Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 853: Thiên Anh Thụ đua nở




Thân thể tên yêu ma kia, thậm chí ngay cả linh hồn cũng bắt đầu không khống chế được tự tan vỡ.

Mây giây sau, giữa không trung đã không còn bóng dáng yêu ma, không còn một tia khí tức, giống như đã biến mất trong hư không.

Toàn bộ trạch viện đều giống vậy, không để lại một tia khí tức. Bà lão và hai người Lôi Đoan phía xa nhìn đến nỗi choáng váng.

Một tên yêu ma tu vi gần bằng Nhập Đạo Cảnh hậu kỳ cứ như vậy biến mất?

Lôi Đoan khẽ nuốt nước miếng, sau đó nhìn Cun Uyển Ly và Dạ Mệnh cùng tiến vào trạch viện.

Mấy phút sau, hai người lại đi ra ngoài.

Dạ Mệnh nhìn thấy Lôi Đoan đứng kế bên trạch viện.

“Có chuyện gì?”

Lôi Đoan vội vàng lắc đầu, thở dài nói: “Tại hạ là Lôi Đoan, tu sĩ trừ ma của Thiên Kiếm hoàng triều, đa tạ hai vị tiền bối đại năng ra tay cứu giúp, nếu không hôm nay ta phải chôn thân ở nơi này rồi.”

“Tiện tay mà thôi.”

“Đúng rồi, xin hỏi danh tính của hai vị ân công, lát nữa ta sẽ bẩm báo với triều đình bên kia, Thiên Kiếm hoàng triều sẽ hậu tạ!”

Lôi Đoan nói.

“Không cần.”

Nói xong những lời này, Dạ Mệnh liếc sang Cung Uyển Ly ở bên cạnh.

“Đi nơi khác xem một chút thôi.”

Cung Uyển Ly khẽ gật đầu.

Hai người chợt lóe lên rồi biến mất ngay trước mặt Lôi Đoan.

Lôi Đoan thấy hai người kia bất ngờ biến mất dưới tình huống bản thân hoàn toàn không phát hiện ra, trong lòng cũng giật mình.

“Tu vi này ít nhất cũng đạt đến Dung Đạo Cảnh đỉnh phong rồi, thậm chí Hợp Đạo Cảnh cũng không phải không có khả năng.

Lôi Đoan lẩm bẩm, trong lòng hơi xúc động.

“Không kỷ niệm cái gì à?”

Dạ Mệnh lên tiếng.

Cung Uyển Ly lắc đầu, trên khuôn mặt tinh xảo hiện lên nụ cười khổ.

“Đã qua nhiều năm như vậy, tình cảm đã bị rửa sạch từ lâu rồi.”

Nàng quay đầu ngắm nhìn tòa trạch viện kia, dịu dàng nói: “Có thể đây là cái giả phải tra cho việc tu luyện.”

“Nếu như ngày nào đó ta ngã...”

“Nói ngốc nghếch gì đó.”

Dường như đoán được nàng chuẩn bị nói cái gì, Dạ Mệnh giơ ngón trỏ đẩy nhẹ mi tâm Cung Uyển Ly.

“Là Uyển Ly suy nghĩ nhiều.”

Cung Uyển Ly giật mình, ý thức được bản thân nói sai, trong giọng nói hiện lên vẻ áy náy.

“Hiện tại có nơi nào muốn đi không?”

Dạ Mệnh hỏi.

Cung Uyển Ly khẽ do dự một lúc: “Có một nơi.”

“Cách Thiên Kiếm hoàng triều không xa, là địa phương cuối cùng trước khi ta rời khỏi mảnh đại lục này.”

“Vậy đi xem thôi.”

Xa xa.

Trong một rừng cây cao gần nghìn trượng sừng sững ven hồ, không ít tu sĩ đang đứng.

“Năm nay Thiên Anh Thụ không nở hoa à? Hại ta chạy tới nơi này từ rất xa.”

“Đã gần chín năm Thiên Anh Thụ không nở hoa rồi, khoảng thời gian trước kia, mỗi năm đều nở một lần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Ài, lúc trước có một Đại Đế Hợp Đạo Cảnh sơ kỳ đến đây nhưng vẫn không có cách khiến Thiên Anh Thụ nở hoa.”

“Đại Đế Hợp Đạo Cảnh cũng không được à? Không phải Thiên Anh Thụ này chết rồi đấy chứ!”

Không ít người nghị luận, chẳng qua rất nhiều người thất vọng rời đi.

Thiên Anh Thụ được công nhận là một trong những loài hoa đẹp nhất ở Tinh Hà đại lục, đặc biệt là lúc đua nở. Thế nhưng giống như một người nói lúc trước, Thiên Anh Thụ không nở hoa gần chín năm rồi.

“Chính là nơi này à?”

Dạ Mệnh và Cung Uyển Ly lặng lẽ xuất hiện ở chỗ này.

Cung Uyển Ly khẽ gật đầu, hai tai xuyên trong tay áo, khuôn mặt thùy mị ngẩng đầu nhìn Thiên Anh Thu trước mặt, trong mắt như có điều suy nghĩ.

“Không nở hoa ư?”

Xem một lúc, Cung Uyển Ly tự hỏi.

“Muốn nhìn không?”

Nghe được gióng nói của Dạ Mệnh, Cung Uyển Ly lắc đầu: “Không cần làm phiền các chủ loại chuyện nhỏ này, Uyển Ly nhìn vậy đã được rồi.”

“Phiền phức? Cùng lắm chỉ là hơi chuyển động ý niệm mà thôi.”

Dạ Mệnh bình tình nói.

Thật ra hắn nhìn được bên trong Thiên Anh Thụ này đã mục nát từ lâu.

Muốn khôi phục lại, nhất định phải là Đại Đế Hợp Đạo Cảnh chuyên tu Sinh Mệnh đại đạo mới làm được, Đại Đế Hợp Đạo Cảnh khác đến đây chỉ có thể trừng mắt.

Hiện tại hắn đã nắm giữ quyền hành Vạn giới, khống chế lực lượng ba nghìn Đại Đạo, hồi sinh một gốc đại tụ thông mạch chỉ là chuyện nhỏ.

Dạ Mệnh bước ra, nhẹ nhàng đi tới trước Thiên Anh Thụ trong mắt rất nhiều người.

“Đây là vị Đại Đế nào thế?”

“Xem tình huống này? Người nọ cũng muốn làm Thiên Anh Thụ nở hoa à?”

“Không có khả năng, vị Đại Đế Hợp Đạo Cảnh lúc trước đã thất bại, hắn...”

Lời này vừa nói được một nửa đã ngừng lại.

Chỉ thấy khi tay phải Dạ Mệnh chạm vào thân cây, bên ngoài Thiên Anh Thụ bỗng tỏa ra từng vầng sáng, nhưng đóa hoa khép lại rối rít nở bừng.

Một ý niệm, vạn hoa nở.

Cung Uyển Ly nhìn cảnh tượng vạn hoa Thiên Anh Thụ đua nở, trong đầu nhớ lại một ít ký ức đã lâu.

Nàng nhẹ nhàng nâng tay phải lên, một cánh hoa rơi xuống bàn tay nàng.

Cung Uyển Ly như có điều suy nghĩ.

Trong nháy mắt, Dạ Mệnh đã trở về bên cạnh nàng.

“Đa tạ các chủ.”

Cung Uyển Ly lấy lại tinh thần, đang muốn làm một lễ vạn phúc, chẳng qua không ngờ tay Dạ Mệnh đã dừng lại bên hông nàng.

“Ngươi đã là người của bản các chủ, không cần làm chuyện này.

Trong lòng Cung Uyển Ly khẽ hoảng hốt, hai má đỏ bừng lên.

“Vâng.”

“Không biết các chủ xem hết nơi này thì chuẩn bị đi nơi nào?”

“Xem bốn phía thôi, Chư thiên Vạn giới không thiếu cái lạ, dù sao thời gian còn lại của chúng ta rất nhiều, không phải à?”

Cung Uyển Ly nhẹ nhàng gật đầu.

Hoàn chính văn.