Chương 14: Nhân sinh nhờ diễn kỹ.
Lam Hồng Y giờ phút này câm như hến, hai con ngươi đã sớm rơm rớm nước mắt, vừa mới khi nãy còn vui vẻ bàn chuyện nhân sinh đi đánh c·ướp, bây giờ lại rơi vào tình trạng như thế này.
Cũng may mắn, có thể c·hết cùng tiểu sư đệ, xem như cuộc đời của nàng cũng không còn gì hối tiếc.
Không đúng!
Duy nhất hối tiếc, chính là…
Không đem phía dưới cho Diệp Chính Thiên sư đệ ăn! Ân, chính là như vậy.
Ngoài ra cũng không còn nguyện vọng nào khác.
Lam Hồng Y lại len lén nhìn Diệp Phong sắc mặt, chỉ thấy hắn vẫn là vô cùng bình tĩnh, cả người tư thái đều không hiện ra bất kỳ khẩn trương chi sắc, giống như… giống như anh hùng đầu đội trời chân đạp đất.
Nghĩ đến đây Lam Hồng Y khuôn mặt nhỏ lại nóng ran đỏ ửng, cúi thấp đầu không dám ngẩng lên, trong ngực như có con nai đang xông loạn, trống ngực đập thình thịch.
Mỹ nữ nào không yêu anh hùng?
“Vị đại ca này, vị tiên tử này, ta có một cái đề nghị, các ngươi có hay không muốn nghe một chút?”
Diệp Phong vẫn nở nụ cười bình tĩnh lên tiếng, đánh vỡ bầu không khí yên lặng quỷ dị này.
Hoàng Phi hai mắt rét lạnh nhìn xem Diệp Phong, quả thực hắn muốn một kiếm chém c·hết con hàng nhiều miệng này, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ.
Bởi vì Diệp Phong chính là cọng cỏ cứu mạng của hắn, nếu như g·iết c·hết Diệp Phong cũng đồng nghĩa với Kinh Hàn Tuyết không còn vướng mắc trong lòng, lập tức xông lên tru diệt hắn, như vậy há chẳng phải múc nước công dã tràng?
Thế nhưng khi Hoàng Phi chú ý đến thần sắc của Diệp Phong trong lòng hắn cũng không khỏi dâng lên kinh ngạc.
Kiếm kề vào cổ, t·ử v·ong ngay cạnh, đừng nói là Diệp Phong, đến Tiên Thiên cảnh giới như Hoàng Phi cũng phải có chút run sợ.
Người mà, ai không s·ợ c·hết?
M* nó ai dám nói không s·ợ c·hết?
Nhưng tên nam tử trước mặt này lại bình thản vô cùng, tựa hồ mọi chuyện thế gian đều không nhập pháp nhãn của hắn đồng dạng, điều này cũng khiến cho Hoàng Phi mộng bức vô cùng, rốt cuộc là cái gì kỳ nhân dị loại?
“Ngươi nói một chút!”
Kinh Hàn Tuyết lại là lạnh lùng lên tiếng, nói thật nàng còn chưa nghĩ ra cách giải quyết vẹn cả đôi đường, bây giờ tên nam tử kia lại chủ động đưa ra một cái đề nghị, nàng cũng không khỏi dâng lên một chút hi vọng.
Hoàng Phi tuy lửa giận công tâm nhưng không thể làm gì hơn là khẽ gật đầu ra hiệu cho Diệp Phong có thể nói chuyện, ánh mắt rét lạnh nhìn chằm chằm, tựa hồ sói rình mồi bộ dáng.
“Các ngươi có thể hay không thả nàng? Ta sẽ nguyện ý làm con tin.”
Diệp Phong bình thản lên tiếng, âm thanh vô cùng rõ ràng rành mạch, giọng điệu tự tin vô cùng.
Tĩnh!
Yên tĩnh như c·hết.
Giờ phút này ba người đều là tâm trạng khác nhau.
Lam Hồng Y thì cảm động không thôi, tuy nàng và Diệp Chính Thiên sư đệ chỉ là bèo nước gặp nhau, tính đến thời gian còn chưa đủ một ngày, nhưng rơi vào tình trạng này hắn vẫn có thể bảo đảm chu toàn của nàng, đây là cỡ nào chuyện cảm động?
Tuy nàng chưa đem phía dưới cho tiểu sư đệ ăn, nhưng dù gì giây phút sinh tử mấy ai lại có thể nghĩ đến người bên cạnh?
Mấy năm nay nàng tâm tính lương thiện ngây thơ, điều này cũng không đại biểu cho nàng đầu óc ngốc ngếch, tu sĩ vì một chút bảo vật đều có thể sẵn sàng vứt bỏ thân nhân, câu trước gọi huynh xưng đệ nhưng câu sau lại đâm đối phương một nhát, điều này cũng không mấy hiếm gặp. Bắc Đẩu Tông tuy chỉ là thất tinh danh môn chính phái, nhưng việc này xảy ra cũng không ít, chỉ là b·ị t·ông môn dùng uy quyền đè xuống mà thôi.
Vậy mà bây giờ Diệp Chính Thiên sư đệ lại không tiếc tính mạng để bảo đảm an toàn cho nàng, đây không phải anh hùng hào kiệt đầu đội trời chân đạp đất trong truyền thuyết thì là cái gì?
Thiên tài cùng lắm cũng chỉ như vậy mà thôi!
Không được!
Ta sẽ c·hết cùng tiểu sư đệ.
Hoàng Phi cũng là một mặt mộng bức, hắn không ngờ tên nam tử trước mặt rơi xuống tình trạng như vậy vẫn còn dám đứng ra đảm bảo tính mạng cho hồng nhan. Thiên tài hắn gặp qua vô số, kỳ nhân cũng nhiều, nhưng nói về độ không s·ợ c·hết cùng khí phách chỉ có Diệp Phong một người để hắn âm thầm giơ ngón tay cái.
Còn Kinh Hàn Tuyết thì toàn thân chấn động, ngu ngơ không hiểu, nhưng nếu chú ý kỹ ở trong mắt nàng được giấu rất sâu một kia hâm mộ cùng ghen ghét chi ý.
Với dung mạo của nàng, tu vi lại siêu phàm trác tuyệt, có thể nói mấy năm nay ở trong tông môn đều nhận được vô số ái mộ, vô số ánh mắt yêu thương.
Nhưng nàng tiếp xúc qua nhiều tên thiên tài đều không có một phần đảm phách của Diệp Phong lúc này, mục đích của bọn họ chỉ là thèm khát thân thể cùng sắc đẹp của nàng mà thôi, trong lòng nàng một tia cảm xúc khó hiểu bắt đầu sinh sôi nảy nở, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể trở thành chính quả.
Không được, nam tử này… nàng bảo hộ chắc rồi!
Chỉ riêng một phần khí phách này, Kinh Hàn Tuyết đã đầy đủ lý do để bảo hộ cho Diệp Phong an toàn, đến mức Hoàng Phi sống c·hết liền không quan tâm, cùng lắm thì lại t·ruy s·át lần nữa. Ta không tin tà, chẳng nhẽ lần sau Hoàng Phi lại có thể tìm đến nam tử giống như vậy?
“Sư đệ không thể, ta nguyện ý cùng ngươi bầu bạn hoàng tuyền, làm một đôi uyên ương số khổ!”
Lam Hồng Y cắn chặt răng ngà nhẹ nhàng lên tiếng, hai mắt của nàng lúc này kiên định vô cùng.
Không thể không nói Lam Hồng Y giờ phút này quả thực đẹp!
Rất đẹp!
“Sư tỷ, tuy biết rằng ta rất đẹp trai, cũng rất thiện lương thuần phát. Nhưng ngươi vẫn phải sống sót thật tốt, ca chỉ là một truyền thuyết mà thôi, đừng mê ca!”
Diệp Phong vẫn là ưỡn ngực thẳng lưng, hai tay chắp ở phía sau lưng, mặt không biến sắc nói ra, bộ dáng bình thản buông xuôi đến cực điểm. Giờ phút này hắn còn có thêm phong phạm của một tên cao nhân ẩn sĩ, hình tượng này càng in sâu vào trong tâm trí của Lam Hồng Y cùng với… Kinh Hàn Tuyết.
“Không được, sư đệ! Chúng ta còn chưa có đem phía dưới cho ngươi ăn, ngươi tuyệt đối không thể c·hết!”
Lam Hồng Y quả quyết lớn tiếng, trong lòng đã thầm quyết định, chỉ cần Diệp sư đệ c·hết đi nàng cũng không nói hai lời t·ự v·ẫn.
Kinh Hàn Tuyết cùng Hoàng Phi bên cạnh cái nghe hiểu cái không, còn nữa ‘phía dưới cho ngươi ăn’ là thứ quỷ gì? Hai người này chẳng nhẽ đang diễn kịch?
“Sư tỷ! Đừng để ta phải nổi giận, mau chóng rời đi nơi này, càng xa càng tốt. Sau này cũng kiếm cái người thuần phác thiện lương giống như ta mà kết cành sinh hầu tử, sống một cuộc sống bình dị an tĩnh.”
Diệp Phong tay phải khẽ xoa mái tóc của Lam Hồng Y, ánh mắt nhiều hơn mấy phần nghiêm túc.
Nhưng trong lòng của hắn lúc này thật gấp, ngươi còn không đi kế hoạch của ta làm sao thực hiện?
Còn nữa… uyên ương mệnh khổ cái rắm. Lão tử còn chưa có sống đủ, hoàng tuyền cô quạnh, suối vàng lạnh lẽo, nếu như ngươi muốn đi liền đi một mình, kéo theo ta làm cái gì?
“Sư…” Lam Hồng Y đang chuẩn bị nói cái gì đó thì bị Diệp Phong đưa tay đánh gãy.
“Không cần nói nữa, nếu như sư tỷ không rời khỏi đây, như vậy ta có sống hay c·hết cũng sẽ không cùng ngươi bầu bạn thêm lần nào nữa. Chỉ cần hàng năm đốt cho ta một nén nhang là đủ.”
Diệp Phong hai mắt nghiêm túc nhìn xem Lam Hồng Y, tay phải khẽ xoa mái tóc đen mượt của nàng, tay trái lại ôm trọn nàng vào lồng ngực, cảm nhận mùi hương trên cơ thể của nàng nhàn nhạt chuyển động trong mũi mà… hít lấy hít để.
Thơm, thật m* nó quá thơm.
Nguyên lai nữ nhân đều là mùi như vậy sao?
Ở trên Địa Cầu hắn còn chưa có từng trải nghiệm qua mùi hương của nữ nhân đây!
“Sư đệ, ngươi…”
Lam Hồng Y cũng cảm nhận được hơi ấm từ lồng ngực Diệp Phong truyền đến cũng không khỏi đưa tay vòng ra sau lưng của hắn mà ôm lấy, một lúc lâu sau mới là buông tay rời đi, ánh mắt tràn ngập sự không cam tâm nhưng tình thế hiện tại nàng cũng là bất lực.
Kinh Hàn Tuyết trong lòng cũng loạn như ma, có lẽ tu tiên giới hiểm ác vô cùng nhưng đây chính là cảnh yên bình mà nàng hướng tới, một nam tử không tiếc tính mạng cũng phảo bảo hộ cho hồng nhan của mình.
Nghĩ đến đây khóe mắt của Kinh Hàn Tuyết bắt đầu rơm rớm những hạt nước mắt long lanh, hai con ngươi vô cùng kiên định, nhiều hơn chính là mấy phần hâm mộ cùng ghen ghét.
Nếu như… nam tử trước mặt là ý trung nhân của nàng thật tốt biết bao, hoặc nàng là nữ tữ rời đi kia thì tốt biết mấy.
Hoàng Phi cũng không ngăn cản lấy Lam Hồng Y rời đi, trong lòng của hắn cũng hỗn loạn thành một mớ, thế nhưng Diệp Phong chính là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, hắn tuyệt đối không thể vì một chút ái tài nổi lên mà tha cho đối phương.
Người không vì mình trời tru đất diện!
Đây chính là lý do Hoàng Phi có thể tu luyện đến Tiên Thiên cảnh giới, đồng thời sống sót đến ngày hôm nay.
Nhưng một màn tiếp theo lại khiến cho Hoàng Phi cùng với Kinh Hàn Tuyết rơi vào ngốc trệ, không thể tin được trước mắt tình cảnh.
Chỉ thấy Diệp Phong trên mặt nở một nụ cười quỷ dị, cầm lấy lưỡi kiếm của Hoàng Phi mà đâm xuyên trái tim của mình, khóe miệng tràn ra vài tia tiên huyết, sau đó ngã úp ở dưới mặt đất.