Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 856: Thanh Trúc (3)




Trên màn trời, bầu trời vạn dặm đã bị mây đen bao phủ, sấm sét không ngừng vang lên trong mây đen.

“Quả thật có chút không đúng. Ta nhớ được mấy giây trước trời còn rất tốt, tình huống gì đây?”

Một người khác cũng nghi ngờ nói.

“Trước khoan để ý, nhiệm vụ của giáo chủ quan trọng hơn, nếu để chậm trễ, vị Ma Thần Tôn Thượng kia trách tội xuống, chỉ sợ mấy người chúng ta cũng không thấy được mặt trời ngày mai.”

Nghe vậy, ba vị hộ phápn còn lại đều gật đầu.

Nhưng khi bọn họ chuẩn bị rời đi, bầu trời xảy ra dị biến.

“Ầm ầm!”

Một tiếng gầm vang như sấm chợt nổi lên.

Một tia sấm sét màu đen ầm ầm giáng xuống từ trong mây mù!

“Mau phòng ngự!”

Một tên hộ pháp hoảng sợ kêu lên.

Bốn gã hộ pháp thấy không ổn, đều thi triển công pháp phòng ngự của mình.

Tuy nhiên đây chỉ là giãy giụa vô ích trước khi chết.

Trong nháy mắt sấm sét bổ xuống, bốn gã hộ pháp hồn phi phách tán, thân thể tan biến, mà Vạn Trúc Giáo phía dưới cũng tốt hơn bao nhiêu.

Sấm sét giáng xuống, thế lực sắp thống nhất cả đại lục này tan thành mây khói, kể cả giáo chủ và các tu sĩ Vạn Trúc Giáo đều hóa thành bụi bặm dưới tia sấm sét xuất hiện bất ngờ này.

Cách đó không xa, Dạ Mệnh xuất hiện trên đám mây, hai tay chắp sau lưng, sắc mặt bình tĩnh.

“Đồ vật cản trở, diệt trừ đi thôi.”

Phong Thanh Trúc làm một lễ vạn phúc.

Phong Thanh Trúc dẫn Dạ Mệnh đi tới sơn mạch hiếm người đến bản thân thích nhất năm đó,

Trên một bờ suối quanh co khúc khuỷu, Phong Thanh Trúc ngồi trên một tảng đá lớn, trong tay xuất hiện một cái thanh tỳ bà.

Hai tay nhẹ nhàng gảy tỳ bà.

Từng âm thanh êm tai, dư âm lượn lờ truyền ra từ tỳ bà.

Ngoài ra, Phong Thanh Trúc mở miệng, nhẹ nhàng ngâm nga.

“A...”

Âm thanh dễ nghe truyền ra, giống như có thể tẩy rửa linh hồn của con người vậy.

Dạ Mệnh lẳng lặng dựa lưng vào một cây trúc thật dài, thưởng thức ca khúc của Phong Thanh Trúc. Nghe chừng năm sáu phút, hắn mở hai mắt ra, mở miệng nói: “Mấy thứ cản trở đúng là nhiều.”

Hắn ngẩng đầu nhìn lên.

Cách đó không xa, bầu trời bị xé thành một vết nứt, hư không tan vỡ.

Một lát sáu, một bóng dáng toát ra Ma khí vô thượng xuất hiện.

“Tên nào không biết sống chết, dám giết người của bổn tọa?”

Ma khi phô thiên cái địa bao phủ ngàn dặm trời xanh chỉ trong nháy mắt. Sắc trời đen kịt một mảng lớn, bầu không khí vô cùng nặng nề.

Nhập Đạo Cảnh hậu kỳ giáng xuống trần.

Kẻ được đám người Vạn Trúc Giáo xưng là Ma Thần đại nhân chắp hai tay sau lưng, mái tóc màu đen tung bay.

Cảm nhận được khí tức dữ dội phát ra từ trên người Vạn Lệ Âm, toàn bộ tu sĩ trên đại lục đều vô cùng hoảng sợ.

“Thật đáng sợ! Đây là người sau lưng Vạn Trúc Giáo à? Cảm giác này, lẽ nào chính là Đại Đế trong truyền thuyết!”

“Xong rồi, Thiên Hồ đại lục sắp xong đờ, tà tu mạnh như thế này, chỉ sợ tất cả chúng ta đều không thấy được mặt trời ngày mai rồi.”

Tiếng gào thét thảm thiết nổi lên bốn phía Thiên Hồ đại lục.

Tất cả mọi người cảm thấy Thiên Hồ đại lục sắp xong đời.

Hai mắt Vạn Lệ Âm lạnh như băng.

Ngày hôm nay hắn ta thề phải tìm ra được hung thủ phá hủy kế lớn của hắn.

Tìm kiếm thuận theo khí tức hủy diệt Vạn Trúc Giáo, một lát sau, ánh mắt Vạn Lệ Âm rơi xuống người Dạ Mệnh đứng xa xa.

“Xem ra ngươi chính con sâu cái kiến ra tay kia.”

“Nạp mạng cho bản tọa!”

Vạn Lệ Âm cười gằn, tay phải vung lên, giống như muốn hút Dạ Mệnh vào lòng bàn tay của mình.

Thế nhưng sau vài giây, Dạ Mệnh vẫn đứng tại chỗ như cũ, nom hắn bất động như một quả nói, Vạn Lệ Âm nhìn mà thấy mông lung.

“Chuyện gì thế không biết?”

Vạn Lệ Âm lẩm bẩm một mình, hắn ta lại thử thăm dò lần nữa.

Hắn ta vận linh khí, tay phải khẽ đẩy, song Dạ Mệnh vẫn chẳng có gì như cũ.

Chuyện này khiến Vạn Lệ Âm không nhịn được nhíu chặt đầu mày.

“Kì lạ.”

Bản thân hắn ta đã lên đến cảnh giới Đại Đế, sao có thể không tóm nổi tu sĩ ở thiên hạ này cơ chứ.

“Có vấn đề.”

Vạn Lệ Âm chuyển tầm nhìn lên người Dạ Mệnh, hắn ta đang định nói gì đó thì Dạ Mệnh đã từng bước vượt qua hư không và đi tới trước mặt hắn ta. Hành động này khiến Vạn Lệ Âm khá là kinh sợ, cả người hắn ta cứ thế lùi ra phía sau tầm mười mét.

Hắn ta nhìn nam tử mặc thanh sam, trên mặt còn vương nét cười nhàn nhạt bằng ánh mắt nặng nề. Chóng vánh quá! Bản thân hắn ta còn chẳng kịp phản ứng lại.

“Thực lực của người này không hề đơn giản, rất có khả năng rằng hắn cũng là Đại Đế giống như bản tọa.”

“Thế nhưng tại sao một Đại Đế lại xuất hiện ở Trung Thiên Thế Giới nhỏ bé này?”

Trong lòng Vạn Lệ Âm không ngừng lẩm nhẩm.

Hắn ta lại đưa mắt nhìn Dạ Mệnh, nói đi cũng phải nói lại, sao hắn ta cứ cảm giác người này quen mắt vậy nhỉ, như kiểu hắn ta đã từng gặp ở đâu đó vậy. Vạn Lệ Âm do dự mất vài giây, đoạn thi lễ nói: “Tại hạ là Loạn Minh Đại Đế, trưởng lão Ma Tông của Bắc Minh, dám hỏi danh hiệu của các hạ.”