Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Thật Sự Không Sợ Chết.

Chương 17: Khảo hạch thất bại?




Chương 17: Khảo hạch thất bại?

Sưu!

Một đạo bạch quang rất nhanh hiện ra ở bên trong tiểu cầu, cái kia đạo bạch quang vô cùng nhỏ bé, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể dập tắt đồng dạng.

“Bạch… Bạch cấp tư chất! Người này không thể gia nhập Trấn Thiên Tông chúng ta.”

Mạc chấp sự nhàn nhạc lắc đầu đối với Kinh Hàn Tuyết nói ra, tuy bọn hắn đối với vị hung nhân trước mặt này đều bất lực, nhưng môn quy chính là môn quy, không thể vì bất kỳ cá nhân nào mà vượt qua.

“Hả? Không đủ tư chất, ha ha ha.”

Diệp Phong đang hôn mê nghe thấy lời này cũng là tỉnh dậy mà cười ha hả, gương mặt vô cùng hưng phấn cùng sung sướng.

Quản ngươi cái gì không đủ tư chất.

Quản ngươi cái gì thủ tịch đệ tử.

Ta chỉ muốn về nhà!

“Mạc lão, ngươi không kiểm tra lại kỹ lưỡng một lần nữa hay sao!”

Kinh Hàn Tuyết vỗ vỗ trong tay thanh bảo kiếm, hai mắt híp lại thành một vòng nguyệt nha nhìn xem trước mặt Mạc chấp sự.

“Sư điệt, tuy ngươi thân phận đặc thù nhưng cũng không thể phá vỡ môn quy, việc này thứ lỗi ta không làm được.”

Mạc chấp sự vẫn là kiên trì lắc đầu, Trấn Thiên Tông có thể sừng sững không ngã một phần cũng là vì môn quy nghiêm ngặt, nếu không há chẳng phải làm loạn, dung túng những tên phế vật?

Tuy không biết tên nam tử trước mặt cùng Hàn Tuyết sư điệt có quan hệ gì, nhưng thân là một tên chấp sự, hắn tuyệt đối không thể cho đối phương đi cửa sau, điều này là trái với môn quy.

Nếu như truyền ra Trấn Thiên Tông danh tiếng đặt ở nơi nào? Tôn nghiêm lại đặt ở nơi nào?



“Phải đó phải đó, vị chấp sự này là người rất thẳng thắn cương trực, Diệp mỗ kính ngươi.”

Diệp Phong nằm ở trên mặt đất cũng là chen một chân vào lên tiếng, hai tay còn cố gắng chắp lại hướng Mạc chấp sự giống như hành lễ.

Bốp!

“Mạc lão ngươi đừng nghe tiểu hài tử nói lời lung tung, ngươi thật sự không xem xét kỹ lưỡng một chút sao?”

Kinh Hàn Tuyết thuận tay đấm một phát vào bụng của Diệp Phong khiến hắn hôn mê b·ất t·ỉnh, sau đó lại quét mắt nhìn về phía của Mạc chấp sự, thái độ thân thiết hơn không ít.

Bởi vì nàng vẫn biết Trấn Thiên Tông chính là dựa vào môn quy mà hành sự, hay thưởng dở phạt, bằng sức của nàng còn chưa đủ đánh vỡ đầu thiết luật này.

Muốn mang một người tiến vào tông môn kỳ thực không khó, chỉ là có chút phiền phức mà thôi. Nhưng nếu muốn đề cử một người gia nhập tông môn, ít nhất người đó phải có đủ tư chất, hoặc là được đặc cách.

Đặc cách cái chủng loại thuyết pháp này giống như xét về nhiều khía cạnh, nói một câu dễ hiểu tư chất của Diệp Phong có thể không hợp lệ nhưng nếu như luyện đan hay luyện khí thiên phú của hắn chính là kỳ tài ngút trời vẫn có thể gia nhập vào tông môn, trở thành tông môn một phần tử.

“Sư điệt thứ lỗi, ta tuy tuổi già sức yếu, thấp cổ bé họng, nhưng chưa từng bao giờ nghĩ làm phản môn quy. Việc này nếu như sư điệt cứ khăng khăng nhất định, vậy ta phải mời các vị trưởng lão cùng tông chủ đến phân xử.”

Mạc chấp sự vẫn chắc như đinh đóng cột lên tiếng, hắn cũng không muốn gây chuyện với Kinh Hàn Tuyết, chỉ có trời mới biết nữ nhân này điên rồ đến chừng nào, ngày bình thường gặp mặt chắc chắn liền không nói quá hai câu, nhưng một khi đụng chạm đến vấn đề tôn nghiêm của tông môn, Mạc Quá Hải hắn không bao giờ nhân nhượng.

Đây cũng là lý do nhiều năm hắn vẫn giữ được chút danh tiếng, tuy chỉ là một tên chấp sự khảo hạch nhỏ bé nhưng công xử phân minh, không nhận đút lót, người ngoài nhìn vào cũng phải thốt lên bốn từ ‘công chính liêm minh’.

“Bỏ đi! Nếu như Mạc chấp sự không sắp xếp một chút, như vậy ta liền thông báo với sư phụ rời khỏi tông môn, gia nhập vào thế lực khác vậy!”

Kinh Hàn Tuyết thản nhiên lên tiếng, từ trong túi trữ vật móc ra một miếng ngọc bài màu trắng sau đó bóp nát nó.

Miếng ngọc bài màu trắng này chính là sư phụ đưa cho nàng, dù sao thiên tư của Kinh Hàn Tuyết vô cùng cao, có thể nói nàng là kỳ vọng của cả Trấn Thiên Tông, nên mọi người đối với nàng đều phi thường quan tâm.

Đặc biệt là tông chủ đương thời Nhậm Ngã Hành – sư phụ của nàng còn đưa cho một mai ngọc bài này, ở bên trong ẩn chứa lấy một kích mạnh nhất của Đại Tông Sư cảnh giới, với tấm ngọc bài này cơ hồ nàng có thể ở trăm vạn dặm bên trong đi ngang.



Nhưng Nhậm Ngã Hành nào chỉ suy nghĩ nông cạn như vậy? Hắn còn cài một tia thần thức vào trong miếng ngọc bài này, nếu như nó vỡ nát hắn sẽ lập tức cảm nhận được mà chạy đến cứu giá.

Đây cũng là vì sao Kinh Hàn Tuyết bóp vỡ miếng ngọc bài, hòng đưa sư phụ của nàng Nhâm Ngã Hành xuất hiện, giải quyết vụ b·ê b·ối này.

Nàng ý nghĩ vô cùng đơn giản, nếu như Diệp Phong không thể gia nhập tông môn như vậy nàng cũng rời khỏi Trấn Thiên Tông, tin tưởng với tư chất Tử Cấp của nàng không ít thế lực ném ra cành ô liu chào đón.

“Sư điệt, ngươi… ngươi… ngươi quả thực muốn làm như vậy sao?”

Giờ phút này Mạc chấp sự triệt để ngốc trệ, hắn không hiểu, vì một tên nam tử trước mặt Kinh Hàn Tuyết lại dám rời khỏi Trấn Thiên Tông, gia nhập vào thế lực khác.

Đây há chẳng phải cái người điên?

Nữ nhân điên, chân chính nữ nhân điên.

Không thể giây vào, không thể giây vào!

Oanh!

Đúng lúc này trên không trung một vị nam tử trung niên đạp vân cưỡi vụ mà đến, thần sắc uy nghiêm đến cực điểm.

Một bộ hắc bào bó sát thân thể, mái tóc đằng sau đã xuất hiện vài tia trắng xám, cái này trắng xám không phải như màu trắng bình thường mà giống như trải qua vô tận thời giai đi mài giũa mới có thể làm đến.

Mắt kiếm, mày rậm, mỗi góc cạnh khuôn mặt đều vô cùng cương nghị chính khí.

Nam tử trung niên này chính là Nhậm Ngã Hành, hắn vừa cảm nhận được miếng ngọc bài đưa cho Kinh Hàn Tuyết đã vỡ nát lập tức xác định vị trí mà chạy tới, nhưng địa điểm này không phải ở đâu khác chính là Trấn Thiên Tông.

Ở Trấn Thiên Tông ngươi còn nguy hiểm cái lông a?

Làm sao bóp nát ngọc bài rồi?



“Bái kiến tông chủ!” Mạc chấp sự rất nhanh liền tiến đến cung kính hành lễ, sau đó đứng sang một bên.

“Tuyết nhi, ngươi làm sao lại bóp nát ngọc bài?”

Nhậm Ngã Hành nhàn nhạt mở miệng, đồng dạng quét mắt đến phía sau đang hôn mê Diệp Phong, hắn tuy không biết chuyện gì nhưng với kinh nghiệm sống lâu năm của mình cũng có thể mơ hồ đoán ra.

Kinh Hàn Tuyết đây là không phải vừa lòng hợp ý với tên nam tử nằm ở kia, sau đó trở về tông môn đòi ban hôn hay sao?

Chuyện này Nhậm Ngã Hành đã gặp không ít, tuy nói rằng gái lớn phải gả chồng, nam lớn phải lấy vợ, hắn không phải phụ thân của Kinh Hàn Tuyết nhưng lại càng hơn phụ thân của nàng.

Có câu: Ơn sinh thành không bằng ơn dưỡng dục.

Phụ mẫu của Kinh Hàn Tuyết đã mất khi nàng vừa sinh ra đời, có thể trưởng thành đến tình trạng như vậy cũng là do một tay Nhậm Ngã Hành bồi dưỡng đi lên, trong đó tình cảm thân nhân còn hơn tình cảm sư đồ.

Tuy nói rằng cái mẩu truyện này kết cục không có mấy mỹ mãn, nhưng đó cũng là lựa chọn của chính nàng, Nhậm Ngã Hành liền có thể nói gì bây giờ?

“Sư phụ, thứ lỗi đồ nhi vô lễ. Đồ nhi từ nhỏ đến lớn đều chưa yêu cầu sư phụ trợ giúp việc gì, nhưng lần này chỉ cầu người cho phép Diệp Phàm Diệp sư đệ có thể gia nhập tông môn, trở thành Trấn Thiên Tông đệ tử.”

Kinh Hàn Tuyết cúi đầu khom người hướng Nhậm Ngã Hành bái một cái, sau đó từ từ nói ra, ánh mắt vô cùng kiên định.

“Hừ! Còn chưa gia nhập tông môn đã một câu tiểu sư đệ hai câu tiểu sư đệ, đại sư tỷ mặt mũi ở nơi nào?”

Nhậm Ngã Hành hừ lạnh một tiếng, đồng thời trong lòng nhẹ nhàng thở phào.

Chỉ cần không phải Kinh Hàn Tuyết đòi ban hôn mọi chuyện đều dễ giải quyết.

Tuy việc này cũng không quá mức kinh động, nhưng bây giờ ở đây lại tụ tập đến mười mấy tu sĩ đang chờ khảo hạch, hắn thân làm tông chủ cũng phải thể hiện ra bộ mặt trang nghiêm chính trực, không thể để danh tiếng của Trấn Thiên Tông bị cái ngốc đồ nhi này phá hỏng.

“Sư phụ! Hắn tư chất tuy chỉ là Bạch cấp, nhưng luận phong thái, dũng cảm cùng với… quyết đoán, ta tin tưởng tiểu sư đệ có thể gia nhập Trấn Thiên Tông chúng ta.”

Kinh Hàn Tuyết lần này quỳ hẳn một chân xuống đất mà lên tiếng, bộ dáng giống như sư phụ của nàng không đồng ý thì quyết không đứng đậy đồng dạng.

“Ngươi…!”

Nhậm Ngã Hành quả thực chính là bị chọc đến tức c·hết, hắn chinh chiến thiên địa bao nhiêu năm, thiên tài gặp qua đếm không xuể, kỳ nhân dị sĩ cũng không phải số ít, nhưng là lần đầu tiên thấy thái độ của Kinh Hàn Tuyết kiên quyết như bây giờ.