Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 859: Đệ tử (2)




“Cảm giác này không giống với pháp bảo của Thánh giai, đợi đã, kia là pháp bảo Đế giai trong truyền thuyết đó ư?!”

Lão giả trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm Kinh Hồng Kiếm.

Nếu như hắn ta có thể chiếm được pháp bảo Đế giai thì sức chiến đấu của hắn ta chắc chẵn sẽ nâng lên một tầm cao mới.

“Si Mị Si Mị.”

Lão giả lạnh lùng quát.

Yêu ma quỷ quái bèn cuồn cuộn ào ra từ tay áo của lão giả.

Dưới sự bao phủ của tà trận, sức mạnh của những con yêu ma quỷ quái này càng lớn hơn so với bình thường. Cảm nhận được ánh mắt nóng cháy của đối phương cùng với những con yêu quái bổ nhào đến, Liễu Trì Vân bèn lạnh lùng bật cười: “Thanh kiếm này chuyên dùng để chém cái thứ tà ma ngoại đạo như ngươi đấy!”

“Đại Minh Kim Cang Quyết.”

Liễu Trì Vân giải phóng Thảnh Cảnh ngũ trọng khắp người hắn ta ra.

Luồng khí ánh vàng rực rỡ bao phủ lấy cơ thể hắn ta.

Sau lưng hắn ta xuất hiện pháp tướng Minh Vương Bất Động, Minh Vương Bất Động ngồi xếp bằng trên mặt đất, trên người nó tản ra thứ ánh sáng màu vàng kim như những tia laser, phàm là yêu ma quỷ quái bị tia sáng ấy chiếu phải thì cơ thể sẽ bốc cháy rừng rực và sẽ biến thành tro bụi trong chốc lát.

“Đã khinh địch rồi, không ngờ lại là Thánh Cảnh ngũ trọng.”

Sắc mặt lão giả thay đổi cực lớn.

“Vậy thì thử chiêu này xem sao đi.”

“Quỷ Khu.”

Tay trái của lão giả xuất một chưởng, hai cỗ thi thể đã bị hút cạn máu trong chính điện sau lưng hắn ta chầm chậm đứng lên với một tư thế quỷ quái. Hai mắt của thi thể đỏ ngầu, cái miệng của chúng khẽ há ra.

Từng đợt từng đợt tà khí vây lấy xung quanh hai cỗ thi thể, sau khi nhận được mệnh lệnh của lão giả, chúng bèn bổ nhào về phía Liễu Trì Vân. Liễu Trì Vân vung kiếm một cách đầy dứt khoát, ánh sáng như mặt trời chẳng lặn lan tỏa ra.

Ầm ầm!

Một kiếm của Liễu Trì Vân hạ xuống, cắt ngang eo hai cỗ thi thể dễ như trở bàn tay. Luồng kiếm khí ẩn chứa sức mạnh trừ tà oanh tạc về phía lão giả.

Ầm.

Lão giả bị đánh bay vào phía trong chính điện, hắn ta ngã bên góc tường.

Tay phải của hắn ta đặt trên ngực, miệng thì nhổ ra một ngụm máu lớn.

“Chẳng ngờ lại là Thánh Giới ngũ trọng, đã thế chắc chắn luồng công pháp này là công pháp Đế giai.”

Lão giả cúi đầu nhìn ngực mình, một vệt kiếm bắt mắt xuất hiện trong đôi ngươi của hắn ta, cùng với máu đang không ngừng chảy.

Nếu như hắn ta không từng tu luyện Luyện Thể Tà Công Ốc có thể tăng cường sức mạnh của cơ thể thì chỉ bằng một kiếm vừa rồi, e là hắn ta đã xuống suối vàng rồi.

Liễu Trì Vân đã đi tới trước mặt lão giả, mũi kiếm của hắn ta chỉ vào giữa hai đầu mày của lão giả: “Theo lệnh của Huyết Sát Các, phàm là kẻ vi phạm luật lệ thì phải chém!”

Lão giả lên tiếng:” Lão già ta với người không thù không oán, không cần thiết phải ra tay giết người bởi một quy tắc chẳng ra sao của Huyết Sát Các cả.”

“Lão già ta thấy ngươi cũng không phải sát thủ của Huyết Sát Các, ta…”

“Thật ngại quá, ta là sát thủ của Huyết Sát Các thật đấy.”

Liễu Trì Vân lấy lệnh sát thủ của mình ra. Lão giả tập trung nhìn, đoạn lập tức ngậm miệng.

Chẳng ngờ người trước mắt lại là sát thủ của Huyết Sát Các, ca này thì gay go rồi.

Trong lòng lão giả thầm than một tiếng không hay, lần này thì hắn ta đụng phải “cấm kị” thật rồi. Sau một hồi suy xét, lão giả nhịn đau đưa ra quyết định.

“Địa Phược Hồn Quyết!”

Kiếm của Liễu Trì Vân đã hạ xuống, hắn ta đang định chém đứt đầu của lão giả thì bỗng liếc mắt, có một âm hồn bất thình lình bắn ra từ giữa hai đầu mày của lão giả.

Tốc độ của âm hồn nhanh như chớp, nó nhanh chóng xuyên qua kết giới bao quanh Liễu phủ và chạy về một hướng.

“Hừ, định chạy à?”

Liễu Trì Vân ngự kiếm đuổi theo.

Vài phút sau, tại một nơi hoang vu hẻo lánh.

“Chỉ là một phân hồn mà thôi, ngươi nghĩ ngươi có thể trốn tới đâu.”

Liễu Trì Vân nhìn phân hồn của lão giả đã bị Kinh Hồng Kiếm của hắn ta chặn lại ở phía không xa, hắn ta khẽ bật cười.

Ánh mắt của lão giả đã biến thành một con ma trơi kia rét lạnh, hắn ta còn lạnh lùng cười nữa.

“Chạy ư? Kẻ chạy phải là ngươi mới đúng.”

Sắc mặt của Liễu Trì Vân bỗng thay đổi, hắn ta nhanh chóng quay người. Tay phải của hắn ta xuất hiện một pháp bảo phòng ngự Đế giai hạ phẩm, một luồng tấn công rơi ập đến trên pháp bảo.

“Hóa ra còn có đồng bọn.”

Liễu Trì Vân nhìn về phía không trung, nơi đó xuất hiện một kẻ cường tráng lưng hùm vai gấu, tứ chi phát triển.

“Quỷ Vân huynh, bản tọa mà đến chậm một bước thì chắc ngươi phải nói lời tạm biệt với thiên hạ này rồi.”

Đường Cương khoác trên mình một bộ huyết giáp, hắn ta nhìn lão giả giờ chỉ còn lại một phân hồn và cười ha ha.

Lão giả - kẻ được gọi là Quỷ Vân thì chẳng ư hử gì cả.