“Nhà ngươi không xứng được biết.”
Dạ Mệnh lặng lẽ nói một câu xong thì thi triển ý niệm.
Vạn Lệ Âm bỗng trừng lớn hai mắt, bởi hắn ta phát hiện ra rằng hắn ta đột nhiên không thể cử động được. Hắn ta nhìn về phía Dạ Mệnh một cách cứng ngắc và chỉ thấy Dạ Mệnh đang bước từng bước về phía mình.
“Trở về với đất Minh đi, thứ con sâu cái kiến vô tri.”
Dạ Mệnh bước đến trước mặt Vạn Lệ Âm, hắn vươn tay, ngón trỏ ấn lên chỗ giữa hai đầu mày của Vạn Lệ Âm.
Vạn Lệ Âm nhìn thấy toàn thân hắn ta bắt đầu hóa thành những mảnh vụn rồi biến mất từ đỉnh đầu. Cũng vào khoảnh khắc ấy, Vạn Lệ Âm mới bừng tỉnh, cuối cùng nom hắn ta như thể đã nhớ ra điều gì đó, hắn ta kinh sợ lên tiếng: “Các hạ là các chủ của Huyết Sát Các?!”
Thấy Dạ Mệnh chẳng nói chẳng rằng, đôi mắt của hắn ta lộ nét cười khổ.
“Thật không ngờ tới Loạn Minh Đại Đế ta lại có một ngày có thể gặp được các chủ trong truyền thuyết của Huyết Sát Các, Vạn mỗ có chết cũng không oan…”
Nói đoạn, cơ thể bằng xương bằng thịt của Vạn Lệ Âm đã biến thành một mảnh bột phấn và tan đi như khói bụi.
“Kẻ không biết thì không biết sợ.”
Dạ Mệnh nói xong thì quay người bước vào hư không, giây tiếp theo hắn lại qua chỗ Phong Thanh Trúc.
“Cái tên ngáng chân đã giải quyết xong rồi, tiếp tục thôi.”
Dạ Mệnh cười nhạt một tiếng.
Phong Thanh Trúc khẽ gật đầu: “Vâng.”
Lại có một khúc nhạc vang lên, khi khúc nhạc qua đi, Phong Thanh Trúc mỉm cười bảo: “Các chủ thấy thế nào?”
“Rất hay.”
Dạ Mệnh đi thẳng về phía nàng.
“Tiện thời gian dư dả, bản các chủ tới giúp ngươi đột phá bình cảnh, giúp ngươi bước vào Đế Cảnh.”
Phong Thanh Trúc thu lại đàn tì bà, đoạn hành lễ vạn phúc: “Đa tạ các chủ.”
Sau đó, dưới chỉ thị của Dạ Mệnh, nàng khoanh chân ngồi trên mặt đất, nom duyên dáng và yêu kiều.
“Vậy thì bắt đầu thôi.”
Linh khí của Dạ Mệnh bắt đầu khẽ khàng vận chuyển, thời gian kéo dài khoảng nửa ngày.
Soạt!
Phong Thanh Trúc chính thức tiến vào cảnh giới nhập đạo.
Sau khi ổn định nền móng bên trong cơ thể, Phong Thanh Trúc mới chầm chậm mở mắt ra.
“Đây là cảm giác khi tiến vào cảnh giới Đại Đế ư?”
Phong Thanh Trúc lẩm bà lẩm bẩm, cảm giác này như thể đã thoát khỏi thể xác phàm tục vậy. Nàng khẽ thở ra một hơi, đoạn đứng dậy.
Nàng dịu dàng nói với Dạ Mệnh: “Thanh Trúc đa tạ các chủ đã giúp đỡ.”
“Nếu như không có các chủ thì e là chẳng biết phải mất bao lâu Thanh Trúc mới có thể đột phá Đại Đế nữa.”
“Giờ ngươi có nơi nào muốn đi không? Bản các chủ có rất nhiều thời gian, ngươi cứ thỏa thích mà nói.”
Dạ Mệnh khẽ cười.
Phong Thanh Trúc nghe vậy bèn như đang ngẫm nghĩ, cuối cùng hình như nàng đã nghĩ ra điều gì đó.
Phong Thanh Trúc khẽ cười: “Vậy các chủ lại tới một nơi với thiếp thân đi.”
“Dẫn đường đi.”
Nửa khắc sau.
Phong Thanh Trúc dẫn Dạ Mệnh đến một vùng biển hoa.
Biển hoa phủ khắp phạm vi vạn thước, danh xứng với thực.
Những đóa hoa rực rỡ màu sắc nhẹ nhàng lay động trong làn gió thoang thoảng.
“Đây là nơi đầu tiên thiếp thân đặt chân trên con đường tu luyện.”
Phong Thanh Trúc vừa đi vừa lẩm bẩm.
Hai tay nàng chắp sau lưng, trên mặt là nụ cười nhè nhẹ.
Nàng giải thích cho Dạ Mệnh: “Nhớ lại khi đầu, thiếp thân chỉ là một nha đầu khốn khổ mà thôi, may mắn có được một pháp môn thần thông tại đây. Nếu khi ấy thiếp thân không tới nơi này thì e là sẽ không gặp được các chủ đại nhân rồi.”
Đi mãi đi mãi, cuối cùng Phong Thanh Trúc đưa Dạ Mệnh tới trung tâm của biển hoa. Phong Thanh Trúc vận linh khí, chỉ thấy ở giữa biển hoa trước mắt nổi lên một gốc hoa màu hồng kiều diễm, cao khoảng hơn một mét.
Sau khi đóa hoa ấy nở rộ, có một viên tinh thạch màu đỏ hình thoi xuất hiện.
Phong Thanh Trúc dùng tay nhẹ nhàng nhận lấy viên tinh thạch màu hồng đó, tiếp đó nàng đưa cho Dạ Mệnh.
“Đây là…”
Dạ Mệnh lấy làm lạ.
Gò má Phong Thanh Trúc phiếm hồng, nàng dịu dàng bảo: “Ở Thiên Hồ đại lục có một tin đồn hãy còn lưu truyền tới tận nay, rằng người có được bách tâm chi hoa sẽ nhận được may mắn.”
Dạ Mệnh nghe vậy bèn nhận lấy.
“Các, các chủ, thực ra thiếp thân còn muốn nói một chuyện.” Giọng nói của Phong Thanh Trúc có hơi không được tự nhiên.
“Ngươi cứ nói.”
Dạ Mệnh bảo.
“Sau khi giải quyết xong chuyện này thì các chủ đại nhân chuẩn bị đi đâu?”
“Chắc là tới Đại Thiên Thế Giới khác dạo chơi.”
Dạ Mệnh nghĩ ngợi một lát rồi trả lời như vậy. Phong Thanh Trúc bèn gật đầu, nàng nhẹ nhàng thở phào một hơi, đoạn bảo: “Thanh Trúc muốn làm nô tì của các chủ đại nhân mãi mãi, mong các chủ đại nhân thành toàn.”
Nói đoạn, Phong Thanh Trúc còn quỳ một chân xuống.
“Có như vậy thôi sao?”
Tay phải của Dạ Mệnh nâng cằm nàng lên, hắn khẽ cười.
“Ý của các chủ là…”
Tay phải của Dạ Mệnh đột nhiên ôm lấy eo của Phong Thanh Trúc: “Bản các chủ nắm trong tay quyền hành của chư thiên vạn giới, tâm tư nhỏ bé kia của ngươi ngươi thấy có thể giấu được bản các chủ sao?”
Phong Thanh Trúc ngại đến đỏ cả mặt.
“Thời gian không còn sớm nữa rồi, đi thôi.”
“Các chủ đi đâu vậy?”
“Đương nhiên là đi làm chuyện mà ngươi đang nghĩ rồi.”
Nghe vậy, vành tai của Phong Thanh Trúc cũng ửng đỏ hết cả lên, hai người bèn lặng lẽ rời khỏi Thiên Hồ đại lục.