Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 861: Đệ tử (4)




Gần như trong chớp mắt, Đường Cương đã bay đến trước mặt Liễu Trì Vân. Đường Cương tung hai nắm đấm ra.

Liễu Trì Vân lấy pháp bảo phòng ngự Hoàng cấp chắn trước người. Uỳnh!

Cũng may pháp bảo phòng ngự Đế cấp đủ mạnh.

Bằng không lại đi đổi thành pháp bảo thông thường, chỉ e là đã tan tành mây khói dưới quyền này từ lâu rồi. Sắc mặt Liễu Trì Vân trở nên khó coi.

Tuy đã chặn được công kích, nhưng điều này cũng đã hao tổn không ít linh khí. Nếu như Đường Cương vẫn tiếp tục công kích thì sớm muộn gì linh khí cũng sẽ hao hết.

Đường Cương nhìn lá chắn hình chữ thập trên tay Liễu Trì Vân, híp mắt bảo: “Lại là một pháp bảo cấp Đế, khó trách có thể cản được công kích của bổn tọa.”

“Thế nhưng chỉ bằng linh khí của ngươi, thì có thể chống đỡ được bao lâu.”

Đường Cương cười khinh bỉ.

“Thiên Man Chân Khu!”

Đường Cương gào to.

Thân xác vốn đã yêu hóa được phân nửa, giờ đây lại yêu hóa thêm một bước. Vài chục giây trôi qua.

Thế mà Đường Cương lại biến thành một con Man Ngưu huyết sắc, dáng người Man Ngưu trông tựa như một ngọn núi cao.

Ngưu khịt ra bạch khí, tựa như cả mảng mây mù.

Đường Cương nhắm ngay sau lưng Liễu Trì Vân, đột ngột dội vào.

Mặt đất khắp trăm dặm chấn động không ngừng, đủ để thấy rõ Đường Cương khi yêu hóa mạnh mẽ đến nhường nào. Đương lúc Liễu Trì Vân chuẩn bị chuẩn bị tế một giọt máu tươi thì có một tiếng nói vang lên.

“Được rồi. Phần còn lại giao cho bản các chủ là được.”

Nghe được giọng nói có phần xa lại lại như quen thuộc này, Liễu Trì Vân sững sờ trong phút giây.

Giây sau, từ hư không trước mắt hắn ta, Dạ Mệnh cất bước ra.

“Hừ, một kẻ tới nữa cũng chỉ lãng phí khí lực mà thôi.”

Đường Cương thấy Dạ Mệnh chợt xuất hiện thì thầm khinh bỉ. Uy lực một chiêu này của hắn ta đã tiến gần đến Thánh Cảnh Cửu Trọng Thiên, Thánh Cảnh Cửu Trọng Thiên thông thường cũng chẳng dám tùy tiện can ngăn.

“Định.”

Dạ Mệnh điềm tĩnh phun ra một chữ.

Dưới ánh nhìn chăm chú của người người, chợt chân thân lớn đến mức ấy của Đường Cương cứ thế bị đông cứng lại.

Ngoài ra, cả một vùng hư không chung quanh hắn ta cũng bất động tựa như dừng lại. Một màn này khiến cả Quỷ Vân lẫn Liễu Trì Vân nhìn ngu cả người.

“Làm sao có thể? Ngưng đọng thời gian, chẳng phải điều này chỉ có mỗi Đại Đế mới làm được sao?”

Quỷ Vân nói thất thanh.

Tầm mắt hắn ta dời đến trên người tên nam tử áo xanh kia.

Nuốt một ngụm nước bọt.

“Chẳng lẽ người này là Đại Đế hùng mạnh!”

Liễu Trì Vân đứng sau lưng Dạ Mệnh, thấy bóng dáng này có hơi quen thuộc. Dường như đã nghĩ đến điều gì, Liễu Trì Vân chau mày lại.

Hắn ta vội vàng chắp tay thi lễ với Dạ Mệnh.

“Liễu Trì Vân tiếp kiến các chủ đại nhân.”

Dạ Mệnh khẽ dẫn thủ.

Một màn này bước vào tầm mắt khiến nội tâm Liễu Trì Vân giật mình. Quả nhiên là các chủ đại nhân.

Tầm mắt của Dạ Mệnh thì lại dời đến người Đường Cương một lần nữa.

“Thứ ô uế, tiêu tan đi.”

Đồng tử Đường Cương chợt co lại.

Hắn nhìn thấy thân xác của bản thân đang từng bước tiêu tan đi mất, mãi cho đến khi tan thành mây khói.

Giải quyết xong con kiến hôi Đường Cương.

Dạ Mệnh lại lia mắt đến Quỷ Vân còn lại, hắn ta thì đã bị dọa đến mức hồn thể bất ổn.

Lời Liễu Trì Vân vừa nói khi nãy, hắn ta có thể nghe rõ được từng chữ một.

“Các chủ Huyết, Huyết, Huyết Sát Các?!”

Quỷ Vân không dám tin, rằng có một ngày hắn ta sẽ được tận mắt thấy các chủ Huyết Sát Các trong truyền thuyết. Hiện tại, Huyết Sát Các đã được xem như là chúa tể của Chư Thiên Vạn Giới, hiển nhiên tên tuổi cũng vang dội như sấm bên tai. Mà tên của các chủ Huyết Sát Các, lại càng vang dội hơn cả cái trước.

Dẫu sao với Thiên Chư Vạn Giới ai ai lại chẳng hiếu kỳ, rốt cuộc là thần thánh phương nào mới có thể đảm nhiệm chức các chủ Huyết Sát Các này.

Hiện giờ, Dạ Mệnh đang đứng trước mắt hắn ta.

Đến thở mạnh Quỷ Vân cũng không dám, sự áp chế này thực sự quá đáng sợ.

Rõ ràng đối phương không tỏa ra bất kỳ khí tức nào, mà bản thân hắn ta lại như bị vạn ngọn núi lớn trấn áp vậy, cảm giác này quá khó chịu.

“Các, các chủ đại nhân, xin ngài.”

Quỷ Vân vừa định nói lời cầu xin tha thứ.

Thế nhưng Dạ Mệnh lại lười nghe những lời lảm nhảm này. Trái tim khẽ đập.

Luồng phân hồn tự chủ Quỷ Vân nổ tung. Hồn phi phách tán!

Giải quyết xong hai con kiến hôi.

Dạ Mệnh xoay người lại, đi đến trước mặt Liễu Trì Vân, ân cần hỏi han:

“Không bị thương gì chứ.”

“Không sao. Đa tạ các chủ đại nhân xuất thủ cứu giúp.”

Liễu Trì Vân chắp tay lần nữa.

“Chuyện nhỏ.”

“Liễu sư đệ không sao chứ?”

Một giọng nói nhỏ nhẹ truyền đến từ xa xa. Dạ Mệnh quay đầu lại thì thấy có hai người phụ nữ chạy nhanh về phía này, ấy chính là Phong Nguyệt Tuyết và Trần Nô Kiều.

“Đạ tạ sự quan tâm của hai vị sư tỷ, Trì Vân không sao.”

Liễu Trì Vân chắp tay nói.