Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Thật Sự Không Sợ Chết.

Chương 20: Bạch Ngọc Phong.




Chương 20: Bạch Ngọc Phong.

Trấn Thiên Tông nội điện.

“Tuyết Nhi, nói cho ta lý do thật sự!”

Nhậm Ngã Hành ngồi ở trên chủ tọa, đối với phía dưới quỳ rạp xuống đất Kinh Hàn Tuyết lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt ẩn ẩn có chút phẫn nộ.

Hiển nhiên hắn không tin cái thuyết pháp Kinh Hàn Tuyết cùng Diệp Phàm tên đệ tử kia chính là hảo hữu, đồ nhi của hắn từ trước đến giờ đều chưa từng vừa mắt bất kỳ nam tử nào, cho dù là Tử Cấp tư chất đều là như vậy, chứ đừng nói đến một tên Bạch Cấp.

“Sư phụ, đồ nhi cảm thấy Diệp sư đệ ngày sau bất phàm, nên…”

Kinh Hàn Tuyết quỳ rạp ở dưới đất, sắc mặt vẫn là kiên định, cắn răng nói ra.

“Tốt, tốt! Mọc đủ lông đủ cánh, bây giờ lại muốn tạo phản?”

Nhậm Ngã Hành sát khí tung hoành, nội điện nhiệt độ đã sớm hạ xuống mấy phần, giờ phút này càng giống như đóng băng đồng dạng.

“Sư… sư phụ! Ta… ta nói đều là sự thật, người này khí chất rất đặc biệt, lòng dạ lại…”

Kinh Hàn Tuyết sắc mặt đã trắng bệch, cảm nhận được lửa giận của sư phụ khiến nàng cũng run lẩy bẩy, không có bất kỳ lực phản kháng.

“Câm miệng cho ta, quay trở lại sơn phong bế quan ba năm, ba năm không đạt đến Tiên Thiên đỉnh phong đừng hòng xuống núi.”

Nhậm Ngã Hành quả thực phát điên, đồ nhi hắn kỳ vọng nhất lại vì một việc nhỏ như con kiến mà xao nhãng tu luyện, hơn nữa còn cả gan lớn mật bóp nát lệnh bài mà hắn ban tặng.

Kinh Hàn Tuyết im lặng không nói, nhưng từ ánh mắt của nàng cũng đủ nhìn đến sự kiên định không nhỏ, chỉ là trong lòng của nàng lúc này không biết làm như vậy có đáng hay không.

“Diệp sư đệ, ta đã làm hết khả năng. Tin tưởng ánh mắt của ta không sai, ngày sau ngươi sẽ không đơn giản.”

“Ta vất vả bồi dưỡng ngươi hai mươi năm, chưa tính đến chuyện trả ơn đáp nghĩa, nhưng ngươi lại đưa ta một câu trả lời như vậy sao? Mặt mũi của ta đặt ở đâu?”

Nhậm Ngã Hành giận giữ thét to, uy áp hướng về Kinh Hàn Tuyết ép đến dính chặt trên mặt đất, chỉ thiếu chút nữa là nằm ra mà thôi.

“Tông chủ, ngài không nên quá mức tức giận, tin tưởng Hàn Tuyết cũng chỉ là bị đối phương lừa một chút mà thôi. Để ta đi làm rõ chuyện này!”

Lúc này một cái trung niên nữ tử đứng dậy lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía của Kinh Hàn Tuyết hiện lên chút thất vọng, nhàn nhạt lắc đầu thở dài.





Diệp Phong vẫn không biết hắn bị người khác để ý, tươi cười vui vẻ chạy tới khắp nơi, thăm quan phong cảnh Trấn Thiên Tông.

“Diệp lão, nguyên lai người ở đây!”

Lúc này đằng sau lưng vang Diệp Phong vang lên một đạo âm thanh, không phải vừa nãy cơm bưng nướt rót A Cường thì còn có ai?

“Là ngươi.”

Diệp Phong hiển nhiên không có quên đi mặt mũi của đối phương, dù sao bụng của hắn lấp đầy thức ăn cũng do tên này bưng lên.

“Diệp lão, ngài đây là đi đâu?”

A Cường thi lễ một cái, cung kính nói ra.

“Ngươi biết Trấn Thiên Tông địa phương nào có ý tứ nhất sao?”

Diệp Phong suy ngẫm một chút liền lên tiếng, gần đây bụng có chút no, tìm địa phương nào đó chơi vui vẻ không phải sướng hay sao?

“Địa phương có ý tứ nhất? Trấn Thiên Tông địa phương có nhất nhiều, mỗi cái đều khác nhau, không biết Diệp lão ngài ưa thích cái gì đâu?”

A Cường sững sờ nói nhỏ, bộ dáng thập phần hưng phấn, cái bắp đùi này hắn ôm định.

“Ta ưa thích cái gì? Ngươi m* nó không hỏi còn tốt, bây giờ ta cũng không biết ta ưa thích cái gì.”

Diệp Phong nghe đến lời này lập tức rơi vào trong mê vụ, hắn là ưa thích cái gì đâu?

Thực lực? Tiền tài? Danh vọng? Trường sinh? Hồng nhan?

“Như vậy Diệp lão, hay ta dẫn ngài đi thăm quan Bạch Ngọc Phong? Ở nơi đó chính là tụ tập nhiều nhất nữ đệ tử.”

A Cường hai mắt khẽ đảo lên tiếng, theo như hắn Diệp Phong chính là người sống vô cùng lâu, nay lại phản lão hoàn đồng, không phải vì mỹ nhân thì còn là cái gì?

“Cái này sư điệt, ta chính là một người lương thiện thuần phác, há lại có thể làm ra những chuyện như vậy giữa thanh thiên bạch nhật?”



Diệp Phong chính khí lẫm nhiên nói ra, sau đó hướng A Cường khiển trách.

“Diệp lão ngài tha lỗi, A Cường đáng c·hết, A Cường đáng c·hết!”

A Cường quả thực bị hù sợ, không đề nghị còn tốt, nhỡ đâu bị Diệp Phong thương nhớ làm sao bây giờ?

Bị một lão quái vật để mắt đến cũng không phải điều gì tốt lành.

Hơn nữa lại là cùng Hà lão loại này xưng huynh gọi đệ.

“Tha cái gì lỗi? Thanh thiên bạch nhật không thể, nhưng ta không có nói là buổi tối liền không thể.”

Diêpj Phong mở miệng cười hắc hắc một tiếng, trong lòng đã hưng phấn không gì sánh kịp, chờ mong đêm khuya hôm nay.

“Buổi tối…”

A Cường cũng là thần sắc nhạy bén, rất nhanh liền hiểu ngụ ý của Diệp Phong.

Hai người nở nụ cười nham hiểm nhìn nhau, sau đó rất nhanh liền tản bộ một chút địa phương khác.

Từng tia bóng tối đã từ trên thiên thượng rủ xuống bao trùm lấy Trấn Thiên Tông khiến cho không gian có chút mơ hồ, đứng cách nhau năm mét đã không nhìn thấy mặt của đối phương.

“Diệp lão, ngài ở đâu?”

“Diệp lão, ngài ở đâu?”

A Cường khẽ gọi nhỏ, thần sắc đều khẩn trương đến cực điểm, bọn hắn đã hẹn ở địa điểm này, nhưng từ nãy đến giờ cho dù gọi thế nào cũng chẳng có nửa điểm động tĩnh, điều này không khỏi khiến A Cường có chút sợ hãi.

“Đừng hô đừng hô, ta ở đây.”

Diệp Phong lúc này từ một bụi cỏ gần đó chui ra, cả người đều được hắc y quấn quanh, mặt mũi cũng là bịt kín không rõ dung mạo, chỉ để lộ ra hai mắt cùng cái miệng.

“Diệp lão, ngài đây là?”

A Cường nghi hoặc không hiểu, làm sao phải bịt kín người giống như ă·n t·rộm đồng dạng?



“Sư điệt ngươi còn quá non và xanh. Ta làm vậy ắt có đạo lý của ta, ngươi không bịt đó là ngươi đang tìm c·hết.”

Diệp Phong thần thần bí bí nói ra, cả người đều quấn trong hắc y khiến cho hắn giống như cái xác c·hết cổ đại, cho dù Hà lão ở đây cũng chưa chắc nhận ra.

“A! Diệp lão ngươi còn bộ nào không, ta cũng muốn mặc vào.”

A Cường tuy nghi hoặc không hiểu, nhưng biết đối phương chính là lão quái sống lâu năm ắt có nhiều kinh nghiệm, liền mở miệng dò hỏi.

“Hừ, cũng may ta ă·n c·ắp… không phải, ta mượn Hà lão ca dư ra một bộ, coi như tên sư điệt ngươi may mắn.”

Diệp Phong móc từ trong ngực ra một quận vải đen kịt, cười hắc hắc nhìn về phía của A Cường.

“Không phải là hắc y sao? Làm sao lại biến thành quận vải?”

A Cường đối với vấn đề này quả thực giống như cái hài tử lên ba, hoàn toàn không hiểu.

“Aizz, thiểu năng trí tuệ, đích thực thiểu năng trí tuệ!”

Diệp Phong liền ngửa mặt lên trời mà thở dài, có câu không sợ kẻ địch mạnh chỉ sợ đồng đội ngu, bây giờ hắn cũng có chút lo lắng đi chung với A Cường tên này liệu có xảy ra sai sót gì không.

Ngươi đi nhìn trộm mỹ nữ, còn mặc y phục? Đây là tìm đường c·hết hành vi a!

Y phục có thể che đi khuôn mặt của ngươi sao? Có thể che đi vết bớt trên má trái của ngươi sao?

“Cởi ra!” Diệp Phong phân phó A Cường một tiếng, đem quận vải trên tay thả xuống đất.

“Cởi… cởi y phục?” A Cường mở miệng mếu máo, nếu như thế gian có thuốc hối hận chỉ sợ hắn đã đi mua cho mình một liều. Nhưng đâm lao phải theo lao, bắp đùi này hắn nhất định phải nắm bắt cơ hội ôm lấy, liều c·hết không buông.

“Ngươi m* nó không cởi ta làm sao quấn?” Diệp Phong một mặt mộng bức nhìn xem A Cường, tay phải không chủ động đưa ra sau đầu sờ sờ như muốn kiểm chứng có hay không tên này bị khuyết mất não.

Soạt!

Soạt!

Không đến mấy cái hơi thở, Diệp Phong giống như đối với việc này vô cùng quen thuộc, A Cường đã bị hắc y quấn chặt lấy thân thể, không nhìn rõ mặt mũi, chỉ để lộ ra hai mắt cùng miệng, không khác gì cái xác c·hết cổ đại.

“Đi!”