Chương 18: Gia nhập Trấn Thiên Tông.
Trấn Thiên Tông cũng không phải không có thiên tài Tử Cấp, tương phản còn có ba bốn tên, nhưng luận ngộ tính lại kém Kinh Hàn Tuyết một bậc, lại thêm nàng là từ nhỏ Nhậm Ngã Hành tự tay bồi dưỡng, đây cũng chính là lý do niên kỷ của nàng không nhiều, nhưng thân phận lại vô cùng đặc thù.
Hai mươi mốt tuổi đột phá Tiên Thiên, đánh vỡ ghi chép ở trong Trấn Thiên Tông, được Nhậm Ngã Hành chính thức thu làm thủ tịch đệ tử, qua nhiều năm rất có thể đảm đương chức vị tông chủ, thay sư phụ của nàng quản lý tông môn.
Thân phận của Kinh Hàn Tuyết chính là dưới trăm người, trên vạn người, tuổi không lớn nhưng lại được ban cho danh xưng ‘Đại sư tỷ’. Nội môn trưởng lão cùng ngoại môn trưởng lão gặp nàng cũng phải bắt chuyện chào hỏi một tiếng, có thể thấy được thủ tịch đệ tử thân phận là cỡ nào cao thượng, cỡ nào ngưu bức.
“Xin sư phụ đồng ý!”
Kinh Hàn Tuyết vẫn quỳ một chân ở dưới đất, trong miệng truyền đến âm thanh kiên định cùng cương quyết, hai mắt nhìn thẳng về hướng của Nhậm Ngã Hành.
“Haizz, nguyên lai phía sau lưng của ngươi sư đệ liền gọi Diệp Phàm sao, tên rất hay, tên rất hay. Vi sư phát hiện Diệp hiền chất có luyện đan thiên phú, liền đặc cách thu hắn gia nhập Trấn Thiên Tông, đi theo Hà lão tu luyện.”
Nhậm Ngã Hành thở dài một tiếng, sau đó nhìn về hướng của Diệp Phong cất cao giọng mà hô, chỉ là trong lòng của hắn lúc này suy tính cái gì người ngoài không bất kỳ ai biết được.
“Đồ nhi tạ ơn sư phụ!”
Kinh Hàn Tuyết liền lập hưng phấn nói ra, nàng biết sư phụ đây là cho nàng một cái nấc thang leo xuống, đồng thời cấp cho Diệp Phàm sư đệ mộ thân phận đặc thù để dễ dàng tồn tại trong Trấn Thiên Tông.
“Diệp Phàm sư đệ, ngươi mau tỉnh dậy, ngươi đã được gia nhập Trấn Thiên Tông.”
Kinh Hàn Tuyết quay sang dùng hai tay lắc mạnh người của Diệp Phong, sắc mặt lúc này phi thường vui vẻ, nụ cười mà cả Trấn Thiên Tông mấy năm nay đều chưa được thưởng thức.
“Cái gì? Gia nhập… gia nhập Trấn Thiên Tông, hơn nữa lại còn thành công? Sư tỷ, ta muốn về nhà!”
Diệp Phong cấp tốc phun ra một ngụm lão huyết, giờ phút này hai mắt của hắn vô thần, bất kỳ nhìn từ góc độ nào cũng giống như không nguyện ý gia nhập Trấn Thiên Tông đồng dạng.
Phải biết tu sĩ muốn gia nhập Trấn Thiên Tông phải trải qua đắng cay ngọt bùi bao nhiêu loại kiểm tra, không chỉ đơn thuần tư chất Lục cấp là có thể. Nhưng hết lần này đến lần khác Diệp Phong được đặc cách thu nhận lại không muốn.
Ngươi nghe một chút, đây là tiếng người sao?
“Không được, ngươi phải đi theo ta, ta dẫn ngươi đến chỗ của Hà lão.”
Kinh Hàn Tuyết lắc đầu cự tuyệt, sau đó cầm chân của Diệp Phong kéo lê lết ở trên mặt đất, tình cảnh có chút quỷ dị.
“Cứu… có ai không? Cứu… cứu.”
Diệp Phong hai bàn tay mười ngón điên cuồng cào xuống mặt đất giống như muốn trì hoãn thân thể, nhưng một tên Võ giả như hắn làm sao có thể chống lại Tiên Thiên tu sĩ?
“Hài tử, bảo trọng a!”
Mạc chấp sự lúc này ở bên ngoài cũng quăng đến ánh mắt đồng tình, trong miệng còn không ngừng vì Diệp Phong mặc niệm.
“Khụ khụ! Mọi người tiếp tục khảo thí.”
Nhậm Ngã Hành không thể làm gì khác hơn là ho nhẹ vài tiếng, sau đó nghiêm túc để lại một đạo âm thanh quanh quẩn khắp tứ phía, thân hình cũng phiêu nhiên đi xa.
“Người đó chính là tông chủ Trấn Thiên Tông? Quá cường đại, chỉ cần hắn đứng ở nơi đó ta cũng không dám nhìn thẳng vào mắt.”
“Không biết bao giờ ta mới có thể phi hành trên bầu trời giống như vậy.”
“…”
Liên tục là những tu sĩ chạy đến khảo thí không ngừng xôn xao bàn tán, một mặt hâ·m h·ộ nhìn về hướng của Nhậm Ngã Hành biến mất mà than thở.
“Tất cả chú ý, tiếp tục khảo khí như bình thường.”
Mạc chấp sự cũng là mặt mo đỏ ửng nói ra, không ngờ mười mấy năm làm nhiệm vụ tuyển chọn hạt giống cho tông môn đây có thể nói là lần đầu tiên hắn nhìn đến thiên vị.
Hơn nữa còn là trần trụi thiên vị.
Nhưng có thể làm sao đây?
Nhậm Ngã Hành chính là tông chủ đương thời, ở trong Trấn Thiên Tông lệnh của hắn chính là thiên, chính là vương, chính là pháp.
Mà Kinh Hàn Tuyết lại là đồ nhi yêu quý của hắn, việc này cũng không mấy khó hiểu.
Chỉ là tông chủ hắn nói tên sư đệ bị Kinh Hàn Tuyết kéo đi có thiên phú luyện đan cái này liền khiến Mạc chấp sự nghi hoặc?
Không phải đã nói thiên phú cũng cần phải kiểm tra mới có thể phát hiện sao?
Làm sao liếc mắt một cái liền phát hiện ra?
Chẳng nhẽ… tên đệ tử kia thật sự có thiên phú, đến mức không cần kiểm tra cũng lộ ra ngoài?
“Aizz, hài tử này…”
…
Đan Đạo Phong.
Xoạt.
Xoạt.
Bởi vì Diệp Phong triệt để rơi vào hôn mê, đầu óc cũng chưa có minh mẫn trở lại cho nên Kinh Hàn Tuyết kéo hắn từ nơi khảo hạch đến tận Đan Đạo Phong.
“Cứu… cứu… cứu.”
Diệp Phong hai mắt vô thần, cả người giống như rơi vào trong mê mang, thật lâu chưa tỉnh.
“Tới rồi tới rồi!”
Kinh Hàn Tuyết lạnh lùng nói một tiếng, sau đó tiếp tục kéo lê đối phương tiến vào phòng của Hà lão.
Nhắc đến Hà lão nàng cũng không khỏi thần sắc lộ ra cung kính mấy phần, bởi vì Hà lão chính là luyện đan sư, thân phận vô cùng cao quý, đến mức tông chủ cũng không dám quát hắn dù chỉ một câu.
Đừng nói là Trấn Thiên Tông loại này tứ tinh tông môn, cho dù nhất tinh tông môn Luyện Đan Sư vẫn là hi hữu tồn tại, thân phận cao quý, ít ai dám cùng bọn hắn bình khởi thượng tọa.
Trấn Thiên Tông cũng có từng cái khu vực khác nhau, giống như Kinh Hàn Tuyết thân phận đặc thù tất nhiên sẽ ở lại sơn phong cùng sư phụ nàng, hơn nữa mỗi vị chân truyền đệ tử cũng đi theo trưởng lão học tập, không giống như đệ tử ngoại môn cùng nội môn độc lập riêng lẻ.
Hà lão đang ở chính là Đan Đạo Phong, nơi này rộng lớn vô cùng, phía trên đỉnh sơn phong có an bài lấy vài phòng luyện đan, đằng sau trồng vô số thiên tài địa bảo quý báu, mỗi cái lấy ra đều sẽ khiến cho tu sĩ đoạt bể đầu.
“Hà lão, đệ tử Kinh Hàn Tuyết cầu kiến!”
Kinh Hàn Tuyết đi tới một căn phòng, khẽ tiến lên gõ cửa sau đó cung kính hô to.
“Vào đi!”
Lúc này bên trong căn phòng truyền ra một đạo âm thanh hiền hòa dễ nghe.
“Vâng!”
Kinh Hàn Tuyết liền kéo Diệp Phong đi vào, cả người biến nghiêm túc đi lên, khuôn mặt cũng có chút khẩn trương chi sắc.
Hiển nhiên đối mặt tiếp theo không phải là Mạc chấp sự, cũng không phải sư phụ yêu chiều nàng, mà chính là một tên tứ tinh luyện đan sư.
Chỉ thấy trong phòng cũng không quá rộng rãi, nhưng đồ vật được xếp gọn gàng ngăn nắp, một chút cát bụi cũng không có.
Ở chính giữa căn phòng tọa hạ một cái đan lô cao chừng hai mét tả hữu, xếp bằng trước đan lô là một bạch y lão giả, từ phía sau Kinh Hàn Tuyết nhìn lại liền không nhìn rõ dung mạo.
Kinh Hàn Tuyết cũng yên lặng không lên tiếng, đứng ở một bên chờ đợi, bởi vì nàng biết Hà lão đây là đang luyện đan. Quá trình luyện đan không được phân tâm dù chỉ một chút, nhưng vừa nãy… rõ ràng nàng lại lên tiếng đánh gãy.
Không được!
Nghĩ đến đây ánh mắt của Kinh Hàn Tuyết không khỏi khẩn trương hơn mấy phần, ngưng mắt nhìn lại đan lô cùng bạch y lão giả.
Không biết qua bao lâu.
“Hàn Tuyết chất nhi hôm nay đến đây là cầu đan sao?”
Bạch y lão giả họ Hà lúc này mới từ từ đứng dậy, tay phả khẽ vẫy một cái, lập tức từ đan lô bay ra năm viên đan dược đen nhánh, to chừng bằng ngón út, mùi hương cũng theo đó hướng bốn phương tám hướng căn phòng mà lan tỏa.
“Hà lão, hôm nay Hàn Tuyết đến đây chính là đưa đồng!”
Kinh Hàn Tuyết chắp tay thi lễ, cả người lộ ra tư thái vô cùng khiêm tốn.
“Đưa đồng? Cái gì đưa đồng?”
Hà lão nhíu mày quay mặt lại, nghi hoặc lên tiếng.
Đập vào mắt của Kinh Hàn Tuyết lúc này chính là lão giả tuổi tầm lục tuần, đôi mắt sáng rực như nhật nguyệt, vô cùng có thần. Mỗi nếp nhăn trên mặt cũng được sắp xếp tuần tự, bên má trái có một cái nốt ruồi, trên đó còn cắm lấy cái cọng lông.
“Sư phụ nói Diệp Phàm có thiên phú luyện đan, cho nên nhờ Hàn Tuyết đưa hắn đến phục dưỡng Hà lão, thuận tiền làm cái đan đồng.”
Kinh Hàn Tuyết chỉ chỉ về phía đang nằm dưới đất Diệp Phong cung kính lên tiếng.
Tuy rằng sư phụ Nhậm Ngã Hành của nàng nói như vậy chỉ là tùy tiện tìm cái cớ mà thôi, nhưng việc đã đi đến nước này, Kinh Hàn Tuyết cũng chẳng thể làm gì khác hơn cố gắng bịa ra.
“Đan đồng? Thiên phú?”
Hà lão nhíu mày càng sâu, ánh mắt quét về hướng của Diệp Phong đang nằm, ngũ quan thanh tú, da thịt trắng nõn, màu kiếm trán cao, điều này cũng không khỏi khiến hắn khẽ nổi lên hứng thú.
Nhưng nếu Diệp Phong nghe đến lời này sẽ lập tức gầm ầm cả lên.
Lão tử có thiên phú luyện đan?
Luyện cọng lông, từ nhỏ đều là miệt mài đọc sách, nói ta là một người kiến thức rộng rãi còn có chút chấp nhận được!
Đại quan, người này có chút vu khống a!
“Như vậy Hàn Tuyết liền cáo lui!”
Kinh Hàn Tuyết cũng không muốn ở lại lâu, lập tức cung kính thối lui, sau đó hóa thành một đạo quang mang biến mất khỏi tầm mắt của Hà lão.