Chương 11: Hắc bạch song sát.
Đề Thiên Cốc một địa phương nào đó.
“Yến Phong, ngươi dám đánh lén chúng ta?”
Một tên nữ tử oán giận mở miệng, nhìn tình trạng của nàng lúc này cũng không khỏi khiến người sinh lòng yêu thương.
Mái tóc đằng sau đã có chút rối bời, hai bên khóe miệng còn có từng tia tiên huyết tại chảy xuống, gương mặt xinh đẹp pha chút phẫn nộ, một bộ tử y bó sát thân thể, chỗ lồi cần lồi chỗ lõm cần lõm, quả thực đẹp đến cực điểm.
“Hà Mai Lan, ngươi cũng đừng trát th·iếp lên mặt của mình. Khôn hồn liền giao ra Song Long Tử Kiếm, ta có thể tha cho ngươi c·ái c·hết nhẹ nhõm, nói không chừng… còn sung sướng trước khi c·hết!”
Yên Phong nam tử tay cầm bảo kiếm nhìn chằm chằm vào thân thể của nữ tử gọi Hà Mai Lan, lưỡi hắn không chủ động được liếm một cái.
“Yến Phong, ngươi cái vô sỉ! Chỉ cần hôm nay ta bất tử, Thất Tinh Tông liền không tha cho ngươi!”
Hà Mai Lan cắn chặt răng ngà lên tiếng, giờ phút này nàng đã nỏ mạnh hết đà, chỉ có thể dựa vào lời nói muốn dọa lui đối phương mà thôi.
“Ha ha, vô sỉ! Được, vậy hôm nay ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là vô sỉ.”
Yến Phong tà ý cười một cái, tay phải cầm bảo kiếm nhanh chóng đâm ra mấy đạo công kích.
Keng…keng.
Keng…keng.
Hà Mai Lan dù gì cũng là Võ giả hậu kỳ, nàng còn không có nhu nhược đến mức ngồi yên chịu c·hết, cùng lắm thì là cá c·hết lưới rách.
Nhưng ánh mắt Yến Phong lại lóe lên vài tia khinh thường, nếu như không phải hắn thèm khát thân thể của nàng há lại nương tay?
“Đánh c·ướp đây! Nam bên trái, nữ bên phải, tất cả giơ hai tay lên trời.”
Đúng lúc này một đạo âm thanh hùng hồn truyền đến, chỉ thấy từ xa dần dần xuất hiện hai cái thân ảnh, nam nữ song hành.
Đôi nam nữ này không phải Diệp Phong cùng Lam Hồng Y thì còn có thể là ai?
Diệp Phong một bộ bạch y tung bay theo gió, Lam Hồng Y hồng y bó sát cơ thể, nhìn từ bất kỳ góc cạnh nào hai người bọn họ đều giống như một đôi thần tiên quyến nữ, phong thái nổi bật, chẳng khác gì hạc giữa bầy gà.
“Ngươi là ai? Ở đây không có chuyện của ngươi, nhanh chóng cút đi có khi còn nhặt lại được một mạng!”
Yến Phong tay cầm chặt bảo kiếm, hung thần sát ác nhìn về phía của hai người đến.
Kẻ đến không thiện!
Huống chi hồng y nữ tử hắn còn có thể nhìn thấu tu vi một chút, cũng là Võ giả hậu kỳ, nhưng bên cạnh bạch y nam tử lại để hắn cảm giác được sự ngưng trọng, người này tu vi tất cao hơn hắn rất nhiều.
“Sư tỷ, ngươi nghe hắn nói cái gì sao?”
Diệp Phong bỗng nhiên quay sang đối với Lam Hồng Y nháy mắt vài cái, bộ dáng ngây thơ nói ra.
“Sư đệ, hắn nói là mời chúng ta đánh c·ướp! Ân, chính là như vậy.”
Lam Hồng Y cũng không quên nhiệm vụ của mình, suốt đường đi tới bọn họ đã làm tốt chuẩn bị.
Tĩnh!
Yên tĩnh như c·hết!
Yến Phong lập tức bộ mặt mộng bức, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Hắn bao giờ nói ra lời thoại này?
Hà Mai Lan b·ị t·hương trong người nhưng đầu óc vẫn vô cùng bình thường, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía của hai người tiến đến, vừa nãy nàng còn tưởng nhặt về một mạng, nguyên lai là hai cái người điên!
Đang yên đang lành, đột nhiên chạy đến, còn hô ăn c·ướp đây?
Ngươi m* nó nói cho ta đây không phải đầu óc điên khùng thì còn là cái gì?
“Các ngươi là người ngu sao? Ta nói các ngươi mau chóng cút, nếu không đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt!”
Yến Phong hai mắt đỏ bừng vì phẫn nộ, khuôn mặt cấp tốc trầm xuống trông thấy, tay cầm bảo kiếm càng là chĩa vào Diệp Phòng cùng Lam Hồng Y.
Bốp!
Chỉ là không đợi hắn kịp phản ứng, không biết từ lúc nào Diệp Phong đã cầm trong tay một cây gậy to chừng bằng cổ chân đập thẳng xuống, không chút thương tiếc.
“Ngu cái gì ngu? Ngươi mới là người ngu, nghe không hiểu chúng ta nói gì sao? Vậy để sư tỷ của ta nói lại một lần.”
Diệp Phong cầm trong tay cây gậy dài chừng mét rưỡi tả hữu đập xuống đầu của Yến Phong, nhưng lực đạo hắn sử dụng lần này không bằng lần cầm cục đá kia.
“Ăn c·ướp đây! Nam bên trái, nữ bên phải, giao ra tất cả trên người bảo vật cùng quần áo, tha cho các ngươi khỏi c·hết.”
Lam Hồng Y ưỡn thẳng bộ ngực nhỏ của mình về phía trước, sau lưng cột sống đều thẳng tắp, bộ dáng khí thế hào hùng nói ra.
“Sư tỷ, tôn chỉ của chúng ta là cái gì?” Diệp Phong cũng chính khí lẫm nhiên lớn tiếng hô to.
“Sinh tử coi nhẹ, không phục liền làm. C·ướp sạch sành sanh.”
Lam Hồng Y giọng đạo càng là to hơn mấy phần, một cỗ không hiểu khí thế bắt đầu lấy nàng là trung tâm mà lan tỏa ra xung quanh.
“Rất tốt! Các ngươi m* nó nghe thấy chưa?”
Diệp Phong lúc này mới bộ mặt hài lòng nhìn về phía của Yến Phong cùng với Hà Mai Lan, mở miệng quát lớn.
Phốc!
Hà Mai Lan thân chịu trọng thương, sau khi nghe thấy lời này càng là phun ra một ngụm lão huyết, sắc mặt càng trắng bệch hơn, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể hôn mê đồng dạng.
Yến Phong thì thân hình lảo đảo suýt nữa té khụy xuống đất, khóe miệng khe khẽ co giật.
“Các ngươi tìm c·hết!”
Yến Phong rốt cuộc không nuốt nổi cục tức này, đầu của hắn vẫn còn truyền đến đau nhức do vừa nãy ăn một gậy của Diệp Phong, bảo kiếm trong tay càng là nắm chặt hơn mấy phần, bộ dáng chuẩn bị xông lên.
Bốp!
“Ngựa phê, ngươi không hiểu tiếng người sao? Đứng qua bên trái!”
Diệp Phong trong tay cây gậy lại bất thình lình gõ xuống, tu vi của hắn lúc này là Võ giả đỉnh phong, cao hơn Yến Phong rất nhiều nên tốc độ công kích khiến cho đối phương không kịp phản ứng lại.
Leng keng.
“A!” Yến Phong bảo kiếm rơi xuống đất, hai tay cật lực ôm lấy cái đầu của mình mà khẽ suýt xoa, hai mắt tơ máu vằn lên giống như mạng nhện đồng dạng, trong miệng truyền đến âm thanh rên rỉ.
Đau!
Quá đau!
“Còn ngươi! Cút sang bên phải cho ta, nếu không đừng trách ca không thương hoa tiếc ngọc.”
Nhưng Diệp Phong cũng không có dấu hiệu dừng lại, mà là giơ gậy chỉ về hướng của Hà Mai Lan quát lớn, bộ dáng hung thần sát ác kết hợp với khí chất siêu phàm thoát tục quả thực có chút buồn cười.
“Đại ca, ta tiến, ta tiến còn không được sao!”
Hà Mai Lan lúc này gật đầu như gà mổ thóc, khuôn mặt cười còn khó coi hơn khóc, không nhìn thân thể trọng thương mà chạy sang bên phải của Yến Phong đứng ở đó.
“Rất tốt! Tiếp đến chính là giao ra tất cả bảo vật trên người.”
Diệp Phong cầm gậy mà đứng, Lam Hồng Y bảo kiếm cầm chặt trong tay ở đằng sau trợ uy, khiến cho hai người Yến Phong cùng Hà Mai Lan cũng không khỏi có chút run sợ.
Yến Phong cấp tốc từ trong ngực móc ra một cái túi trữ vật to chừng bằng nửa bàn tay ném về phía của Diệp Phong, sau đó lại đưa tay lên đầu xoa xoa, cảm giác đau nhức vẫn không hề giảm đi một chút nào.
Hà Mai Lan thì không có yên phận như vậy, nàng chợt nghĩ ra một cái ý nghĩ to gan lớn mật.
Chỉ thấy nàng cũng móc ra túi trữ vật từ bên hông của mình, nhưng thay vì ném về hướng của Diệp Phong thì nàng lại nhét vào bên trong áo lót trên ngực của mình, hai mắt chứa đầy ý cười.
“Đại ca, hai tay của tiểu muội trọng thương chưa lành nên không thể vứt qua, phiền vị đại ca này tự tay tiến đến dò xét a!”
Hà Mai Lan trong cười nhưng ngoài không cười, bình thản nói ra, còn cố ý ưỡn bộ ngực của bản thân về phía của Diệp Phong giống như mời ngươi thưởng thức đồng dạng.
“A! Ta còn tưởng là cái gì, hóa ra là một vị tiên tử tốt bụng, ngươi đã lòng như vậy ta liền có nước chấm.”
Diệp Phong đầu óc lúc này nhạy bén dị thường, hai tròng mắt đảo tròn liên tục, miệng cười hắc hắc xoa tay định tiến đến ‘dò xét’ một phen.
Giờ phút này Diệp Phong trong lòng thầm lôi mười tám đời tổ tông của các tiểu thuyết gia mắng một lần.
Cái gì tu tiên giới tàn khốc vô biên?
Cái gì tu tiên giới Tiên tử toàn thân người đều là độc?
Đến đến đến!
Ngươi xem một chút, vị tiên tử trước mặt là cỡ nào tốt bụng?
Nhiệm vụ của ta là cái gì?
Đương nhiên chính là cứu vớt thế giới, vẩy một chút muội, lưu lại truyền thuyết.
Nhân gia người ta trọng thương chưa khỏi, thân là một vị tốt bụng anh hùng, nên tiến đến hỏi thăm mới là!