Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Thật Sự Không Sợ Chết.

Chương 19: Kết bái huynh đệ.




Chương 19: Kết bái huynh đệ.

Căn phòng chỉ còn lại Hà lão cùng với Diệp Phong, bầu không khí có chút quỷ dị.

“Diệp Phàm… Diệp Phàm!”

Hà lão thấy Diệp Phong hôn mê liền tiến đến khẽ lung lay thân thể của hắn, nhưng không có bất kỳ động tĩnh gì, nếu như không phải trống ngực còn đập, Hà lão tuyệt đối sẽ gọi người khiêng ra vách núi ném xuống.

Soạt!

Hà lão liền từ trong tay áo xuất ra một viên đan dược đen nhánh nhét vào miệng của Diệp Phong, tiến đến cái ghế thái sư tựa lưng chờ đợi.

Ọe!

Ọe!

“M* nó, lão tử ăn phải cái gì, làm sao thối như vậy?”

Diệp Phong thân thể bật dậy, lập tức nhổ ra trong miệng đan dược, nổi giận quát to.

Sau đó mới nhận ra tình huống có chút không đúng.

Không phải vừa rồi đang ở Trấn Thiên Tông nơi khảo thí sao?

Mạc chấp sự đâu? Kinh Hàn Tuyết nữ nhân điên kia đâu?

Ta là ai? Đây là đâu?

Lúc này Diệp Phong mới nhìn khắp căn phòng này, đồng thời đánh giá một lần.

“Ngọa tào, lão nhân gia, ngươi tuyệt đối đừng nghĩ bậy, đời còn dài gái còn nhiều, làm sao lại nghĩ bậy nhảy vào lò lửa đâu?”

Diệp Phong nhìn thấy một cái lão giả đang ngồi tựa lưng vào

ghế thái sư, hai nhắm nhắm cụp, thần sắc giống như vô cùng buồn bã, bên cạnh của hắn lại xuất hiện một cái… lò lửa, chỉ là lò lửa này có chút to lớn.

“Ngươi tỉnh rồi? Lò lửa? Cái gì lò lửa, đó là đan lô của ta.”

Hà lão lúc này mới từ từ mở ra hai mắt, sau đó nhàn nhạt quét về phía của Diệp Phong.

“Đan lô? Đan lô lớn như vậy? Không phải đâu, trong tiểu thuyết đan lô đều là bằng bàn tay đồng dạng, ta ít đọc sách, lão nhân gia ngươi cũng đừng lừa ta. Rõ ràng đây chính là lò lửa.”

Diệp Phong lắc lắc đầu của mình thản nhiên nói ra, thân hình còn không chủ động được tiến về phía của đan lô kia mà sờ mó.

“Lò lửa cái rắm! Đó là đan lô của ta. Còn nữa, tiểu thuyết là cái gì?”

Hà lão mặt mũi tối sầm lạnh giọng lên tiếng, tên đệ tử này hành động không theo lẽ thường, hơn nữa còn dám gọi đan lô của hắn là lò lửa, quả thực có chút thú vị.



Phải biết người khác gặp hắn không cung tất kính, nơi nào giống như Diệp Phong bộ dáng bình thản, còn phát biểu lung tung đây?

“Oa! Nguyên lai trong tiểu thuyết đều là gạt người, m* nó đừng để ta gặp được đám tiểu thuyết gia, nếu không liền phỉ nước bọt ngạt c·hết bọn hắn.”

Diệp Phong lúc này mới biết đây không phải cái gì lò lửa, mà thật sự là đan lô, bàn tay không chủ động được hướng lắp lô sờ đến.

“Tiểu thuyết? Đó là cái gì?” Hà lão hai mắt lộ ra có chút hứng thú, cũng không vì Diệp Phong vô lễ mà phẫn nộ.

“Lão nhân gia ngươi không biết tiểu thuyết sao? Như vậy truyền thuyết long thần Lạc Long Quân có hay không biết đến. Lại nói ngươi chẳng nhẽ biết sự tích của Đại Việt Cổ Thần Âu Cơ mẫu thân?”

Diệp Phong kéo một cái ghế thái sư ngồi xuống, tự mình châm trà, ngồi vắt chân giống như cùng Hà lão đang bàn chuyện thế sự.

“Lạc Long Quân? Đại Việt Cổ Thần Âu Cơ mẫu thân? Đó là cái quỷ gì?”

Hà lão một mặt mộng bức nhìn về Diệp Phong, trong lòng của hắn lúc này giống như rơi vào mê vụ, hoàn toàn không nghe hiểu đối phương nói cái gì.

Chỉ là Lạc Long Quân danh tự này có chút bá khí.

Dám lấy một chữ ‘Long’ làm tên, người này ắt phải là bậc đại tài.

Lại nói đến Đại Việt Cổ Thần Âu Cơ dám đề hai chữ ‘Cổ Thần’ vào danh xưng, người này không phải Lục Địa Thần Tiên thì cũng là cảnh giới trong truyền thuyết, nếu không làm sao xứng với hai chữ ‘Cổ Thần’?

“Aizz, ta còn tưởng lão nhân gia học rộng tài cao đây, nguyên lai là cái chưa trải sự đời.”

Diệp Phong bê ly trà ở trên bàn khẽ nhấp môi, sau đó thở dài thườn thượt, bộ dáng giống như cái lão nhân hoài niệm quá khứ.

“Vậy ngươi nói xem một chút cố sự Lạc Long Quân, hoặc là Đại Việt Cổ Thần Âu Cơ?”

Hà lão chẳng những không tức giận mà còn tựa như đứa trẻ lên ba, hai mắt hiện lên vô hạn sùng bái cùng hiếu kỳ.

Người khác có thể biết Hà lão hắn là một người cao cao tại thượng, nhưng lại mấy ai biết được ước mơ của hắn đây?

Từ nhỏ sống trong một gia đình bần cùng thiếu thốn, từ sớm đã nghe qua vô số sự tích anh hùng hào kiệt, giống như Trấn Nguyên Đại Tiên, hoặc là Linh Lung Tiên Nữ.

Cả đời của bọn họ truyền kỳ có thể nói viết không hết, nhưng những đứa trẻ mộng mơ như Hà Mặc Kỳ lúc đó lại có thể thuộc làu làu giống như bọn hắn trải qua đồng dạng.

Cứ như vậy Hà Mặc Kỳ quyết định bước vào con đường tu tiên, nhưng tư chất của hắn cũng chỉ là Bạch cấp giống như Diệp Phong, lúc đó Trấn Thiên Tông do Trấn Nguyên Đại Tiên cầm đầu, uy h·iếp tứ phương, danh tiếng như mặt trời ban trưa, tất nhiên sẽ không nhận một tên Bạch cấp tư chất đệ tử.

Nhưng Hà Mặc Kỳ không bỏ cuộc, tu tiên không được, hắn liền luyện đan.

Trời không phụ lòng người, dùng mấy chục năm cuộc đời cũng khiến cho hắn có chút danh tiếng, trở thành một tên tứ tinh luyện đan sư.

Lúc đó hắn liền gia nhập vào Trấn Thiên Tông mà bấy lâu nay mơ ước, nhưng lại không gặp được mặt của Trấn Nguyên Đại Tiên, liền an ổn làm cái trưởng lão luyện đan sống qua ngày.

Nhưng bây giờ không đồng dạng.



Thiếu niên trước mặt Hà Mặc Kỳ lúc này giống như hiểu biết vô số cố sự, đây cũng là điều khiến cho Hà lão nổi lên một chút hứng thú cùng hiếu kỳ.

“Lão nhân gia, ta có chút đói bụng, ngươi có gì ăn hay không?”

Diệp Phong cũng không vội trả lời, đặt ly trà xuống đất, khuôn mặt cấp tốc ỉu xìu đi xuống nhìn về phía của Hà Mặc Kỳ.

“Sư điệt đợi một chút, ta gọi người đi chuẩn bị đồ ăn.”

Hà Mặc Kỳ cả người giống như bừng tỉnh minh ngộ, lập tức bóp nát một đạo ngọc giản, sau đó cùng Diệp Phong trò truyện tán gẫu.

Mười năm phút sau.

Cốc…cốc…cốc.

“Hà lão, đệ tử đến đưa đồ ăn.”

Lúc này bên ngoài truyền đến một đạo âm thanh đánh gãy hai người Diệp Phong cùng Hà Mặc Kỳ hàn huyên tâm sự.

“Vào đi!” Hà Mặc Kỳ ho khan vài tiếng ra hiệu cho đối phương đi vào.

“Vâng!”

Chỉ thấy mở cửa đi vào chính là một tên đệ tử tuổi tầm mười tám, trên thân khoác bộ y phục màu xám, trên tay còn bưng lấy một bàn đầy thức ăn, thần sắc có chút bình tĩnh giống như việc này hắn đã làm thành thục.

“A Cường, đặt ở đó đi.”

Hà Mặc Kỳ tùy tiện chỉ tay vào bàn nhỏ đặt ở bên cạnh, nhàn nhạt lên tiếng.

Nhưng là A Cường giờ phút này cả người giống như sét đánh đồng dạng, thật lâu chưa lấy lại bình tĩnh.

Hắn là đệ tử tạp dịch, nhiệm vụ chính là cơm bưng nước rót cho Hà Mặc Kỳ, có thể nói số lần hắn tiến đến căn phong này đếm không xuể, nhưng lần này lại không đồng dạng.

Một tên nam tử tuổi tác cùng hắn không sai biệt lắm, lại đang… bình khởi thượng tọa cùng Hà lão.

Phải biết Hà lão chính là luyện đan sư tứ tinh, thân phận kinh người, cho dù là nội môn trưởng bình thường gặp hắn cũng phải kính nể mấy phần, bởi vì con đường tu tiên chung quy không thể thiếu đan dược.

“A Cường, ngươi làm sao vậy? Nhanh chóng để xuống bàn, Diệp lão đệ đã có chút đói bụng.”

Hà Mặc Kỳ nhíu mày nghi hoặc, nhẹ giọng lên tiếng khiển trách.

“Hà lão ca không cần phải gấp gáp. Dù sao thức ăn đã bưng lên, sớm muộn đều vào bụng.”

Diệp Phong ngồi ở một cái ghế thái sư bên cạnh lại là nhàn nhã nói ra, thần sắc tự nhiên thoải mái.

“Vâng!”



A Cường nhanh chóng đặt bàn thức ăn xuống, sau đó nhanh chân tiến ra ngoài, còn không quên đem cửa đóng lại.

Nam tử kia rốt cuộc là ai?

Bình khởi thượng tọa cùng Hà lão cũng đành thôi, lại còn xưng huynh gọi đệ?

Trong trí nhớ của hắn chưa từng thấy Hà lão có nhắc đến thân nhân, chẳng nhẽ nam tử kia chính là cường giả phản lão hoàn đồng?

Không được, lần sau gặp lại hắn nhất định phải gọi đối phương một tiếng Diệp lão.

A Cường thầm ghi nhớ khuôn mặt của Diệp Phong, sau đó cấp tốc rời đi, đem tin tức này giấu kín.

“Diệp lão đệ, mời dùng bữa.” Hàn Mặc Kỳ đối với Diệp Phong khách khí lên tiếng, khuôn mặt hiền hòa tựa như cái lão gia gia nhà bên.

“Hà lão ca khách khí, tiểu đệ không ăn thì ngại.”

Diệp Phong bắt đầu cầm đũa điên cuồng đánh chén, không để ý đến bất kỳ cái gì hình tượng, miệng dính đầy mỡ.

Nói đùa cái gì?

Bụng đã đói meo, còn quan tâm đến hình tượng?

“Diệp lão đệ, ngươi nói Lạc Long Quân thật sự thần kỳ như vậy sao?”

Nhắc đến vấn đề này Hà Mặc Kỳ không khỏi ánh mắt tràn đầy sùng bái cùng hưng phấn.

“Không sai, đó là Hà lão ca còn chưa nghe đến cố sự Thánh Gióng, An Dương Vương, Sọ Dừa, Tấm Cám,… các loại. Cái nào cũng đều mang sắc thái thần kỳ.”

Diệp Phong cầm đùi gà cắn một miếng, miệng đầy mỡ bóng nói ra.

“Diệp lão đệ quả thực tuổi trẻ tài cao, tri thức uyên bác, Hà Mặc Kỳ tự nhận không sánh bằng.”

Hà Mặc Kỳ lắc đầu thở dài, hắn vẫn luôn tự hào rằng mình dùng mấy chục năm đã bước đến tứ tinh luyện đan sư, nhưng hôm nay gặp Diệp lão đệ mới biết cái gì núi cao còn có núi cao hơn, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.

“Không dám không dám.” Diệp Phong vẫn hướng đồ ăn trên bàn mỗi cái đều gắp một ít bỏ vào miệng mà nhai ngấu nghiến, giống như cái tên ăn mày bị bỏ đói lâu ngày đồng dạng.

“Diệp lão đệ cầm lấy lệnh bài này của ta, nếu như trong Trấn Thiên Tông có việc gì không thể giải quyết ngươi liền xuất ra lệnh bài này, đỡ đi chút phiền phức.”

Hà Mặc Kỳ từ trong ngực lấy ra một mai lệnh bài màu đen, ở trên đó chỉ có duy nhất chữ ‘Hà’.

“Hà lão ca!”

“Diệp lão đệ!”

“Hà lão ca!”

“Diệp lão đệ!”