chạy đến Đan Đạo Phong, mà là Ngọc Tuyền các nàng nhặt được tấm lệnh bài này từ người của tên tặc tử bỏ chạy.”
Vương Trác ôn tồn lễ độ lên tiếng, so với Bích Dao loại này kích động thì lại lộ ra bình tĩnh không ít.
Có câu nói rất hay: giận quá mất khôn.
Vương Trác có thể bình tĩnh tự nhiên như vậy lý do lớn nhất chính là Ngọc Tuyền không phải đệ tử của hắn, nếu không chỉ sợ cũng sẽ giống như Bích Dao nhảy ngược lên.
Đừng nói là đệ tử của Vương Trác, cho dù bất kỳ ai khi dễ đệ tử nhà mình đều sẽ làm như vậy, huống chi đây không phải cái gì khi dễ, mà là nhìn ngắm thân thể trong lúc tắm rửa!
“Cái gì?” Hà Mặc Kỳ cả người giống như sét đánh đồng dạng, trong lòng nhấc lên một hồi kinh đào hải lãng, hai mắt khẽ rụt vào trong.
Tội danh này chỉ sợ nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không hết!
Như vậy…
Bích Dao cùng Vương Trác đang nghi ngờ Hà Mặc Kỳ hắn tối hôm qua nhìn trộm các nữ đệ tử tắm rửa sao?
Hà Mặc Kỳ dù muốn phản bác nhưng lại không cách nào phản bác được, bởi vì chính Vương Trác đã nói rằng tấm lệnh bài chữ ‘Hà’ kia là từ trên người của tặc tử rơi xuống, việc này đã đi qua xa so với tưởng tượng của hắn.
Nghiệt a! Nghiệt a!
Không đúng!
Tấm lệnh bài này không phải hắn đã đưa cho Diệp lão đệ sao?
Như vậy…
“Diệp lão đệ, ngươi không định lên tiếng nói cái gì sao?”
Hà Mặc Kỳ nhìn về phía của Diệp Phong bằng ánh mắt bất thiện, gằn từng chữ nói ra.
Mới ngày hôm qua hắn cùng Diệp Phong bởi vì tính cách hòa hợp mà kết bái huynh đệ, uống máu hẹn thề, còn đưa cho đối phương một tấm lệnh bài luôn đeo trên người để biểu đạt thành ý của vi huynh đối với hiền đệ.
Vậy mà hôm nay ngươi xem một chút hắn đã làm ra chuyện tốt gì?
Nhìn lén nữ đệ tử tắm rửa, vi huynh không nói. Tuổi trẻ ai cũng có lúc mắc phải sai lầm.
Bị bắt tại trận, quay đầu bỏ chạy, vi huynh hiểu.
Nhưng ngươi m* nó b·ị b·ắt liền thôi đi, dám quăng tấm lệnh bài vi huynh đưa cho ngươi để chối tội, còn đội cho vi huynh một cái tội danh vạn cổ, vạn người phỉ báng.
Cái này vi huynh làm sao nhịn?
“Hà lão huynh, ta không ngờ lão huynh lại có thể làm ra mọi chuyện như vậy!” Diệp Phong tiến đến vỗ vỗ bả vai của Hà Mặc Kỳ, bộ dáng thất vọng nặng nề, sau đó ghé vào tai hắn mấy lời: “Ba cái cố sự!”
“Mười cái?” Hà Mặc Kỳ lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt mang theo kiên định.
“Năm cái, không thể hơn được nữa!” Diệp Phong giơ năm ngón tay của mình ra, bộ dáng không chút nào thỏa hiệp.
Tất cả mọi người xung quanh đều mộng bức cực kỳ, vừa nãy còn sát khí đằng đằng, làm sao bây giờ lại giống như giao dịch thứ gì đó đồng dạng?
Còn nữa, một tên nam tử có bao nhiêu lớn, lại dám gọi Hà Mặc Kỳ là Hà lão huynh, càng quan trọng hơn là Hà Mặc Kỳ ngược lại gọi hắn là Diệp lão đệ! Chẳng nhẽ là họ hàng xa?
Mười cái? Mười cái gì?
Bích Dao cùng Vương Trác liếc mắt một chút, đều là nhìn thấy bên trong sự nghi hoặc, sau đó lại hướng ánh nhìn về phía của đôi huynh đệ tình thâm kia mà quan sát kỳ biến.
“Bảy cái? Nếu không ngươi tự mình gánh, ta mới không thèm cõng cái nồi này!”
Hà Mặc Kỳ quăng đến một cái ánh mắt ghét bỏ, nếu như hôm qua không phải đã uống máu hẹn thề cùng sinh cùng tử, hắn hận không thể đi lên đem Diệp Phong một cái tát đ·ánh c·hết.
“Thành giao!” Diệp Phong cũng biết việc này quả thực có chút hố, nhưng là vẫn mở miệng đồng ý.
Dù sao hắn cũng không có mất cái gì, phải biết Địa Cầu vô số cố sự, tùy tiện kéo vài cái đem ra cũng đủ để Hà Mặc Kỳ ngu ngơ cả đời.
Nếu như không có? Vậy liền thổi, chẳng nhẽ Hà Mặc Kỳ còn phân biệt đâu là thật giả?
Có cái tiện nghi lão huynh, quả thực vẫn rất là được việc.
“Khụ khụ! Chư vị, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, thế nào?”
Hà Mặc Kỳ lúc này mới là bộ dáng hài lòng gật đầu, sau đó nhàn nhạt quét mắt tất cả mọi người, mặt không đổi sắc lên tiếng.
“Hà lão, ta kính ngươi là tứ tinh luyện đan sư mới cùng ngươi nói nhảm từ nãy đến giờ. Thật sự coi lão nương không phát uy liền tưởng mèo bệnh sao?”
Bích Dao sát cơ trong mắt lóe lên, cầm thiết phiến chỉ thẳng về hướng Hà Mặc Kỳ mà quát to.
Cái gì chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không?
Đây chẳng phải nói trong sạch của đồ nhi nàng cứ như vậy mất đi rồi?
“Hà lão!” Vương Trác cũng lạnh giọng lên tiếng, đây không phải chuyện của hắn nhưng thân là nội môn trưởng lão kiêm thêm chức tứ đại hộ pháp một trong, việc gìn giữ môn quy là điều vô cùng trọng yếu, nếu như việc này truyền ra chẳng phải Trấn Thiên Tông trở thành trò cười rồi?
“Dĩ hòa vi quý, mọi người nên biến c·hiến t·ranh thành tơ lụa, tuy Hà lão huynh của ta có chút sai lầm nhỏ, nhưng mọi người thân là thành viên Trấn Thiên Tông, chẳng nhẽ cứ như vậy nội đấu?”
Diệp Phong lúc này không biết lâu đâu ra dũng khí bước lên trước, từ tốn nói ra.
Giờ phút này hình ảnh của hắn lại giống như in sâu vào trong tâm trí của mọi người.
Một thân bạch y tung bay theo gió, mái tóc đen đằng sau cột búi gọn gàng, khuôn mặt hiền hòa nhân hậu, nhìn từ góc độ nào đều là cái người thuần phác thiện lương.
Nhưng lời nói của Diệp Phong vào lúc này hiển nhiên là không phù hợp, đây chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, càng làm tràng diện ngưng trọng hơn mà thôi.
“Diệp lão đệ! Chẳng nhẽ ngươi muốn chơi c·hết ta mới vừa lòng hay sao?” Hà Mặc Kỳ khuôn mặt lập tức trầm xuống, sau đó đối với tất cả mọi người có mặt lên tiếng: “Thêm vào đó ta sẽ cung cấp cho mỗi vị nữ đệ tử một viên nhất giai Trú Nhan Đan, việc này liền như vậy lắng xuống, thế nào?”
Trú Nhan Đan, vĩnh thiên tiên trú!
Một loại đan dược khá đặc thù, có thể làm cho dung nhan của tu sĩ dừng lại ở thời kỳ đỉnh phong nhất. Nhưng đối với tuổi thọ, thực lực cùng cường độ thân thể đều là không tăng tiến một chút nào.
Có thể nói Trú Nhan Đan liền là mỹ nhân yêu thích nhất đồ vật, bởi vì có ai không muốn dung nhan của mình trẻ mãi không già? Có ai không muốn nhan sắc của mình xinh đẹp rực rỡ?
Nhưng nhất giai Trú Nhan Đan cũng chỉ làm cho tu sĩ trì hoãn khoảng chừng mấy chục năm dung nhan mà thôi, nếu như không tiếp tục sử dụng phẩm chất cao hơn Trú Nhan Đan, khuôn mặt sẽ cấp tốc già nua đi trông thấy.
“Trú Nhan Đan! Hà Mặc Kỳ, ngươi thật là dám mở miệng.”
Bích Dao vừa nghe thấy lời này lập tức tâm động, phải biết nàng năm nay đã gần trăm tuổi, nhưng mỗi lần cầu Trú Nhan Đan của Hà Mặc Kỳ đều bị đối phương từ chối, bởi vì dược liệu vô cùng khó kiếm, lại thêm quá trình luyện phi thường gian khổ.
“Đồng ý hay không?” Hà Mặc Kỳ chẳng thèm cùng nữ nhân điên này nói nhảm, nhàn nhạt mở miệng.
“Được, ngoài ra chúng ta cần thêm một viên nhị giai Trú Nhan Đan!”
Bích Dao thu hồi thiết phiến của mình, lạnh lùng lên tiếng, bởi vì cái gọi là nhân nước đục mà thả câu, nhị giai Trú Nhan Đan đối với nàng vô cùng quan trọng.
“Mười ngày sau đến lấy đan, tất cả giải tán đi!”
Hà Mặc Kỳ vung tay một cái, quay người trở vào đan phòng, thần sắc buồn bã ủ rũ.