Chương 12: Ngây thơ trong sáng Lam Hồng Y.
Chỉ là không đợi Diệp Phong tiến thêm nửa bước, đằng sau lưng của hắn lúc này một luồng sát khí lành lạnh truyền đến, Lam Hồng Y hai mắt lóe lên tinh quang, cười cười nhìn về phía của hắn.
“Khụ khụ! Vị tiên tử này, ta chính là trong sáng thuần thiết nam nhân, giữa thanh thiên bạch nhật há lại làm ra chuyện như vậy? Lam sư tỷ, phiền ngươi tiến một chút.”
Diệp Phong lập tức lấy lại tinh thần tươi cười đối với Lam sư tỷ lên tiếng, ngoài mặt thì mỉm cười nhưng trong lòng lúc này lại hối hận không thôi.
Cẩu thí cái gì hắc bạch song sát!
Kịch bản này… có chút hố!
“Như vậy còn tạm được!”
Lam Hồng Y hừ lạnh một tiếng, nhanh chân tiến đến bên cạnh của Hà Mai Lan, bàn tay giống như ma quỷ một dạng luồn vào tận bên trong áo ngực của đối phương mà móc cái túi trữ vật ra.
Sau đó cả hai rất nhanh liền mở ra túi trữ vật, kiểm kê đồ vật kiếm được.
“Sư đệ, phát tài, phát tài!”
Lam Hồng Y sau khi dò xét túi trữ vật của Hà Mai Lan liền không nhịn được lớn tiếng hô to.
Bên trong túi trữ vật linh thạch một trăm mai, bảo vật đan dược cũng kha khá, quan trọng nhất chính là một đôi Song Long Tử Kiếm đang nằm lẳng lặng ở trong góc.
Phải biết Song Long Tử Kiếm chính là một cặp, uy lực mỗi thanh đều vô cùng bình thường, nhưng khi kết hợp vào có thể phát ra cực mạnh lực lượng.
Vũ khí ở Vân Lam đại lục phân thành: Hoàng, Huyền, Địa, Thiên, từ thấp cho đến cao. Mỗi cấp còn phân ra: Hạ, Trung, Thượng phẩm ba cái phẩm giai.
Song Long Tử Kiếm chính là Hoàng giai trung phẩm, nếu như kết hợp lại có thể phát ra uy lực đạt đến Hoàng giai thượng phẩm.
Đây chẳng phải là phát tài?
Quả thực chính là một năm ăn c·ướp bằng ba năm làm.
Diệp Phong lúc này nơi nào còn tâm trạng vui vẻ, vừa rồi cơ hội tốt như vậy hắn lại không có chiếm được, quả thực chính là phung phí của trời a!
Giúp người giúp ta, đôi bên vui vẻ!
Thế nhưng là hết lần này đến lần khác hắn lại mời thêm Lam Hồng Y, điều này cũng là một cái sai lầm nhỏ.
“Sư đệ, ngươi không vui sao?”
Lam Hồng Y cũng nhận ra sự bất thường của Diệp Phong, hai con mắt của nàng híp lại thành một vòng nguyệt nha, nhoẻn miệng mỉm cười.
Nụ cười này chính là hiền hòa như vậy, thoải mái như vậy.
Nhưng rơi vào trong mắt của Diệp Phong cùng hai người b·ị c·ướp lại giống như ma quỷ tồn tại.
“Không có! Ta rất vui vẻ, đánh c·ướp chính là vui vẻ nhất!”
Diệp Phong liên tục lắc đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười vô cùng khó coi, sau đó liền đổi qua chủ đề khác.
Nói thật nếu động thủ hắn cũng chưa chắc đã sợ Lam Hồng Y, dù sao tu vi hơn hẳn một bậc, lại cộng thêm Vĩnh Hằng Bất Diệt Thể, chẳng qua nữ nhân dùng để yêu thương, nên hắn mới nhân nhượng nhiều lần mà thôi.
Trừ phi là địch nhân, nếu không hắn cũng không ra tay đối với người già trẻ em cùng nữ nhân.
“Đi thôi, chúng ta đổi cái mục tiêu.”
Lam Hồng Y lúc này mới là hài lòng gật đầu, nhưng nếu chú ý kỹ sẽ thấy trong ánh mắt của nàng che giấu đi sự vui vẻ cùng hạnh phúc.
Đại tỷ, cái này tiết tấu có chút không đúng.
Ai nói muốn đi cùng ngươi nữa rồi?
Vừa rồi tốt như vậy cơ hội, ngươi lại không cho ta ‘dò xét’?
Diệp Phong cơ hồ khóc không ra nước mắt, vất vả lắm mới xuyên đến dị giới, làm một chút sự tình kiếp trước không làm được, nhưng bây giờ…
Thở dài một tiếng, Diệp Phong vẫn phải bầu bạn cùng Lam Hồng Y mà đi, thâm tâm buồn bã hơn không ít.
Sưu!
Mãi đến khi thân ảnh của hai người biến mất, lúc này Yến Phòng cùng với Hà Mai Lan mới là thở phào nhẹ nhõm, giống như trút được gánh nặng.
Nhưng…
Hà Mai Lan lập tức hai mắt ngưng trọng, bởi vì…
Vừa nãy Yến Phong muốn hạ thủ với nàng chính là vì Song Long Tử Kiếm, tuy bây giờ kiếm đã bị Diệp Phong lấy đi nhưng nàng cũng không có thoát khỏi miệng sói.
“Bực bội, may mắn vẫn còn lại phần thiết yếu nhất của bữa ăn ngày hôm nay.”
Quả nhiên, chỉ thấy Yến Phong nở nụ cười tà ý nhìn xem Hà Mai Lan, đôi mắt đầy dục hỏa quét từ trên xuống dưới không chừa ra bất kỳ một cái chi tiết nào.
“Yến Phong! Ngươi tốt nhất đừng đến đây.”
Hà Mai Lan sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, răng ngà cắn chặt vào nhau mà hô lớn, hòng gọi Diệp Phong cùng với Lam Hồng Y quay lại.
Bốp!
Khuôn mặt của Hà Mai Lan in một dấu tay năm ngón đỏ bừng, cảm nhận được trên đó truyền đến đau nhức, nàng giống như rơi vào trong hầm băng đồng dạng, cả người khe khẽ run rẩy, hai hàng nước mắt đã chảy xuống má.
“Câm miệng! Mọi chuyện hôm nay đều là tại ngươi gây ra, tốt nhất yên phận mà hưởng thụ đi.”
Yến Phong hai mắt lóe lên tinh quang, bàn tay phải vừa nãy hắn tát nàng giờ phút này cũng chạy dọc khắp thân thể mà lục lọi.
“Tiện nhân, không phải vừa nãy ngươi còn mời hắn thăm dò sao? Bây giờ lại làm ra bộ mặt ủy khuất đồng dạng? Đúng là kỹ nữ còn đòi lập đền thờ.”
Yến Phong cười lạnh lên tiếng, tay phải mò khắp thân thể phía trên của Hà Mai Lan, tay trái cũng không có yên phận hướng phía dưới t·ấn c·ông.
Hà Mai Lan hai mắt vô thần, từng giọt từng giọt nước mắt long lanh tuyệt đẹp của nàng theo gò má mà lăn xuống cổ, lăn xuống y phục.
Nhưng cho dù bây giờ nàng có khóc lên, nàng có quỳ xuống cầu xin hắn cũng đã là vô dụng.
Bốp!
Đúng lúc bàn tay trái hướng phía dưới của Hà Mai Lan tiến công thì đằng sau gáy của Yến Phong truyền đến một hồi đau đớn, hai mắt của hắn cũng dần dần cụp xuống giống như hôn mê. Trước khi hôn mê hắn chỉ nghe thấy một đạo âm thanh sau lưng vang lên, âm thanh này vô cùng quen thuộc, tựa hồ hắn đã nghe ở nơi nào.
“Đại ca, ta quên cây gậy!”
Không biết từ khi nào Diệp Phong đã đứng ở sau lưng của Yến Phong, tay phải của hắn nắm chặt lấy cây gậy hành nghề, miệng cười hắc hắc nói ra.
“Các ngươi tiếp tục, ta chỉ là lấy gậy!”
Diệp Phong ưỡn ngực thẳng lưng, chính khí lẫm nhiên nói ra, sau đó rất nhanh liền hóa thành một đạo tàn ảnh chạy vào trong rừng, biến mất không rõ tung tích.
“Hừ, ca còn không có diễm phúc hưởng, ngươi là cái thá gì mà đòi hưởng!”
Đến mức Hà Mai Lan sống c·hết cũng không có liên quan tới hắn, đã không được dò xét như vậy cũng chỉ là người dưng nước lã mà thôi.
…
“Diệp sư đệ, ngươi mới chạy đi đâu?”
Lam Hồng Y hai mắt rét lạnh lên tiếng hỏi, vừa nãy hai người rời đi được một đoạn thì Diệp Chính Thiên sư đệ nói rằng còn có việc chưa xử lý nên thoắt cái biến mất, bây giờ lại trở lại với bộ mặt hưng phấn, điều này cũng khiến cho nàng trong tâm không hiểu dâng lên một chút phẫn nộ.
“Sư tỷ! Ta chỉ là quay lại lấy cây gậy, không có gậy sao chúng ta có thể hành nghề?”
Diệp Phong chỉ chỉ cây gậy ở trong tay, mặt không đổi sắc nói ra, bộ dáng giống như thật thà chất phác vô cùng.
“Không có gậy thì dùng kiếm, không có kiếm thì dùng đao, thiếu cái để dùng hay sao?”
Lam Hồng Y cũng không hiểu vì sao nàng lại phẫn nộ đến như vậy, nhất là khi vừa nãy Hà Mai Lan còn mời Diệp Phong dò xét một phen, lúc đó nàng cơ hồ giống như cái núi lửa sắp phun trào.
“Sư tỷ, gậy mới chính là hữu dụng nhất. Gậy có thể để ta dễ dàng hành sự, cũng có thể để ngươi…”
Diệp Phong đang định nói cái lại thôi, bởi vì hắn chợt nhận ra nơi này cũng không phải địa cầu, tu sĩ nơi này cũng là khác biệt với địa cầu, đối với nhu cầu kia cơ hồ không cần thiết.
“Để ta làm sao?”
Lam Hồng Y nhíu mày nghi hoặc, nhận ra trong lời nói của Diệp Phong có gì đó mờ ám, hơn nữa có nhiều ngôn ngữ cũng giống như vô cùng kỳ lạ, đều là nàng chưa gặp qua bao giờ.
“Để ngươi hành sự! Sư tỷ nghe qua câu: ta có một gậy liền đập hết thế gian chi địch? Gậy chính là thuận tiện nhất v·ũ k·hí để hành nghề, nhớ lấy, nhớ lấy!”
Diệp Phong không tim không phổi trả lời, ánh mắt không chủ động nhìn lại phía cây gậy đang cầm trong tay.
Ngọa tào, gậy này có chút lớn.
Như vậy…
Lỡ không vừa phải làm sao bây giờ?
“Cũng có lý, như vậy kế tiếp ta liền bỏ kiếm để tu luyện gậy pháp.”
Lam Hồng Y quả thực chưa trải sự đời, Diệp Phong nói gì liền nghe đấy, tựa hồ cái tu sĩ mới xông pha giang hồ đồng dạng, ngây thơ thuần phác vô cùng.
Diệp Phong lại là một mặt mộng bức nhìn lại, thật lâu không nói lên lời.
Sư tỷ? Ta dùng gậy đó là có đạo lý của ta, nơi nào một tiểu nha đầu phiến tử như ngươi cũng có thể dùng rồi?
Ngươi có hệ thống kim thủ chỉ sao?
Ngươi có Vĩnh Hằng Bất Diệt Thể sao?
Ngươi dùng kiếm còn có thể chém c·hết địch nhân, nhưng dùng gậy còn chém được cái lông?
Gặp chút đối thủ thực lực yếu đuối, nhân lúc người ta không đề phòng liền cho hắn một gậy vào ót, nhưng nếu gặp phải địch nhân mạnh hơn đây?
“Sư đệ? Thế nào, không phải ngươi nói thế gian chẳng có gì là một gậy không giải quyết được sao?”
Lam Hồng Y nhíu mày càng sâu, càng lúc nàng càng cảm nhận được Diệp Chính Thiên tên tiểu sư đệ này rất khó hiểu, tâm tư không phải các nàng có thể phỏng đoán được.
Diệp Phong quả thực bó tay với nữ nhân trước mặt này, nàng giống như một tờ giấy trắng chưa dính vết mực, ngây thơ thuần phác vô cùng.