Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 860: Đệ tử (3)




Hiện giờ hắn ta chỉ có thể gửi gắm niềm hi vọng vào đối phương mà thôi.

“Một Thánh Cảnh trẻ tuổi như thế này, xem ra là đệ tử của thế lực nào đó rồi.”

“Vừa đúng lúc bản tọa thích nhất là giết thiên chi kiều tử của thế lực lớn các ngươi.”

Đường Cương cười một cách điên cuồng và ngang ngược.

Tu vi Thánh Cảnh thất trọng của hắn ta xuất hiện.

“Là Thánh Cảnh thất trọng cơ à.” Liễu Trì Vân có hơi bất ngờ.

Đường Cương mỉm cười: “Bản tọa không thích giết những người vô danh, báo tên họ và thân phận của ngươi đi.”

Nghe vậy, Liễu Trì Vân bèn lạnh lùng tựa băng: “Liễu Trì Vân, sát thủ nhất đẳng hàng chữ Địa Huyết Sát Các.”

Biết được Liễu Trì Vân là người của Huyết Sát Các, sắc mặt Đường Cương bèn hơi thay đổi. Hiện giờ Tiên Huyền đại lục đang nằm trong tay Huyết Sát Các. Sinh thời, dù Đường Cương giết người vô số song hắn ta không phải kẻ ngốc.

Hắn ta biết nếu như hắn ta giết chết sát thủ của Huyết Sát Các thì sẽ dẫn đến một cục diện như thế nào. Bởi lẽ khoảng thời gian trước có một bị tà tu Thánh Cảnh với tu vi cao hơn cả nhất trọng giết người của Huyết Sát Các, kết quả ngày hôm sau đầu của người đó đã bị các sát thủ của Huyết Sát Các bẻ xuống, có thể thấy được trình độ kinh khủng cỡ nào.

Trông thấy vẻ mặt Đường Cương bắt đầu trở nên do dự, Quỷ Vân ở một bên vội vã kêu: “Đường Cương huynh, chỉ cần ngươi cứu ta thì lão già ta sẽ đồng ý hết những gì trước đây ngươi đã nói.”

Nghe vậy, Đường Cương cắn răng, hắn ta chỉ có thể “cắm đầu cắm cổ” mà xông lên thôi.

Đường Cương đột nhiên tập kích về phía Liễu Trì Vân. Để tránh việc cho đối phương cơ hội cứu viện, Liễu Trì Vân cũng bắt đầu giao chiến. Mặc dù tu vi của Liễu Trì Vân thấp hơn hai cảnh giới so với Đường Cương, song bởi hắn ta đã tu luyện lên công pháp Đế giai, cộng thêm với pháp bảo Đế giai trong tay nên Liễu Trì Vân có thể ngang tài ngang sức với một Thánh Cảnh thất trọng như Đường Cương.

Đường Cương cũng nhận ra được có điềm không hay. Cứ đánh như này tiếp thì e là sẽ có sát thủ khác của Huyết Sát Các đến chi viện. Tới khi ấy thì thật sự xong đời.

“Chỉ có thể làm như này mà thôi.”

Đường Cương dứt khoát thi triển một cấm thuật.

“Man Yêu Quyết!”

Bỗng nhiên hình thể của Đường Cương căng lên, từ chiều cao hơn hai mét tăng thẳng lên bốn mét, da dẻ của hắn ta cũng biến thành một màu đỏ sậm, một cặp sừng trâu mọc lên từ trán của hắn ta.

“Grào! Tới đi!”

Thánh Cảnh thất trọng thi triển tu vi, Đường Cương ngẩng đầu hét lên một tiếng.

Âm thanh của hắn ta ầm ầm vang dội.

Liễu Trì Vân nhíu chặt hai đầu mày.

“Đánh giá thấp thực lực của tên này rồi, xem ra phải gọi người tới chi viện thôi.”

Liễu Trì Vân nói thầm trong lòng.

Ở Trung Thánh Thần châu xa xôi.

Dạ Mệnh đang ngồi ở lầu các bên ngoài của Huyết Sát Các được xây ở trung tâm Trung Thánh Thần châu, tay phải hắn nâng một tách trà và khẽ nhấp một ngụm.

Hắn tỉ mỉ thưởng thức một hồi.

“Uống tới uống lui, quả nhiên vị trà của Tiên Huyền đại lục vẫn là đặc biệt nhất.”

Dạ Mệnh nhẹ giọng nói.

Tiếp đó, hắn nhướn mày: “Đây là…”

Hắn bắt đầu giải phóng tinh thần lực.

Tu vi của Dạ Mệnh đã lên đến Hợp Đạo Cảnh đỉnh phong, cộng thêm sức mạnh của quyền hành vạn giới nữa nên gần như ý niệm của hắn rục rịch cái là tinh thần lực sẽ bao phủ khắp cả Tiên Huyền đại lục.

“Sát thủ ra tín hiệu cầu cứu đến từ Đông Lâm Đạo châu.”

“Để ta xem…”

Tinh thần lực vượt qua trăm ngàn núi sông, cuối cùng cố định tại một nơi hoang vu hẻo lánh bên trong Toại Nguyên Vương Triều. Rất nhanh sau đó, trận đại chiến giữa Liễu Trì Vân và Đường Cương xuất hiện trước mắt hắn.

“Ồ, ta nhớ hình như người này tên là cái gì mà Liễu Trì Vân ý nhỉ.”

Ánh mắt của Dạ Mệnh rơi trên người Liễu Trì Vân, nom hắn như đang suy nghĩ gì đó.

Hình như đệ tử đầu tiên mà Huyết Sát Các của hắn thu nhận là người này thì phải.

Dạ Mệnh lại rời khỏi Liễu Trì Vân và rơi trên người Đường Cương.

“Thánh Cảnh bát trọng, tu vi của Liễu Trì Vân cùng lắm mới chỉ ngũ trọng mà thôi, khó trách không phải là đối thủ của người ta.”

Dạ Mệnh gật đầu theo bản năng.

Hắn đứng dậy và bước vào hư không.

“Bản tạo thừa nhận thực lực của các hạ không tồi, chỉ là vẫn còn thiếu một chút mà thôi.” Đường Cương lạnh lùng lên tiếng.

Sau đó hắn ta đánh một chưởng.

Liễu Trì Vân lùi về phía sau cả ngàn mét, hắn ta miễn cưỡng giữ vững cơ thể của mình.

“Sức mạnh kinh khủng quá, không hổ là Thánh Cảnh bát trọng.”

Mặt mày Liễu Trì Vân có hơi trắng bệch.

“Thời gian kết thúc rồi, Hám Sơn Thiên Chấn Thuật!”

Đường Cương dang hai tay ra, song chưởng của hắn ta chúc xuống, mặt đất bỗng xuất hiện rất nhiều khe nứt…

Đường Cương đã nhắm được thời cơ.

Đôi chân chuyển động.

Cả người bay đi như đại bác bắn ra.