Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Thật Sự Không Sợ Chết.

Chương 16: Trấn Thiên Tông.




Chương 16: Trấn Thiên Tông.

Vân Lam Đại Lục, cường giả như rừng, tông môn san sát, vạn tộc cộng minh.

Không ai biết Vân Lam Đại Lục rộng lớn bao nhiêu, cho dù đạt tới cảnh giới Lục Địa Thần Tiên trong truyền thuyết chỉ sợ cũng không đi hết Vân Lam Đại Lục, từ đây cũng có thể hiểu đến đại lục này là cỡ nào to lớn, cỡ nào mênh mông.

Trấn Thiên Tông.

Môn phái này do Trấn Nguyên Đại Tiên dùng cả đời tâm huyết của mình để xây dựng, tu vi đã sớm đạt đến Lục Địa Thần Tiên trong truyền thuyết, tông môn cũng đứng hàng tứ tinh, uy chấn một phương thiên địa.

Niêm Hoa Tông chính là thất tinh tông môn, cho dù quá khứ đỉnh phong đã từng ngũ tinh tông mon so với Trấn Thiên Tông loại này tứ tinh tông môn cũng là lộ ra không có ý nghĩa.

Đơn giản ngũ tinh tông môn Niêm Hoa Tông có Niêm Hoa Đại Tông Sư tọa trấn, nhưng bây giờ cảnh còn người mất, hắn đã sớm tạo hóa cùng thiên địa hòa làm một thể, từ ngũ tinh biến thành thất tinh tồn tại.

Nhưng Trấn Thiên Tông lại khác, Trấn Nguyên Đại Tiên giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, ẩn trong mây mù, cũng không ai biết được hắn còn sống hay đ·ã c·hết.

Chỉ là cho dù không có Trấn Nguyên Đại Tiên tọa trấn, bên dưới có lấy ba vị Đại Tông Sư kinh doanh phát triển, Trấn Thiên Tông vẫn là sừng sững không ngã, y như một con quái vật khổng lồ đứng ở đó.

“Đến rồi!”

Kinh Hàn Tuyết phi kiếm tốc độ có chút chậm lại, đối với đứng đằng sau Diệp Phong nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt không khỏi mong chờ thêm mấy phần.

Chỉ thấy đập vào trước mắt của Diệp Phong chính là một nơi thế ngoại đào viên, non xanh nước biết.

Một tòa sơn phong vạn trượng đứng sừng sững ở giữa thiên địa, cao v·út trời xanh, vân vụ lượn lờ. Cũng may giờ phút này phi kiếm tốc độ đã chậm lại, nếu không Diệp Phong liền bị cuồng phong trên cao xông thẳng vào mắt khiến hắn mất đi tầm nhìn, không kịp thưởng thức phong cảnh nơi này.

Từng dãy núi giống như cự long trải dài đến vô tận, thực vật tươi tốt, một cỗ sinh cơ đập thẳng vào mặt, không khí trong lành, điều này cũng không khỏi khiến cho Diệp Phong hít sâu vài hơi, cảm nhận được sự thoải mái dễ chịu.

Ở trên tòa sơn phong vạn trượng kia còn tọa hạ lấy một cái cung điện vô cùng to lớn, nhìn từ bên trên xuống không khác gì ngôi đền cổ, từng đạo thất thải quang mang thi thoảng lại lóe lên rồi biến mất.

Bên cạnh cung điện được nối liền bằng bốn cái xích sắt khổng lồ, tựa hồ cung điện có thể tọa hạ ở trên sơn phong chính là do bốn cái xích sắt này treo đến. Mỗi cái xích sắt đều so thân hình của Diệp Phong to hơn mấy lần, trên thân đầy những vết loang lổ rỉ sét nhưng thoạt nhìn vô cùng chắc chắn, giống như tu sĩ loại này cho dù có đứng ở trên đó chạy nhảy cũng không lộ ra bất kỳ rung động.

“Đây chính là Trấn Thiên Tông sao?”

Diệp Phong cũng không khỏi hô hấp dồn dập lên tiếng, tuy nói rằng hắn tu luyện giống như ăn cơm uống nước đồng dạng vô cùng dễ dàng, thế nhưng công pháp các loại vẫn là phải dựa vào tồn tại như Trấn Thiên Tông.

Bởi vì Niêm Hoa Tông chỉ là thất tinh tông môn, công pháp truyền thừa theo sự suy tàn mà đánh mất khá nhiều, bọn hắn ngoại môn đệ tử chỉ có thể tu luyện Đan Điền Thổ Nạp Pháp cùng với Đà Sơn Chưởng.



Cho dù hắn có Vĩnh Hằng Bất Diệt Thể, cho dù có tu vi ngập trời, nhưng không có căn cơ gốc gác thì chẳng khác nào cái bao cát tùy tiện cho người khác đánh.

Nói một câu dễ hiểu Diệp Phong Vĩnh Hằng Bất Diệt Thể cùng với tu vi cưỡi t·ên l·ửa tăng lên chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài mà thôi, bên trong chẳng khác nào cái xác rỗng.

Chính vì như vậy nên ở Đề Thiên Cốc hắn mới không sử dụng võ kỹ cùng công pháp để chém g·iết yêu thú, mà sử dụng loại thủ đoạn đánh từ bên trong ra.

Nhưng là cái thủ đoạn này… có chút hố!

Lần nào phục sinh cũng đều không mang theo quần áo, lỡ như gặp phải tiên tử vậy phải giấu mặt vào đâu bây giờ?

Không được, cách này bần cùng mới có thể sử dụng, nếu không thanh danh một đời của ta sẽ hủy bằng sạch!

“Sư tỷ, như vậy ta sẽ được đi theo bên ngươi để tu luyện sao?”

Diệp Phong hăng hái nói ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đang đứng trước mặt Kinh Hàn Tuyết.

“Không thể!”

Nhưng người tính không bằng trời tính, đáp lại câu hỏi của hắn chỉ có duy nhất âm thanh lạnh lùng của Kinh Hàn Tuyết, sau đó nàng huy động phi kiếm tiến về Trấn Thiên Tông cửa vào.

“Sư tỷ, ta muốn về nhà! Ngươi trả lại Hoàng Phi đại ca cho ta!”

Diệp Phong nắm lấy tay của Kinh Hàn Tuyết nghiêm túc nói ra, bộ dáng không còn vừa nãy hưng phấn sung sướng mà thay vào đó chính là đồi phế đến cực điểm.

Nói đùa cái gì?

Hắn lặn lội đường xa đi tới đây cũng không phải vì làm một cái đệ tử, mà chính là muốn ở bên cạnh người Kinh Hàn Tuyết bồi sư tỷ tu tiên.

Nghe nói qua bồi sư tỷ tu tiên chưa?

Diệp Phong ý nghĩ chính là tốt đẹp như vậy, mỗi ngày đều làm cái cá ướp muối sinh hoạt, muốn thứ gì chỉ cần ngoắc ngoắc tay sư tỷ của hắn đều sẽ đưa đến.

Ngươi nói xem sinh hoạt như vậy không thơm hay sao?



An an ổn ổn, bình dị vượt qua.

Nhưng bây giờ…

Sư tỷ, ta muốn về nhà!

Chờ đã, trước khi về nhà cầu ngươi hãy trả lại Hoàng Phi đại ca cho ta.

“Không thể, ngươi bây giờ hối hận cũng đã muộn!”

Kinh Hàn Tuyết không thèm để ý đến hắn mà tiếp tục điều khiển phi kiếm hướng Trấn Thiên Tông bay tới, tốc độ càng nhanh hơn mấy phần.

Nàng vất vả mới dụ được Diệp Phong đi theo, làm sao có thể để xổng mất con cá này đâu?

Tuy bây giờ tu vi của hắn yếu kém không chịu nổi, nhưng tương lai ai lại có thể nói trước?

Không được không được, nhất định phải cho hắn nhập Trấn Thiên Tông.

Sưu!

Phi kiếm hóa thành một đạo quang mang xông thẳng vào Trấn Thiên Tông nơi khảo hạch.

Trấn Thiên Tông, khảo hạch địa điểm.

Lúc này ở đây cũng chỉ lác đác vài tên tu sĩ đang chuẩn bị kiểm tra khảo hạch, bởi vì Trấn Thiên Tông cửa lớn luôn luôn rộng mở đối với thiên hạ tán tu, chỉ cần tư chất trên Lục cấp liền có thể gia nhập tu luyện, trở thành tông môn một thành viên.

Lục cấp!

Cỡ nào xa xôi a!

Nên nhớ Diệp Phong ngoài dễ nhìn một chút, tư chất cùng căn cốt giống như đều vứt đi, nơi nào có thể đủ điều kiện gia nhập Trấn Thiên Tông?

“Nguyên lai là sư điệt Kinh Hàn Tuyết, không biết một tên thủ tịch đệ tử chạy đến chỗ của ta là có gì làm?”

Lúc này một tên chấp sự phụ trách khảo hạch nhận ra người đến là ai, lập tức đứng dậy hành lễ.

Đừng nhìn hắn là chấp sự khảo hạch thân phận đặc thù, nhưng đối với Kinh Hàn Tuyết thủ tịch đệ tử tồn tại đều là không đáng nhắc đến. Gặp đối phương ắt cũng phải cúi đầu hành lễ.



“Mạc lão, ngươi không cần nói nhiều, lần này ta đến chính là vì cho tên sư đệ này gia nhập Trấn Thiên Tông.”

Kinh Hàn Tuyết lạnh lùng đối với tên chấp sự kia lên tiếng, ngón tay chỉ chỉ về phía đằng sau Diệp Phong thân hình đang lảo đảo như sắp ngã.

Diệp Phong lúc này đầu óc mê mang, thân hình giống như gã say rượu mà ngã ngửa xuống đất, miệng suýt nữa sùi bọt mép.

Cao, quá cao!

Nữ nhân điên, ta bị mắc chứng sợ độ cao, ngươi m* nó bay cao như vậy để làm gì?

Hay là… trên cao gió mát, nam nữ cô độc…

Nghĩ đến đây ánh mắt của Diệp Phong mê mang càng sâu, miệng nhoẻn cười hắc hắc vô cùng quỷ dị.

Cốc!

“Ngươi còn ngồi ở đó làm gì, mau ra đây!”

Kinh Hàn Tuyết bàn tay nhỏ không chủ động được đánh vào đầu Diệp Phong, cầm chân của hắn kéo lê lết ở trên mặt đất.

“Sư… sư điệt, ngươi làm như vậy có quá không?”

Mạc chấp sự nghi hoặc mở miệng, bởi vì theo hắn thấy nam tử bị Kinh Hàn Tuyết kéo lê lết ở dưới đất đang có dấu hiệu sắp hỏng.

“Mạc lão, phiền ngươi kiểm tra một thoáng, xem hắn có ‘đủ tư cách’ gia nhập Trấn Thiên Tông hay không?”

Kinh Hàn Tuyết nhàn nhạt mở miệng, còn xuất ra bảo kiếm của mình cầm ở trong tay, bộ dáng giống như không hợp liền lao lên h·ành h·ung đồng dạng.

Ực!

Mạc chấp sự nuốt nước bọt một cái, Trấn Thiên Tông có thể nói không ai không biết nữ nhân điên Kinh Hàn Tuyết, chuyên h·ành h·ung động thủ cùng các sư đê, thi thoảng còn đánh lên cả đầu của chấp sự cùng trưởng lão.

Nhưng hết lần này đến lần khác nàng thân phận quá đặc thù, chính là thủ tịch đệ tử của tông chủ đương thời Nhậm Ngã Hành, lại thêm tu vi Tiên Thiên vô cùng cao, nên người khác đối với nàng đều là bó tay hết cách.

Trấn Thiên Tông mặt ngoài thì yên ổn, nhưng bên trong đã bị Kinh Hàn Tuyết quậy đến gà bay chó sủa, hận không thể đem nàng trục xuất, đổi lấy yên bình ngàn năm.

Mạc chấp sự nghĩ đến liền run, lấy ra một cái tiểu bạch cầu trong suốt đặt vào lòng bàn tay của Diệp Phong, ánh mắt nghiêm túc chờ đợi.