Chương 13: Họa từ trên trời rơi xuống.
Bịch!
Bỗng nhiên lúc này, một đạo thân ảnh từ trên trời rơi xuống, nhanh đến mức Diệp Phong cùng Lam Hồng Y còn chưa kịp lấy lại phản ứng liền đã xuất hiện, nằm la liệt ở dưới mặt đất, không hề nhúc nhích.
Diệp Phong một mặt mộng bức, Lam Hồng Y càng là xuất ra bảo kiếm của mình, thân hình không chủ động được lùi lại mấy bước, nhìn chằm chằm vào thân ảnh rơi xuống kia.
Chỉ thấy trên mặt đất lúc này một tên nam tử đang lẳng lặng nằm ở đó, từ vóc dáng khuôn mặt có thể nhìn đến người này tuổi tầm hai mươi bốn hai mươi năm tuổi, ngũ quanh hết sức thanh tú, mỗi cái góc cạnh đều là đẹp không tỳ vết, duy nhất đáng chú ý chính là trên mặt của hắn có một vết sẹo chéo qua mắt trái. Một bộ hắc y bó sát thân thể, từng cái bắp thịt trên người cũng có thể khiến cho Diệp Phong cùng Lam Hồng Y cảm thấy lực lượng lưu chuyển ở trong đó.
“Hoàng Phi, ngươi cũng đừng có giả c·hết!”
Lúc này một đạo âm thanh hùng hồn khác lại vang đến, nương theo đó chính là một tên nữ tử từ trên không trung hạ xuống.
Nữ tử tầm hai mươi ba hai mươi tư tuổi, dung nhan có thể nói giống như từ bức họa đi ra tiên nữ, mắt sáng như nhật nguyệt, môi son đỏ thẫm khiến cho người ta mất hồn, vô cùng mê người. Làn da trắng nõn tựa bạch ngọc tạc thành, ba ngàn tóc đen xõa ở ngang vai, nhưng chính một cái nữ tử dung nhanh khuynh thế như vậy lại lạnh lùng giống như bông tuyết, trên trán có ba phần ngạo khí, bảy phần kiêu ngạo.
Khoác trên người một bộ bạch y tung bay theo gió càng làm khí chất lạnh lùng của nàng được nổi bật rõ ràng hơn, khí thế bức người, hàn mai ngạo tuyết.
Phốc!
Đang nằm ở trên mặt đất hắc y nam tử cũng phun ra một ngụm máu, dần dần mở ra đôi mắt của mình, một đôi mắt giống như ánh đèn trong đêm tối, rất dễ gây nên người khác chú ý.
“Kinh Hàn Tuyết, ngươi cớ gì phải đuổi tận g·iết tuyệt đâu?”
Hoàng Phi chật vật mở miệng, sắc mặt trắng bệch, tay trái khẽ ôm lấy vùng ngực của mình, ở đó xuất hiện một cái lỗ máu to chừng nắm đấm, tiên huyết đang không ngừng chảy xuống.
“Hừ! Hoàng Phi, ngươi cũng dám mở miệng ra kêu ta đuổi tận g·iết tuyệt? Như vậy Tô gia ba mươi ba cái đầu người là ai treo ở trên Tô Đế Thành?”
Kinh Hàn Tuyết hừ lạnh một tiếng, hai mắt như nhật nguyệt xoay vòng rực lên vài tia quang mang, sát cơ lặng lẽ xuất hiện.
“Ha ha, Tô gia ba mươi ba khẩu đó là bọn hắn đáng c·hết! Ngươi biết bọn hắn làm những gì sao?”
Hoàng Phi đột nhiên ngửa mặt lên trời mà cuồng tiếu, nhắc đến Tô gia vết sẹo trên mắt trái của hắn lại không hiểu nhức nhối, ký ức lại giống như ngày hôm qua ùa về.
“Hoàng Phi ngươi bớt miệng lưỡi xảo quyệt!”
Kinh Hàn Tuyết thản nhiên mở miệng, bảo kiếm cầm chặt ở trong tay chĩa về hướng của Hoàng Phi.
“Ha ha ha, ngươi trang cái gì bức? Định trát vàng lên mặt của mình hay sao? Hay muốn làm chính đạo đệ nhất thánh nhân?”
Hoàng Phi biết rằng hôm nay đành không thoát khỏi số mệnh, điên cuồng rống to.
“Tô gia mấy ngàn nhân khẩu, ta chỉ g·iết có ba mươi ba khẩu, bởi vì sao? Bởi vì bọn hắn có thù với ta! Ngược lại ngươi thì sao? Không phân rõ trắng đen phải trái liền ra tay t·ruy s·át, ngươi m* nó cẩu thí chính đạo.”
“Cóc c·hết mạnh miệng!”
Kinh Hàn Tuyết vẫn là bộ dáng hàn mai ngạo tuyết, một bộ bạch y tung bay theo gió, bảo kiếm rét lạnh hướng Hoàng Phi chém tới.
Hoàng Phi hiển nhiên dù chấp nhận kết quả phải c·hết, nhưng cũng không có nghĩa hắn ngồi yên chờ Kinh Hàn Tuyết lấy đầu, mà là xuất ra bảo kiếm gắng gượng đứng dậy định chống trả.
Chỉ là lúc này hắn mới phát hiện đằng sau lưng của mình có hai tên tiểu tu sĩ, một tên Võ giả đỉnh phong, một tên Võ giả hậu kỳ, ánh mắt của hắn bắt đầu xuất hiện một chút hi vọng.
“Đứng lại! Nếu ngươi tiến thêm nửa bước ta liền g·iết hai bọn hắn.”
Hoàng Phi quát to một tiếng, thân hình không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía sau của Diệp Phong cùng với Lam Hồng Y, thanh kiếm cũng kề sát ngay cổ của hai người bọn họ.
Diệp Phong cùng Lam Hồng Y còn chưa kịp lấy lại phản ứng, ngốc trệ đứng ở nơi đó.
Rốt cuộc đây là tiết tấu gì?
Đột nhiên trên trời rơi xuống thân ảnh, tiếp đó tính mạng liền bị uy h·iếp?
Đại ca, ngươi cũng đừng đùa dai như vậy.
Là ngươi rơi xuống chỗ của chúng ta, không phải chúng ta phiền phức đến ngươi a!
Mụ mụ, ta muốn về nhà!
“Ngươi dám!”
Kinh Hàn Tuyết thân hình khựng lại, nhìn về phía của Hoàng Phi ánh mắt càng thêm phẫn nộ, vừa rồi nàng cũng thấy được hai người bọn họ tồn tại, chính vì như vậy mới định xuất kiếm đánh nhanh thắng nhanh, không ngờ tên Hoàng Phi lại lấy thủ đoạn đê tiện như vậy đến uy h·iếp chính nàng.
Bây giờ ngược lại tốt rồi, trong tay của đối phương có hai con tin, Kinh Hàn Tuyết nhất thời lâm vào trong do dự.
Hoàng Phi rất có thể tiểu tu sĩ giống như hai người Diệp Phong và Lam Hồng Y không biết, nhưng nàng lại rõ ràng hắn là loại người gì.
Tô Đế Thành ma tử!
Táng tận lương tâm, g·iết người hàng loạt.
Bất kỳ kẻ nói có xích mích với hắn đều bị g·iết c·hết, hơn nữa còn không phải toàn thân nguyên vẹn mà chính là đầu treo cao ở cổng Tô Đế Thành, việc này cũng khiến cho tu sĩ vô cùng căm phẫn, nhưng ai bảo hắn là Tiên Thiên tu vi đâu?
Nàng cũng là Tiên Thiên tu vi, nhưng còn cao hơn Hoàng Phi nửa bậc, nhân lúc hắn không để ý liền ra tay đánh hắn một chưởng mới thành công t·ruy s·át, dồn ép hắn vào bước đường như ngày hôm nay.
Nhưng sự xuất hiện của Diệp Phong cùng với Lam Hồng Y lại khiến cho Kinh Hàn Tuyết nhất thời rơi vào trầm tư, không biết lựa chọn như thế nào.
Nàng tất nhiên không phải cái gì thánh nhân, nhưng lại ghét ác như cừu. Chỉ cần bắt gặp kẻ s·át n·hân giống như Hoàng Phi dạng này liền ra tay diệt trừ, giúp tu tiên giới thanh lọc một chút cạn bã rác thải, không khí trong lành hơn.
Chỉ là bây giờ Diệp Phong cùng Lam Hồng Y lại ở trong tay của Hoàng Phi, hai bọn hắn chỉ là tiểu tu sĩ lịch luyện trong Đề Thiên Cốc mà thôi, việc này không có bất kỳ liên quan đến bọn hắn.
Có thể nói gián tiếp việc này là Kinh Hàn Tuyết gây ra, bởi vì nàng t·ruy s·át Hoàng Phi đến chỗ nào không đến, lại đến đúng chỗ của Diệp Phong cùng Lam Hồng Y hai người đang ‘tâm sự’. Việc này cũng khiến cho thâm tâm của Kinh Hàn Tuyết dâng lên một chút sự thiếu quyết đoán.
Thả, Hoàng Phi lại tiếp tục gây họa cho tu tiên giới. Nhưng bắt, Diệp Phong cùng Lam Hồng Y sẽ trực tiếp m·ất m·ạng.
“Kinh Hàn Tuyết, ngươi thử tiến đến một bước, ta lập tức g·iết c·hết hai người bọn họ.”
Hoàng Phi cũng hiển nhiên nhìn ra sự mông lung ở trong ánh mắt của Kinh Hàn Tuyết, hắn lại càng kề lưỡi kiếm vào sát cổ của hai người Diệp Phong mà hô lớn, đây chính là cọng cỏ cứu mạng lúc nguy cấp, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
Đến mức Diệp Phong hai người tính mạng? Liên quan đến hắn cái rắm!
“Vị đại ca này, chúng ta có thể thương lượng một chút được không?”
Diệp Phong tươi cười hướng Hoàng Phi nói ra, tư thái lúc này của hắn vô cùng bình tĩnh, giống như trời có sập xuống, lưỡi kiếm kia cắt qua cổ cũng không nháy mắt một chút đồng dạng.
Lam Hồng Y thì hoảng sợ vô cùng, ánh mắt của nàng hiện lên sự sợ hãi, khuôn mặt trắng nhỏ nay lại càng trắng bệch không chút máu, nắm tay bóp chặt vào nhau.
“Câm miệng! Nếu không ta liền g·iết ngươi trước.”
Hoàng Phi nơi nào để ý hai tên tiểu tu sĩ này, mở miệng quát to, sau đó lại nhìn về phía của Kinh Hàn Tuyết.
Ở đây chỉ có hai người đánh cờ, một là hắn, một là Kinh Hàn Tuyết.
Hai tên Võ giả tu vi còn chưa đủ tư cách để nói chuyện với bọn hắn, chứ đừng nói đàm phán.
“Dừng lại! Cho ta thêm thời gian suy nghĩ!”
Kinh Hàn Tuyết cũng không có nhanh chóng quyết định mà là gấp rút hô lên, trong lòng của nàng lúc này loạn vô cùng, không biết làm thế nào mới phải.
Nếu như bình thường Hoàng Phi đi tìm được hai tên tu sĩ ở đâu đến làm con tin thì không sao, nhưng bây giờ chính là gián tiếp nàng gây ra sự việc này, nếu cứ như vậy g·iết Hoàng Phi, đồng nghĩa với Diệp Phong hai n·gười c·hết oan ức, đây chính là nhức nhối ở trong lòng của nàng.
Tâm không tĩnh, lấy gì tu tiên?
“Ta cấp cho ngươi ba khắc thời gian, nếu như không nhanh chóng quyết định như vậy ta dù có c·hết cũng lôi theo hai người bọn hắn.”
Hoàng Phi nhàn nhạt lên tiếng, nội tâm khẩn trương đến cực điểm, hắn cũng không dám làm quá mức mà ép Kinh Hàn Tuyết rơi vào thế bí, nếu không chỉ sợ mất cả chì lẫn chài.