Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 858: Đệ tử (1)




Tiên Huyền đại lục.

Dạ Mệnh từng bước ra khỏi hư không.

Hắn nhìn khắp mọi thứ phía dưới rồi than thở một câu.

“Tính toán thời gian thì cũng phải mấy chục năm chưa trở lại rồi.”

“Thời gian trôi qua nhanh thật đấy.”

Nhớ lại khi ấy hắn xuyên đến nơi này còn nơm nớp lo sợ, ngày nào cũng lo lắng hãi hùng, như thể chỉ thoáng một giây sau thôi là hắn có thể bỏ mạng một cách khó hiểu.

Có điều cũng may là hệ thống kịp thời xuất hiện và cứu hắn một vố, nếu không có sự trợ giúp của hệ thống thì hắn thực sự không dám nói trước rằng mình có thể sống đến hiện tại.

“Dạo bừa vậy.”

Dạ Mệnh nỉ non.

Hắn từng bước tiến vào hư không.

Ở một bên khác, tại Toại Nguyên Vương Triều.

Một thanh niên bó tóc đuôi ngựa xuất hiện.

“Lâu rồi không trở lại.”

Bên eo người thanh niên đó có treo kiếm, vẻ mặt hắn ta bình tĩnh, hắn ta nhìn phố lớn ngõ nhỏ trước mắt và nói.

Nhớ khi xưa khi hắn ta gia nhập Huyết Sát Các, không lâu sau bèn rời khỏi Tiên Huyền đại lục. Tới giờ hắn ta đã tu luyện được chút ít thành tựu, và cuối cùng cũng trở lại nơi đây.

Liễu Trì Vân vừa bước đi vừa than thở thời gian trôi qua nhanh quá. Không lâu sau hắn ta đi tới một ngôi phủ đệ tan hoang, trên cửa lớn của phủ đệ có dán hai tờ giấy niêm phong lớn. Liễu Trì Vân ngẩng đầu nhìn.

Trên bảng hiệu của phủ đệ có viết hai chữ vàng rồng bay phượng múa, Liễu phủ.

Sắc mặt của Liễu Trì Vân vô cùng bình tĩnh.

Nếu năm đó hắn ta không gia nhập Huyết Sát Các thì đến giờ, thậm chí hắn ta còn chẳng thể báo thù được, chứ đừng nói đến đạt được trình độ như ngày hôm nay.

Liễu Trì Vân không có ý định vào Liễu phủ, hắn ta vừa định quay người để dạo tới chỗ khác thì bỗng nhướn mày.

Bởi lẽ hắn ta cảm giác bên trong Liễu phủ có một luồng âm khí rất lớn, hắn ta khẽ thi triển ý niệm.

Liễu Trì Vân tiến vào bên trong Liễu phủ.

Đã chục năm trôi qua nơi này không có người ở, Liễu Trì Vân nhìn quanh một vòng.

Khắp nơi đã phủ đầy bụi, mặt tường mọc đầy rêu và các thể loại hoa cỏ. Có điều dù đã trải qua mười năm thời gian gột rửa nhưng vết máu trên mặt đất vẫn còn lưu lại. Giờ khắc này, Liễu Trì Vân lại không đặt sự chú ý lên điều đó.

Hắn ta để ý tới bên trong một tòa chính điện đóng chặt cửa.

Liễu Trì Vân lên tiếng: “Nếu các hạ đã phát giác ra ta thì cớ chi lại không xuất hiện?”

Nói đoạn, cửa lớn của chính điện tự động mở ra.

Một lão giả gầy như que củi, trên người khoác hắc bào, tay phải còn cầm một cây quải trượng chầm chậm ra khỏi chính điện.

“Một Thánh Cảnh trẻ tuổi như vậy, không biết là nhân tài xuất chúng đến từ đại tông phương nào?”

Hai mắt của lão giả vẫn nhắm chặt, giọng nói khàn khàn còn kèm theo cả chút hơi lạnh. Liễu Trì Vân lạnh lùng cười, hắn ta không trả lời câu hỏi lão giả mà bảo: “Chẳng lẽ các hạ không biết bất kể là tà tu hay là những tu sĩ kiểu khác, nếu không được Huyết Sát Các cho phép thì không được giết người trong phạm vi kiểm soát của Huyết Sát Các à?”

Nói đoạn, tầm nhìn của Liễu Trì Vân chuyển đến hai thi thể đã bị hút cạn máu phía sau lão giả. Nếu không phải cảm giác của hắn ta nhanh nhạy thì thực sự không phát hiện ra được điều này.

Có tà tu ẩn náu ở đây.

Lão giả nghe vậy bèn chậm rãi mở mắt.

Chỉ thấy một đôi mắt đen thùi lụi xuất hiện, nom vô cùng rùng rợn.

“Huyết Sát Các? Ha ha ha, chỉ cần không có ai phát hiện ra điều bất thường thì sát thủ của Huyết Sát Các sao có thể biết được nội tình bên trong phủ đệ chứ.”

Nói đoạn, lão giả bèn ném cây quải trượng xuống đất. Khắp Liễu phủ khẽ chấn động một lát, mặt tường xuất hiện những kí hiệu ngăn cấm. Chớp nhoáng sau, một kết giới được mở rộng và bao phủ khắp Liễu phủ.

Liễu Trì Vân ngẩng đầu nhìn kết giới đột nhiên dâng lên kia.

Chẳng trách lại không ai phát hiện nơi này có vấn đề, hóa ra là bởi có một tà trận Thánh giai được bày ra ở nơi này.

“Khà khà khà, nếu ngươi đã muốn chết thì lão già đây sẽ thành toàn cho ngươi.”

“Đúng lúc giờ ta còn thiếu chút nữa là có thể đột phá Thánh Cảnh tam trọng rồi, lấy máu của ngươi để tiến hành đột phá vậy.”

Lão giả mở miệng, trong giọng nói khàn đặc của hắn ta ngập tràn ý cười.

“Quỷ Võng Tung Sinh.”

Lão giả một lần nữa cầm lại quải trượng và gõ lên mặt đất, xung quanh Liễu Trì Vân bỗng xuất hiện những cánh tay xanh xao vô cùng, những cánh tay này dày đặc và cực kì rùng rợn.

“Kinh Hồng Kiếm!”

Một đường kiếm quang xoẹt qua.

Vô số những cánh tay người bị thanh kiếm ấy chém xuống, còn vẻ mặt của Liễu Trì Vân thì vô cùng thờ ơ. Tay phải của hắn ta nắm chặt Kinh Hồng Kiếm bay ra từ bên eo, cảm nhận được kiếm khí đang vô cùng mạnh mẽ.

Gương mặt già nua của lão giả u ám nặng nề và xuất hiện một vẻ dao động hiếm thấy.